Kiều Hi tức khắc cảm thấy vô cùng xấu hổ, vẻ mặt xẹt qua chút không thể tưởng tượng nổi, vừa nói "xin lỗi" liền quay người bỏ chạy.
Ngay sau đó Tống Tuân Thanh cũng đi vào.
Dung Lê yên tâm, đem váy sửa sang cho ngay ngắn lại, rồi trở lại chỗ ngồi.
Trở lại vị trí của mình, Tống Tuân Thanh ngồi đối diện với cô, ánh mắt nặng trĩu, giống như một bát nước lạnh, dường như vô ý quét qua người cô, nhưng Dung Lê không dám nhìn anh, vội vàng dời tầm mắt.
Trương đạo diễn đã gọi xong đồ ăn, hỏi mọi người: "Có ai muốn gọi thêm gì nữa không?"
Mọi người sôi nổi trả lời không cần thêm.
Chờ đợi phục vụ bưng món, mọi người nói chuyện xôn xao.
Nam chính tên thật là Hứa Tùng, là một tiểu thịt tươi đang hot, mười lăm tuổi đã là thực tập sinh, ra mắt năm mười chín tuổi và có một buổi biểu diễn cá nhân. Mọi hành động của anh đều có thể khơi dậy nhịp tim của người hâm mộ. Tuy nhiên, sau hai năm hoạt động trong giới giải trí, anh ta dần phát hiện ra sự nông cạn của mình và ra nước ngoài học diễn xuất trong ba năm.
Ba năm trở lại đây anh ẩn lui về phía sau, ai cũng khó hiểu. Dù gì thì giới giải trí cũng nhanh thay đổi, sóng sau đè sống trước, có thể khi hắn quay lại đã không còn chỗ đứng nữa rồi.
Nhưng Hứa Tùng vẫn kiên quyết với ý định của mình và thậm chí đã thuyết phục công ty.
Đến cuối cùng, Hứa Tùng thành công. Bộ phim《Tim đập》đã làm vang lên tên tuổi của anh, năm ấy hai mươi bảy tuổi liền nhận được danh hiệu ảnh đế.
Hứa Tùng nổi tiếng làm việc chuyên nghiệp, hát hay nhảy giỏi, được giới truyền thông phong là nghệ sĩ tài sắc vẹn toàn. Không thể không khâm phục anh ta, bởi vì loại dũng khí làm việc khi không nắm chắc phần thành công thì không phải ai cũng có.
Dung Lê đối với Hứa Tùng trừ bỏ kính nể chỉ có kính nể hơn, có thể hợp tác với hắn quả thật là vinh hạnh.
Hứa Tùng kể lại thời gian ba năm ở nước ngoài: "Lúc đó tôi đang ngồi đọc sách ở trường một mình, có mấy lần coi trời bằng vung, hay bị gia sư mắng. Đời người cô đơn quá, nhiều lần tôi tự hỏi liệu mình đã quyết định đúng hay chưa."
"Khi nào không thoải mái, tôi sẽ đọc những tin nhắn của người hâm mộ gửi đến, tất cả đều là những lời động viên.” Lông mày Hứa Tùng khẽ nhúc nhích: “Tôi đã tự nhủ rằng có rất nhiều người sẵn sàng ủng hộ tôi vô điều kiện, cho dù khó khăn gì cũng có thể vượt qua mà?"
Kiểu Hi và Hứa Tùng có quan hệ cá nhân rất tốt, cô ta tỏ vẻ đồng quan điểm: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Là một diễn viên, tôi vẫn phải nâng cao trình độ học vấn và hoàn thiện bản thân hơn."
Đôi môi Kiều Hi đỏ rực, mặt mày mỹ lệ, đôi mắt linh động mà chớp chớp, nhìn không ra một chút nào bộ dáng xấu hổ ngoài cửa lúc nãy của cô ta.
Dung Lê cảm thán trong lòng: Không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp.
