_________________________
Editor: Sao Nhỏ
***
Lời nói đầu chương: Mặc dù chưa quay lại nhưng chương này có một xíu ngọt ngào nè ?
Tống Tuân Thanh nâng mắt, ngữ điệu lạnh nhạt:" Ngài không cần nghĩ nhiều."
Tống Thừa Nghĩa tức giận đến mức lòng ngực phập phồng, sau một lúc ông mới bình tĩnh lại:" Ba năm trước anh mê muội cô ta đến mất ý chí, suốt ngày chỉ nghĩ yêu đương, tôi vốn nghĩ rằng mấy năm nay anh đã quên hết những việc đó, không nghĩ đến anh lại muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ đúng không!?"
Ông vẫn nhớ rành rành, ba năm trước ông định sẽ kêu Tống Tuân Thanh về công ty để học tập, sau này còn kế thừa gia sản, đứa con trai này của ông từ nhỏ thông minh nhanh nhẹn, ông muốn nó lên đại học chọn ngành kinh doanh. Nào nghĩ đến chẳng những con trai không làm theo mà trực tiếp chọn đại học luật, còn không đụng đến một đồng của Tống gia.
Việc này ông cũng không nói, sớm muộn gì Tống Tuân Thanh cũng phải thay ông tiếp quản tốt Tống thị, mỗi lần có hội nghị đều phải tham gia, còn sắp xếp chức vụ phó tổng giám đốc ở công ty cho anh.
Nhưng liên tục mấy tháng, anh đều không đến công ty.
Tống Thừa Nghĩa nghe ngóng được Tống Tuân Thanh là đang yêu đương. Đối tượng là một nữ minh tinh, nhất thời làm ông tức muốn hộc máu, liền không có hảo cảm gì với Dung Lê.
" Ba, lúc đó là con không đúng, con không nên đem Tống thị ném ở sau đầu." Tống Tuân Thanh thành khẩn nói:" Nhưng ba không nên đem hết trách nhiệm đổ trên người cô ấy, ngài từ nhỏ đã dạy con, đàn ông chí lớn việc mình đã làm đều phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm không phải sao?"
Tống Thừa Nghĩa vốn nghĩ rằng ông nói như vậy sẽ làm anh không phản bác được, muốn dạy dỗ cho anh một trận, chẳng ngờ thế nhưng còn bị phản bác lại!
" Anh vĩnh viễn đừng quên thân phận của anh, anh là người kế thừa sự nghiệp của Tống Thừa Nghĩa này, là người thừa kế của Tống thị!"
Tống Tuân Thanh nhếch nhẹ môi mỏng, nở nụ cười trào phúng:" Nếu như có thể, con tình nguyện không cần làm người thừa kế gì đó đâu."
Tống Thừa Nghĩa tức giận chỉ vào anh, đứa con trai này đúng là ngày càng phản nghịch.
Tống Tuân Thanh nhìn thẳng vào mắt ông, nói từng chữ:" Ba à, con không phải là máy móc được lập trình để làm theo ý ngài, nên ba không cần cứ yêu cầu con phải nghe theo sự sắp xếp của ngài, chẳng lẽ ngài đã quên bi kịch của anh con?"
Tống Minh Trạch là anh trai ruột của Tống Tuân Thanh, lớn hơn anh bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn đều rất yêu thương anh.
Ở trong mắt mọi người, Tống Minh Trạch luôn là như vậy, hoàn mĩ, ôn nhu, làm việc cẩn thận không chút cẩu thả, luôn nghe lời Tống Thừa Nghĩa, làm theo những việc mà ông đã vạch ra sẵn.
Khi học đại học, Tống Tuân Thanh muốn học ngành luật.
Tống Thừa Nghĩa sống chết không đồng ý, một hai bắt anh phải học kinh doanh, ông nghĩ muốn bồi dưỡng ra hai kỳ tài trong giới, tương lai sẽ cùng nhau tiếp quản Tống thị, làm Tống thị ngày càng phát triển.
