Giai Hòa há hốc miệng, câm điếc.
Cuối cùng A Thanh vẫn xuống xe trước, nói nhỏ: “Hẳn làkhông có nhiều người lắm đâu, chúng ta đi nhanh một chút là ổn, cùng lắm chỉ cóhành khách chụp ảnh thôi, chị ngượng liền cúi đầu, nhìn xuống đất một lúc rồisẽ qua.”
Giai Hòa mặc niệm vài câu A di đà Phật, cắn răng xuốngxe.
Lúc đầu cũng không có người chú ý, cho đến khi haingười check-in xong, đi ra khu vực VIP thì phóng viên ào tới. Cô mặc niệm mấylời A Thanh dặn, siết chặt cánh tay Dịch Văn Trạch, biểu cảm trên gương mặt đãcứng ngắc, căn bản không biết chính mình đang cười hay đang khóc…
Hàng loạt người không ngừng gào thét tên Dịch VănTrạch, còn có phóng viên liên tục truy hỏi. Giai Hòa vừa nhìn thoáng qua‘thương trường đoản pháo’ trước mặt đã hoàn toàn ăn mặn.
A Thanh cùng người trong công ty lịch sự ngăn cảnphóng viên, nhưng những vấn đề đặt ra cũng không biết làm thế nào: “Xin hỏi,lần này anh ra nước ngoài để kết hôn hay sao? Hay là đã bí mật đăng ký trướcđó?” “Dịch tiên sinh, có thể giải thích không? Đây chính là vị hôn thê trongchương trình trò chuyện đó phải không?” “Xin hỏi anh Dịch! Hai người đã gặp chamẹ hai bên?”…
Cô thật sự muốn tìm cái nhà xác, quấn mình thành mộtcục cho xong…
Dịch Văn Trạch vẫn giữ lấy bả vai của Giai Hòa, gầnnhư là nửa ôm vào trong lòng bảo vệ, không nói gì. Nhưng không biết có ai giậttay cô, móng tay cào tới cánh tay, Giai Hòa giật thót, rút tay mình về.
Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,đột nhiên dừng bước.
Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy đã khiến mọi ngườichung quanh im phăn phắt.
Trong lúc tất cả những người có mặt đều cảm thấyngượng ngùng, anh mới thực ôn hòa nói đùa một câu: “Các vị, nếu cứ tiếp tục hỏinữa thì cô ấy sẽ có khả năng bỏ chạy đám cưới không lấy chồng, như vậy tôi sẽrất có tội.” Khó có lúc Dịch Văn Trạch lại nói đùa trước mặt nhiều người, nhữngphóng viên nghe được đều ngây ra một lúc, sau đó lịch sự lùi lại phía sau haibước, tiếp tục lặp lại vấn đề vừa rồi, nhưng âm lượng cũng đã giảm xuống khánhiều.
Giai Hòa theo sát bước chân của anh, không dám ngừnglại, an toàn bước vào trạm kiểm soát.
Cho đến khi lên máy bay, đầu Giai Hòa vẫn tưởng mìnhđang nằm mơ.
Những chuyện như thế này, dù bình thường cũng đã xemrất nhiều, nhưng đến khi xuất hiện ở chính bản thân mình vẫn khó có thể làmquen được. Tiếp viên hàng không kéo một chiếc màn, ngăn những ánh mắt chú mụctới. Đến lúc này Giai Hòa mới thở ra một hơi, nghiêng đầu, một bên mặt dán vàolưng ghế tựa nhìn anh: “Bây giờ em đã hiểu vì sao trước kia anh trầm cảm rồi,nếu là em chắc tinh thần trực tiếp tiêu tùng luôn.”
Anh cười nhìn cô: “Cảm ơn vợ đã thấu hiểu.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng trong khoang vẫn còn hai hànhkhách khác, hơn nữa lại có tiếp viên hàng không, quả thực là những khán giảkhông mua vé vẫn có phim xem.
Cô hậm hực nhìn anh: “Em quyết định đi ngủ, đừng nóichuyện với em, tuyệt đối đừng nói với em bất cứ điều gì nữa…”
“Em chuẩn bị ngủ khoảng mười một tiếng?” Anh buồn cườisờ sờ trán của cô, “Đến New Zealand sẽ ổn, nơi đó anh không phải là diễn viêncũng không phải là ca sĩ, sẽ không có nhiều người chú ý tới chúng ta.”
