Thân thể nam hài chấn động một chút, hắn cúi đầu.
Vu Nhất Xuyên đi qua: “Ngươi không nhớ rõ ta đi…”
“Ngươi là ca ca Diệp Miêu.” Kiều Tử Lam thấp giọng nói.
“Ngươi nhớ rõ ta?” Vu Nhất Xuyên có chút ngoài ý muốn, hắn rất nhanh khôi phục trấn định: “Tại sao ngươi ở nơi này? Thi xong đến nơi này ngoạn?”
Kiều Tử Lam trầm mặc một chút: “Ta nghĩ học.”
Vu Nhất Xuyên không nói gì, Kiều Tử Lam nói tiếp: “Kỳ thật, ta vốn không quen biết ngươi, ta dạng này… Không được nói cho Diệp Miêu ngươi từng gặp ta, được không?”
Vu Nhất Xuyên nhìn hắn, gật đầu một chút, hắn lấy ví ra đem tất cả tiền mặt đưa qua.
“Ta có tiền.” Kiều Tử Lam chỉ tiền nam nhân trung niên vừa rồi mới boa: “Ta không cần đồng tình, thật sự.”
Vu Nhất Xuyên ngẩn người: “Vậy coi như tiền boa.”
“A, ta đây liền cám ơn ông chủ.” Kiều Tử Lam nhìn hắn, cầm tiền qua: “Ngươi vì sao muốn cho ta tiền? Ngươi rõ ràng cùng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, là vì Diệp Miêu, hay là…” Mắt nhìn phía Vu Nhất Xuyên: “Ngươi muốn cùng ta lên giường?”
Vu Nhất Xuyên lập tức phản ứng: “Ta không phải.”
“Đó là ta tự mình đa tình. ” Kiều Tử Lam sóng mắt lưu chuyển: “Ta nghĩ đơn thuần trả thù lao đã không có, ta đi đây, ông chủ.”
Hắn xoay người bước đi, Vu Nhất Xuyên nhìn bóng lưng của hắn rời đi, cũng không có gọi hắn.
————————————–
Kỳ thật người nam nhân này tuyệt không ngốc! Ngốc chính là mình! Diệp Miêu ảo não nghĩ,ban đầu rõ ràng chỉ là đáp ứng 10 phút cho hắn nói tạ ơn. Vì cái gì lặp đi lặp lại ăn cơm nhiều lần!
Không khí tốt lắm, hoàn cảnh tốt lắm, thức ăn trừ bỏ một chút cũng tốt lắm, chính là ngồi đối diện không phải ca ca mà là Đoạn Tranh này, đã cảm thấy không tốt lắm.
Đoạn tranh lộ vẻ tươi cười ngốc ngốc: “Hương vị thế nào?”
“Ăn thật ngon. ” Diệp Miêu gật đầu: “Cám ơn ngươi lại mời ta ăn cơm, bất quá kỳ thật ta chỉ là cho ngươi hai đồng mà thôi, thật sự không cần mời ta lần nữa…”
Đoạn Tranh một tiếng thở dài đánh gảy lời của hắn: “Ai, ngươi cũng biết, ta không có bạn gái, bình thường công tác,bằng hữu cũng khó thổ lộ tình cảm, ngay cả người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm đều không có.Ta thực cảm kích ngươi, hơn nữa bởi vì càng ngày càng cảm kích ngươi, muốn mời ngươi ăn cơm, cùng ngươi gặp mặt… Ai, ta có phải hơi bắt buộc hay không a?”
“Có thể đi…” Diệp Miêu không đành lòng đả kích hắn, lại không muốn kỳ quái như vậy, chậm rãi nói: “Ta sẽ thi vào đại học, thời gian rãnh rất ít, còn muốn cùng người nhà ở cùng nhau.Lần này là tính cùng ngươi gặp mặt một lần cuối cùng, hảo ý của ngươi ta đã nhận, sớm là đủ rồi.”
Đoạn Tranh cúi đầu, không nói lời nào.
Diệp Miêu nhìn hắn bộ dáng mất mác liền tự kiểm điểm lời nói của mình,có phải hơi nặng hay không! Nhưng hắn đích xác là không tính tiếp tục như vậy, hắn không phải người mẫn cảm, nhưng cũng hiểu được hai nam nhân không minh bạch cùng nhau ăn cơm là chuyện không bình thường. Mặc kệ Đoạn Tranh có phải hay không đối với mình có ý tứ, hắn cũng không muốn tiếp tục như vậy, hắn chỉ cần có ca ca là tốt rồi.