Tuy rằng cô ta đang cười, nhưng Dung Lê vẫn cảm nhận được lời nói đó là nhắm vào cô. Phim trường rất nhiều người, nhưng cô là người có bằng cấp thấp nhất, thậm chí cấp ba cô còn chưa học xong. Những người kém cỏi nhất cũng có bằng cử nhân của trường kịch nghệ, mà những người còn lại thì giàu có, việc ra nước ngoài để mạ vàng rất phổ biến.
Kiều Hi: "Nhắc đến thì tôi lại cảm thấy thật hồi hận mà, lẽ ra khi đó đang học đại học tôi không nên đi đóng phim, nên tập trung vào việc học trước, nếu lúc đó lựa chọn như vậy, chắc tôi sẽ không bối rối như bây giờ đúng không?"
Nói xong cô ta còn thở dài, diễn cũng thật nhập tâm.
Hai người trợ lý vội vàng an ủi: "Chị Kiều Hi, chị rất giỏi rồi thật đấy, còn trẻ tuổi mà đã đạt được thành tựu như bây giờ, giải thưởng vàng điện ảnh lần này chắc chắn chị sẽ đạt được."
"Tôi không giỏi như vậy đâu," Kiều Hi nhấp môi, lắc đầu: "Tôi thật rất ngưỡng mộ anh Tùng, đáng tiếc, tôi không quyết đoán như anh ấy, giải điện ảnh lần này chắc chắn sẽ thuộc về anh Tùng rồi."
Hứa Tùng mỉm cười lắc đầu: "Anh lớn hơn em vài tuổi, khẳng định lúc em bằng tuổi anh bây giờ lại càng giỏi hơn."
"Em không cần nổi tiếng như vậy," Kiều Hi cười nói: "Những người bước chân vào giới giải trí mà có được thiên phú như anh thì rất ít. Bất quá, không nên vội, em cũng thật khâm phục Dung Lê, cô ấy xuất đạo năm mười sáu tuổi liền bước vào giới giải trí mà đúng không?"
Nội tâm Dung Lê kêu gào: Cô care* bà đây làm gì hả?
*Care: Quan tâm.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn không thể biểu hiện ra, chỉ có thể mỉm cười trả lời cô ta: "Đúng là như thế."
Kiều Hi: "Khi đó cô hình như vẫn còn học cao một* mà đúng không? Liền phải tùy tiện thôi học như vậy, không sinh hoạt như những người cùng lứa tuổi, thật là đáng tiếc quá đi mất."
*Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam.
Cô ta diễn bộ dáng quan tâm cô cũng thật nhập vai.
Dung Lê cảm thấy ghê tởm nhưng hiện tại ở đây có rất nhiều người, cô cũng không muốn gây ra chuyện, liền khắc chế mỉm cười nói: "Có thể kiếm tiền, tôi không hối hận đâu."
Kiều Hi không tiếp chiêu của cô, tự hướng bản thân nói: "Nữ diễn viên như chúng ta không thể làm bình hoa mãi được, vẫn là nên nỗ lực, bằng không sẽ thật khổ thẹn."
Câu trước vừa tỏ vẻ quan tâm cô, câu sau liền chỉa họng súng vào cô. Dung Lê mắc lỗi sai hai lần trên sóng truyền hình, đều lên tiêu đề hotsearch, chuyện khi ấy ai mà không biết. Một vài trợ lý nhìn cô bằng ánh mắt trần trụi ý chế giễu.
Nhưng họ không biết được, sau lần ấy Dung Lê đều mua sách về tự học, tuy rằng hiệu quả không được như học ở trường, nhưng sẽ giúp cô khắc phục được vài vấn đề cơ bản.
Đến nỗi diễn xuất, cô luôn cố gắng trao dồi bản thân, vẫn luôn nghiêm túc học hỏi. Cô không phải nằm trong top người có thiên phú, cố gắng nổ lực cũng không phải một sớm một chiều liền tiến bộ rõ rệt được.
Dung Lê mím môi, không nói gì.
Nói sai chữ chính là cô, gây ra trò cười cũng là cô, nếu bây giờ đáp trả cô ta, cũng chỉ tạo ra trò cười mà thôi.
Dường như có vô số cặp mắt nhắm thẳng vào cô, phảng phất như kim châm vào người.