Tống Tuân Thanh không chịu làm theo ý ông, muốn tự do tự tại theo đuổi đam mê, nhưng còn có Tống Minh Trạch nên ông đành miễn cưỡng cho qua.
Nhưng sau đó thì sao? Tống Minh Trạch sinh mệnh quá ngắn, qua đời khi vừa mới 25 tuổi.
Cái tên Tống Minh Trạch này vẫn luôn là điểm cấm kỵ của Tống gia, Từ Giai thương nhớ con trai cũng không dám nhắc đến, chỉ dám giữ trong lòng, Tống Tuân Thanh cũng vậy.
Tống Thừa Nghĩa biểu tình bi thương, trên gương mặt hiếm khi lộ ra vài phần mệt mỏi. Ông ngồi xuống ghế, toàn bộ thân mình dựa vào phía sau.
Đúng vậy, Tống Minh Trạch mất, ông muốn gánh hết trách nhiệm.
*
Màn đêm buông xuống, Dung Lê tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, cả người đều cảm thấy thật thoải mái.
Cô mặc tốt áo tắm vào, nghe thấy điện thoại có thông báo vang lên.
[ Tống Tuân Thanh ]: Ngủ rồi sao?
Không thể ngờ được nha, anh lại chủ động nhắn tin cho cô? Bọn họ lần đó ở cục cảnh sát thêm weachat, cho đến bây giờ đều chưa từng liên lạc qua.
[ Dung Lê]: Ngủ rồi.
Bây giờ mới hơn 9 giờ, cách giờ cô đi ngủ còn xa. Tống Tuân Thanh lại không phải không biết thói quen sinh hoạt của cô, nhắn như vậy chỉ là biết rõ còn cố hỏi. Dung Lê định nói ra suy nghĩ thật này, không biết anh lại định làm gì nữa đây.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, cô đi lấy máy sấy tóc. Lâu lâu lại thoáng nhìn qua điện thoại, màn hình vẫn là một mảng đen không sáng lên. Hôm nay anh đã giúp cô, cô làm như vậy có phải là có điểm lạnh nhạt vô tình quá rồi không?
Dung Lê rối rắm suy nghĩ.
Đến cuối cùng tóc vẫn chưa được sấy khô, liền cầm lấy điện thoại lên vào khung chat.
[ Tống Tuân Thanh ]: À.
Chữ à này đây là có ý gì? Bỗng nhiên cô lại cảm thấy anh chắc là cười nhạo cô đi...Tống Tuân Thanh nếu là bình thường chắc sẽ không đáp lại, hôm nay lại tốt bụng à thêm một cái. Chỉ là một tiếng à thôi cứ làm cô cảm thấy xuyên thấu qua màn hình điện thoại anh đang cười nhạo cô vậy.
Qua hai phút, Dung Lê mới biết được là chính mình đã nghĩ nhiều.
Trương Lực đánh cho cô một cuộc điện thoại:" Xin chào Dung tiểu thư, tôi thấy vừa rồi tiên sinh và cô vừa trò chuyện xong, mạo muội muốn nhờ cô chiếu cố tiên sinh một chút có thể chứ? Ngài ấy hiện tại say rượu, lại không chịu uống thuốc giải rượu."
"Trong nhà không có ai sao?"
Dung Lê liền nghĩ không hiểu, vị trợ lí này cũng thật là, Tống Tuân Thanh say thì liên quan gì đến cô đâu? Bây giờ cô đi cũng không được, không đi cũng không được. Cứ dây dưa mãi cũng không được, cô đành đồng ý.
" Hiện tại chỉ có tôi và tiên sinh thôi.." Trương Lực dừng một chút rồi lại nói tiếp:" Sở dĩ tôi tìm Dung Lê tiểu thư là vì nghe được tiên sinh cứ luôn miệng gọi tên cô, ngài ấy đêm nay khuyên không được, uống đến nhiều, sáng mai lại có buổi gặp mặt kí hợp đồng quan trọng với Italy, tôi chỉ sợ bây giờ cứ như vậy thì trạng thái ngày mai của ngài ấy sẽ không tốt."
Dung Lê không lên tiếng.