Diệp Miêu tâm cứng rắn tiếp tục nói: “Thực xin lỗi nga, có thể là ta nói nặng, nhưng là ta thật sự tính về sau không gặp ngươi nữa, ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, chỉ là ta lúc trước đã giúp ngươi một việc nhỏ, không đáng để ngươi tốn tiền như vậy, hơn nữa…” Hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi nói công tác của ngươi bề bộn nhiều việc, nếu như vậy không cần lãng phí thời gian cho ta.”
“Không phải lãng phí. ” Đoạn Tranh ngẩng đầu: “Ta và ngươi cùng một chỗ rất vui vẻ.”
Diệp Miêu trong lòng kêu khổ, sẽ không thật sự là đối với mình có ý đi.Diệp Miêu không phải nam sinh được nữ sinh hoan nghênh, nhưng bởi vì tướng mạo thanh tú, tính cách ôn hòa cũng giành được một ít tình cảm của nữ sinh.Thư tình cũng không phải chưa từng nhận, mà hắn vẫn đều là kiên định nói:”Thực xin lỗi, ta không thể nhận, thật sự có lỗi” , lần này cho dù là đối mặt với nam nhân cũng không ngoại lệ.
Đoạn Tranh nói tiếp đi: “Ngươi nói ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, nhưng ta thực tin tưởng duyên phận…”
Không xong! Chẳng lẽ câu tiếp theo chính là thổ lộ? Diệp Miêu lập tức cướp lời: “Không không, nào có duyên phận gì! Duyên phận chỉ là nam nữ….!”
Đoạn Tranh ánh mắt sáng ngời kích động nhìn thiếu niên, nói rõ ràng: “Ngươi sai lầm rồi, duyên phận không có hạn chế, chỉ là có hoặc không có.”
Rất không xong, lại gần một bước, Diệp Miêu chỉ có thể làm bộ như nghe không hiểu: “Có ý tứ gì a, ta không hiểu, ta muốn đi học, tái kiến, nga không, cúi chào.” Hắn đứng lên muốn đi.
Đoạn Tranh một phen giữ chặt cổ tay hắn: “Ta còn muốn tái kiến ngươi, chỉ là tâm sự cũng được, ta cam đoan, sẽ không hề giống như trước, vừa thấy mặt liền chiếm thời gian giữa trưa của ngươi, ta chỉ muốn mười phút, mười phút là tốt rồi.”
… Diệp Miêu dùng sức muốn kéo cổ tay về: “Không cần! Ta có người thích!”
Đoạn Tranh sửng sốt một chút, hắn buông tay ra, lui về phía sau từng bước: “Thực xin lỗi.”
“Nên nói đúng là ta. ” Diệp Miêu cũng lui về phía sau từng bước: “Ngươi suất như vậy, lại có tiền, ngươi là người tốt, thực xin lỗi.”
“Đúng là ta nên nói. ” Đoạn Tranh lập tức nói: “Ta luôn chiếm dụng thời gian của ngươi, không có nghĩ đến tâm tình của ngươi, ta thầm nghĩ mình rất ích kỷ, nói thực ra ta đích thật là tìm đủ loại lý do già mồm lẽo mép để ngươi gặp ta, là ta bắt buộc ngươi, lòng dạ hẹp hòi ta, là ta không tốt, thực xin lỗi.” ( Đoạn Tranh a!Yêu anh quá!)
Hắn thành thành thật thật nhận sai như vậy, ngược lại Diệp Miêu không biết nói gì, Diệp Miêu nhìn bộ dáng buồn nản của hắn: “Không nghiêm trọng như vậy, không có việc gì, ta cũng không phải trách ngươi, ngươi không cần nói mình như vậy.”
Đoạn Tranh lắc đầu: “Ngươi tâm tính tốt, không so đo với ta. Bởi vì ngươi mềm lòng nên lôi kéo ngươi gặp mặt, ta là người như thế thật sự rất xấu rồi, khó trách ngươi không muốn tái kiến ta, khó trách ngươi chán ghét ta, ngay cả ta cũng chán ghét chính mình…”
“Ta không có chán ghét ngươi…” Diệp Miêu vội vàng lắc đầu: “Ngươi thật sự là người rất tốt.”
Đoạn Tranh dáng vẻ đáng thương nhìn hắn: “Vậy ngươi tha thứ ta?”
Diệp Miêu nhìn hắn: “Ta không trách ngươi a.”
“Ta còn có tư cách làm bằng hữu của ngươi sao?”
Diệp Miêu gật đầu, Đoạn Tranh liền cười rộ lên: “Ngươi thật tốt.” Cười đến ngốc như sủng vật.
“Vậy tốt rồi, ta thực phải đi ” Diệp Miêu cầm túi sách: “Trong khoảng thời gian này cám ơn ngươi.”
Đoạn Tranh nói tiếp: “Ta cam đoan, trước khi ngươi thi vào đại học, cũng không quấy rầy ngươi, nhưng sau khi ngươi thi xong, có thể gặp ta hay không?”