Dung Lê đột nhiên có chút hối hận khi đến đây, chỉ cần nơi nào có Kiều Hi, cô ta liền sẽ tìm ngay phiền phức cho cô.
Huống chi phần thắng hôm nay nghiêng về cô ta nhiều như vậy, cô phải tìm cách cứu vớt.
Dư quang tầm mắt Dung Lê xẹt qua quan sát biểu hiện của Tống Tuân Thanh.
Tống Tuân Thanh gấp đồ ăn, ăn một cách nề nếp, anh sạch sẽ, tao nhã, vốn không quan tâm bọn họ đang nói gì.
Dung Lê sửa lại mắt tóc, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, không tự chủ được mà nhớ đến một sự việc xảy ra lúc trước.
Loại người như Tống Tuân Thanh, một khi xác định quan hệ, liền sẽ không che giấu, như muốn nói cho toàn thế giới biết người anh yêu, anh đã từng mang theo cô đến gặp những người công tác ở sở luật cùng anh, khi ấy Thiên Cảnh còn ở giai đoạn chưa phát triển tốt như bây giờ.
Cũng là một buổi tiệc náo nhiệt như thế này, Tống Tuân Thanh đang trò chuyện cùng đối tác, mọi người dùng cơm cùng nhau.
Ban đầu không khí vẫn hài hoài, sau đó bọn họ bắt đầu bàn về chuyên môn.
Một vị luật sư trẻ tuổi hỏi cô: "Tiểu Dung, cô cảm thấy vụ án này nên xử thế nào?"
Dung Lê ngốc luôn, vấn đề bọn họ thảo luận thuộc về chuyên môn, cô nghe không hiểu, nói chi đến cần phải xử án thế nào. Bốn chữ "tôi không biết" như thế nào lại không thể thốt ra được.
Cô dựa theo lẽ thường nói đại một đáp án, mọi người ban đầu sửng sốt, sau đó liền cười ồ lên.
"Nếu thật xử như lời cô nói, thế giới này sẽ lộn xộn rồi đây!" Vị luật sư này không có ý xấu, vốn dĩ là muốn nói giỡn với cô: "Tuân Thanh, tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ chọn bạn gái thuộc chuyên ngành của chúng ta, như thế nào lại tìm được một cô bạn gái mù luật thế này?"
Lời nói này thật ra cũng chỉ là nói đùa mà thôi.
Tống Tuân Thanh tỏ vẻ không để ý, dưới bàn nắm chặt lấy bàn tay cô, đôi tay anh ấm áp, to lớn bao bọc lấy bàn tay cô, giọng nói anh chậm rãi từ tốn, thanh âm trầm thấp như đàn cello: "Mù luật thì đã sao, tôi sủng."
Nội tâm cô nhảy thật mạnh.
Tống Tuân Thanh mặt mày ôn nhu, xoa xoa gương mặt cô.
" Ồ...hóa ra lão Tống là người cuồng sủng bạn gái nha."
"Tiểu Dung à, số cô cũng thật may mắn đó."
Tống Tuân Thanh: "Cùng Lê Lê ở bên nhau, là tôi may mắn mới đúng."
Mọi người nói đùa vui vẻ, cô cũng cảm thấy không còn xấu hổ.
Khi nhớ lại chuyện này, cô không phải nhớ việc mình bị xấu hổ, mà là cô nhớ bộ dáng Tống Tuân Thanh bảo vệ cô.
Hiện tại sẽ không như vậy nữa.
Dung Lê đem những suy nghĩ lung tung này dẹp sang một bên.
Lâm Gia Lăng lên tiếng: "Kiều Hi này, người ta nói càng thiếu thứ gì thì sẽ càng khoe khoang thứ đó, hôm nay cô lại có ý gì thế? Lúc cô học trung học hẳn là em gái nhỏ trong mắt tôi đi? Không phải tôi vẫn êm đẹp ngồi ở đây hay sao?"
Lâm Gia Lăng biết, khi đó bởi vì vụ thực phẩm chức năng và đọc chữ sai, liền đổ bệnh một trận, còn tiếp thu tư vấn tâm lý, Kiều Hi bây giờ lại đang nhắm thẳng vào Dung Lê.