Nguyệt thái dương của Trương Lực nhảy mấy cái, lại lên tiếng:" Cô chắc là không thể biết được, tiên sinh vì vụ kiện của cô mà làm việc suốt cả một đêm không nghĩ ngơi. Cô đừng nghĩ là do tiên sinh chuyên nghiệp, mấy năm nay tôi theo bên cạnh ngài ấy, tôi còn chưa từng thấy ngài ấy làm việc đến độ này, vụ án của Dung tiểu thư lại không dễ giải quyết, hẳn là cô cũng hiểu rõ."
Dung Lê:"....."
Rõ ràng là cô không muốn tới a, nhưng vẫn là mềm lòng, trợ lí của anh đã nói đến mức này, không đi chẳng phải là cô quá vô tình hay sao.
" Được rồi, cậu đừng nói cho anh ấy tôi đã tới." Những người say rượu đều sẽ không nhớ được việc đã phát sinh đi? Cô chỉ là theo chủ nghĩa nhân đạo tốt bụng đi xem anh mà thôi đó!
" Địa chỉ."
" Không cần, Dung tiểu thư tôi lập tức đến đón cô."
"....."
Chung cư mà Tống Tuân Thanh ở chỉ lấy ba tone màu chính là trắng đen xám, nhìn đã biết chủ nhân căn phòng là người tính tình lãnh đạm rồi. Nội thất cũng hết sức đơn giản, cô tuy rằng xuất thân chẳng phải từ gia đình giàu có gì, nhưng cũng đã ở giới giải trí trải qua sóng gió nhiều năm, nhìn đồ vật cũng biết được xa xỉ cỡ nào.
Đền trần vô cùng bắt mắt phía trên, đẹp theo kiểu cổ, hình uốn xoắn, Dung Lê đã từng thấy trên mạng nói qua, đây kà chế tác của thợ thủ công Anni ở Ytaly, những sản phẩm vị này chế tạo ra đều khó mà mua được, nghe đồn cũng chỉ vì hoàng thất mà chế tạo.
Tống Tuân Thanh nằm trên sô pha, trên mặt đất là mấy cái tàn thuốc. Cà vạt trên người lỏng lẻo làm anh trông có vẻ suy sút lười nhác. Anh rất ít khi nào ở trạng thái như bây giờ, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trương Lực:" Tôi đi nấu trà giải rượu, cô chăm sóc ngài ấy trước."
Không biết tại Trương Lực nói chuyện quá lớn hay thế nào, Tống Tuân Thanh bỗng chốc mở mắt, nhìn đến thân ảnh yêu kiều trước mặt, anh xoa xoa mắt, vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở:" Lê Lê, là em sao?"
Dung Lê định trả lời rằng: Không phải.
Bức màn được hắt ánh sáng trong phòng nên có thể nhìn thấy được bóng của những cảnh vật bên ngoài.
Dung Lê thở dài, tiến đến đỡ anh ngồi thẳng dậy, Tống Tuân Thanh lông mi rất dài và dày, vì đang nhìn xuống nên lông mi tạo thành một mảng râm làm cho anh trong thật ôn nhu, cũng không biết đang nghĩ cái gì, môi mỏng hơi hơi nhếch lên.
Nhìn thế này đúng là rất ngoan chẳng phải sao?
Cần gì cô phải đến đây chứ.
Nhưng mà lúc cô đỡ anh xong rồi, muốn lui lại phía sau, Tống Tuân Thanh đột nhiên bắt lấy tay cô, sức lực hơi lớn khiến cô cảm thấy đau.
Thanh âm cũng mơ hồ không rõ ràng:" Lê Lê, ở lại với anh chút nữa."
Dung Lê nghe vậy, đi cũng không được, liền ngồi xuống, Tống Tuân Thanh cười cười, nới lỏng cà vạt, lộ ra một mảng da thịt trước ngực, làn da của anh so với những người đàn ông khác trắng hơn, Dung Lê dời mắt.
Cô nhìn về phía phòng bếp, Trương Lực làm có trà giải rượu mà lại lâu vậy, như thế nào còn chưa xong nữa.