Diệp Miêu có chút không đành lòng, nhưng cảm thấy chuyện này càng nói càng phiền toái, hắn tránh đi ánh mắt nóng bỏng chờ mong của Đoạn Tranh: “Đến lúc đó, rồi nói sau.”
Hắn đẩy cửa ra, Đoạn Tranh ở phía sau nói: “Nếu ngươi có phiền toái, nhất định phải tới tìm ta, được không? Ngươi cũng có số điện thoại của ta.”
Diệp Miêu không quay đầu lại, ‘’ ừ’’ một tiếng.
————————————————————–
Buổi tối Y Phân xem tv, Vu Nhất Xuyên về nhà, nàng thấy đứa con người đầy mùi rượu, vội đứng lên pha trà cho hắn: “Lại xã giao?”
“Không có biện pháp.” Vu Nhất Xuyên dựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt lại: “Phải kiếm tiền a.”
“Tiền của ngươi đã xem như là có lời, mấy tháng nay mua xe và mấy thứ khác, ngươi còn là một sinh viên, ta xem trên tv rất nhiều người đã tốt nghiệp, ngay cả công tác cũng tìm không thấy.” Y Phân đem trà đưa đến trước mặt đứa con: “Thật sự mệt mỏi thì dừng đi, tìm cái công tác cố định…”
“Sau đó chờ lấy tiền lương?” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời mẫu thân: “Không có khả năng, ta không phải người như vậy.”
Y Phân không nói gì nữa, đành phải thổi nguội trà, chậm rãi đưa đến bên miệng hắn: “Hảo hảo hảo, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, nhưng phải bảo trọng thân thể, biết không.”
Vu Nhất Xuyên mở mắt uống trà mẫu thân đưa tới, uống hai hớp nói: “Miêu Miêu học ở trong phòng?”
Y Phân gật đầu:” Đúng vậy a, hắn sắp tới sẽ thi vào trường đại học, ngươi cũng đừng lo bận rộn công tác, quan tâm thành tích đệ đệ của ngươi một chút.”
“Đúng vậy.” Vu Nhất Xuyên đứng lên, hắn đi qua, đẩy ra cửa phòng đệ đệ.
Diệp Miêu bên bàn học quay đầu, ánh mắt của hắn lập tức sáng rọi: “Ca ca ngươi đã trở lại.”
Vu Nhất Xuyên thuận tay gài cửa, đi qua ôm cổ đệ đệ: “Muốn ta không?”
“Thật nồng mùi rượu.” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Ca ca ngươi không cần luôn uống rượu a, cồn đối với thân thể không tốt.”
Vu Nhất Xuyên không giải thích cái gì, chỉ nói: “Ân, hảo, ta nghe Miêu Miêu.”
Diệp Miêu đẩy hắn ra: “Ca ca, ngươi muốn uống trà hay không, ta đi pha cho ngươi.”
“Mụ mụ đã pha cho ta, ngươi học đi, mụ mụ còn kêu ta quan tâm chuyện học của ngươi một chút. Tuy rằng ta càng muốn quan tâm một chút thân thể ngươi.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Đúng rồi, ta xem một căn nhà, cuối tuần có rãnh không? Cùng mụ mụ đi nhìn xem, các ngươi vừa lòng ta sẽ mua.”
“Muốn mua nhà mới. ” Diệp Miêu nhìn ca ca: “Ngươi kiếm rất nhiều tiền?”
Vu Nhất Xuyên sờ mặt đệ đệ: “Không tính là rất nhiều.”
Diệp Miêu nhìn ca ca, tùy ý mặt mình bị người nào đó chà đạp, nửa ngày nói: “Tiền chỉ cần đủ dùng thì tốt rồi, ca ca vất vả như vậy, ta không muốn.”
Vu Nhất Xuyên thở dài một hơi: “Như vậy sao được, ngươi nói ta kiếm tiền là vì cái gì, không phải vì muốn cuộc sống các ngươi tốt hơn sao. Ta nghĩ đến khi còn học trung học, thời tiết lạnh như vậy còn cưỡi xe đạp đến trường, gió thổi đến độ mắt cũng không mở ra được, tay cũng đóng băng, ta không sợ lạnh, ta luyến tiếc Miêu Miêu a…” Hắn cúi đầu nhìn mắt đệ đệ: “Ta muốn ngươi có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn.”
Diệp Miêu cười tiến trong lòng ngực ca ca, kỳ thật hắn cảm thấy được ngày đó cùng nhau đến trường cũng đã là tốt đẹp, ca ca nắm tay mình, chỉ cần ở gần mình như thế này cũng rất hảo.
END 34.