Lâm Gia Lăng nói như không phải chuyện của cô ấy: "Tôi thôi học lúc cấp hai, có phải cô muốn nhằm vào tôi không hả?"
Kiều Hi á khẩu không biết trả lời thế nào, cô ta không nhờ Lâm Gia Lăng sẽ ra mặt nói giúp Dung Lê.
Tuy rằng ngày thường cô ta rất ghét Lâm Gia Lăng ở trên mạng khoe khoang chuyện phong tình, nhưng nếu đem mấy thứ này ra nói, chỉ thể hiện ra cô ta hay soi mói người khác. Còn Lâm Gia Lăng, đầu đã trọc nên đâu sợ bị người khác nắm tóc.
Kiều Hi gượng cười: "Tôi hà cớ gì phải nhằm vào cô chứ, lời tôi nói cũng không phải ám chỉ ai cả, chỉ là tôi cảm khái một chút."
Người không mở miệng nói chuyện nãy giờ bỗng dưng giật nhẹ khóe môi.
Hai tay anh bóp mạnh ly rượu, các đốt ngón tay nhô ra.
"Người ngoài như tôi lại cảm thấy, thân là diễn viên, đừng nên cảm khái nhiều về chuyện của người khác, cũng không nên làm trò là đủ rồi." Anh bắt chéo chân, dáng ngồi lười biếng lại tùy ý: "Không biết Kiều tiểu thư cảm thấy ý kiến này thế nào?"
Mọi người đều âm thầm đổ mồ hôi.
Ai nghe lại không hiểu chứ, Tống Tuân Thanh nói lời này chính là chỉ thẳng vào Kiều Hi. Trong số những người có mặt, ở trên mạng bày trò nhiều nhất chính là cô ta, khi chưa nổi tiếng thì dựa vào độ hot của người khác mà ăn theo, xào couple, sau khi nổi tiếng rồi thì một chân đá bay những người đó.
Đáng tiếc lượng fans của cô ta đông đảo, áp tin tức xuống cũng thật mau.
Hơn nữa trong vòng tròn giới giải trí xác thực là như thế, không lăng xê sẽ không nổi tiếng, cũng có thể lí giải được, là do Kiều Hi đã bày trò nhiều quá. Cô ta là nữ chính của bộ phim này, mọi người cũng không dám bàn luận gì nhiều.
Tống Tuân Thanh mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, anh tự phụ, anh tuấn, có phong thái của một người đàn ông chững chạc.
Không biết có phải ảo giác của Dung Lê không, cô cảm giác Tống Tuân Thanh ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.
Tống Tuân Thanh là người có tiếng nói ở đây, nếu như anh đã lên tiếng, cho dù Kiều Hi có không cam lòng đi chăng nữa cũng không dám phản bác lại, đành phải nói: "Luật sư Tống nói thật đúng."
Lâm Gia Lăng cười nhạt.
Dung Lê: "....."
Chủ đề này cuối cùng cũng đi qua, Kiều Hi không nói thêm gì nữa.
Bữa tiệc có nhân vật lớn như Tống Tuân Thanh tham gia thì càng thêm sinh động. Mấy người trợ lý bên cạnh Kiều Hi phải chịu đựng tính tình thối của cô ta lâu như vậy cũng cảm thấy hả dạ vô cùng.
Nếu nói về người lớn tuổi nhất buổi tiệc thì chính là Trương đạo diễn, bất quá ông cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi, có thể tạm xem là người trẻ tuổi. Mọi người đều uống rượu, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, những vấn đề ngày thường không dám hỏi giờ phút này đều nói ra hết.
Một trợ lý nhỏ kính rượu Tống Tuân Thanh.
"Luật sư Tống à, anh tài giỏi như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái xếp hàng theo đuổi đúng không?"
Tống Tuân Thanh mỉm cười, không nói.
Anh đặt bàn tay trên đầu gối, gõ theo nhịp.
Đối mặt với người đàn ông đẹp trai như vậy, trợ lý nhỏ sắc mặt ủng hồng, đánh bạo hỏi một câu: "Vậy anh đã yêu đương bao giờ chưa?"