Tống Tuân Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn vào cô, sau đó kéo cô ôm vào trong ngực, trên người anh mùi rượu thật nồng, Dung Lê ngửi được liền cảm thấy khó chịu, muốn đem Tống Tuân Thanh đẩy ra, nhưng lại chẳng thể nào đẩy nỗi.
Trong phòng một mảng yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc, một tiếng một tiếng khuấy động tâm trí cô.
" Sao lại uống nhiều như vậy hả? Làm bản thân không thoải mái còn phí thời gian của tôi, nhìn xem Trương Lực còn phải giúp anh nấu trà giải rượu nữa."
Cô quan sát sắc mặt của anh, chỉ thấy anh cười khẽ, sửa sửa vạt áo rồi vỗ nhẹ lên vai cô, còn xoa đầu cô khẽ ừ một tiếng:" Anh biết sai rồi, đều là anh không đúng."
Nói như vậy làm cô nhất thời á khẩu không biết trả lời cái gì.
Tống Tuân Thanh nâng tay lên, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng cẩn thận, phảng phất như đang vuốt ve một thứ thật quý giá. Hai người hơi thở gần nhau, hết sức ái muội, anh tiến lại gần hôn lên đôi mắt cô.
Ma xui quỷ khiến cô lại không đẩy ra.
Một tiếng ho nhẹ làm Dung Lê nháy mắt tỉnh táo lại.
Trương Lực để trà lên bàn sau đó liền quay người nhanh chóng rời đi.
" Này." Dung Lê nhìn thân ảnh Trương Lực gấp gáp chạy đi, muốn gọi trở lại, nhưng hiện tại bóng đêm trống rỗng, trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại cô và Tống Tuân Thanh.
Dung Lê đành chấp nhận hiện thực, bưng trà lên véo véo gương mặt Tống tuân Thanh:" Nhanh há miệng, uống xong rồi ngủ tiếp."
Không gian yên tĩnh như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Tống Tuân Thanh đôi mắt phản chiếu bóng dáng của cô, cười như không cười mà nói:" Muốn em đút anh uống."
Dung Lê:"....."
Người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết xấu hổ như vậy a!
Cô nhịn xuống xúc động muốn bóp chết anh, sợ anh ngủ gục liền kiên nhẫn đút anh uống, trước giờ cô chưa từng làm việc này, động tác chậm rì rì, không cẩn thận liền làm đổ ra ngoài một ít, có lẽ trà có chút đắng, Tống Tuân Thanh nhíu nhíu mi, ngồi thẳng thân mình.
Chắc có lẽ trà nóng đổ ra làm cho anh có chút tỉnh táo hơn lúc nãy, ánh mắt hỗn độn lúc nãy dần dần sạch sẽ khôi phục lại sự thanh minh thường ngày, ánh mắt anh chợt lóe một cái, uống xong ngụm trà cuối cùng liền khum xuống nói nhỏ bên tai cô một câu:" Bảo bối, em thật xinh đẹp."
Lúc nãy cô tùy tiện chọn một cái áo lông màu đỏ rượu phối với váy dài leggings, lấy một áo khoác khoác bên ngoài rồi vội vàng đến đây.
Tống Tuân Thanh nói như vậy làm cô có chút thẹn thùng, mà cũng đúng, xác thật là dung mạo cô rất đẹp mà.
" Tuy rằng anh nói đúng...nhưng tay của anh.." Dung Lê có chút khó nói:" Có thể hay không lấy xuống khỏi eo tôi?"
Tống Tuân Thanh lực đạo rất lớn, bàn tay nóng rực ôm lấy eo nhỏ của cô, làm cô cảm thấy có chút hít thở không thông.
" Không được." Tống Tuân Thanh ánh mắt hơi tối, cúi xuống bên tai cô thì thầm:" Lê Lê, muốn ngủ cùng anh hay không?"
_________
Hết chương 10.
?. Edit truyện khi chưa có sự cho phép của tác giả, cảm phiền không chuyển ver hoặc re-up dưới bất kì hình thức nào.
2516 từ.
06/10/2021.
Nhớ vote cho tui nhaa<3