Dịch Văn Trạch đã cho Giai Hòa ăn uống ngon lành từ trước,tất cả đều là những món cô yêu nhất.
Giai Hòa ăn uống no say, nghĩ đến cảnh tượng lúc máybay hạ cánh, bỗng nhiên có chút mong chờ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bên anh, hai người cóthể cùng nhau đi du lịch bình thường như thế này. Trong nước, khuôn mặt DịchVăn Trạch đích thị như quả bom hẹn giờ, ngoại trừ việc ở trong công ty thì cảhai cũng không ra ngoài nhiều lắm, thi thoảng cùng anh đi công tác này nọ làthú tiêu khiển lớn nhất. Cô nghĩ nghĩ, cảm thán không thôi, thì thầm: “Thật rakhông phải em mệt đâu, lúc ở bên anh có rất nhiều chuyện chúng mình chưa làmbao giờ.”
Anh cười nhìn cô, đang định nói điều gì đó, Giai Hòalại bồi thêm một câu: “Nhưng mà em lại là người không thích vận động cũng khôngthích ra ngoài, tính đi tính lại thật sự là rất thích hợp.”
Dịch Văn Trạch hoàn toàn chấp nhận: “Vậy lần này đànhoan ức cho em, đi New Zealand với anh nhiều hơn một chút?”
Cô nương theo lời anh nói, cố ý thở dài: “Được rồi, emđây liền tủi thân một chút, cùng anh quay về những năm tháng tuổi trẻ vậy.”
Dịch Văn Trạch nghiêng đầu, khẽ hôn mặt cô, ý bảo côcó thể ngủ.
Chuyến bay rất dài. Khi Giai Hòa khát nước thức dậy,Dịch Văn Trạch vẫn đang ngủ.
Khuôn mặt tĩnh lặng như thế này, thật sự là…quá đẹptrai. Cô rất là cảm thán sự thiên vị của Thượng Đế cho anh, đang định quay đầunhỏ giọng nói tiếp viên hàng không mang tới một cốc nước đá đã có người mangđến, mỉm cười thân mật với cô.
Giai Hòa lập tức hiểu ngầm, cô gái này nhất định làfan Dịch Văn Trạch.
Cô cũng cười, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không híp mắt cười, nói câu cố lênkhông phát ra âm thanh, rồi cầm cốc trở về.
Giai Hòa nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch, trước ngựcanh còn đặt một cuốn sách để mở, ảnh bìa được thiết kế khá đơn giản, chỉ có haimàu xanh đậm và trắng. Tay anh để bên trên, ngón tay cong lại. Chỉ đơn giản nhưvậy thôi đều có thể khiến Giai Hòa nhìn một lúc lâu. Cô cứ nằm nghiêng nhìn anhhồi lâu, mơ mơ màng màng một lúc lại chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết cũng bước vào mùa mưa, nhưng nơi đây lạimang theo hương vị của mùa hè, từ tiết trời giá rét đông người của Thượng Hảiđến New Zealand, thực sự là một kỳ nghỉ hoàn hảo. Đương nhiên, nếu không có nụcười kia đang hướng về phía mình, lại là một mỹ nhân phiên bản Dịch Văn Trạch,cô sẽ càng vui vẻ tự nhiên hơn.
“Giai Hòa,” Dịch Văn Nhuận đi tới, ôm cô một cái rấtchặt, “Dáng vẻ của chị thật đáng yêu, nhỏ xíu.”
…Được rồi, coi như đây là khen.
Cô cười ôm Dịch Văn Nhuận: “Anh ấy nói nhất định chịsẽ thích em, bây giờ chị tin rồi.”
Dịch Văn Nhuận buông cô ra, nhỏ giọng nói: “Thật raảnh rất sợ em bắt nạt chị đó.”
Tiếng Quốc ngữ của cô nàng thực sự mới lạ, nhưng làgiọng nói cùng cách cắn chữ cũng rất dễ thương, nhất là khuôn mặt này, cókhoảng bảy phần giống y Dịch Văn Trạch. Đứng đối diện như thế này không hiểusao lại khiến mặt Giai Hòa nóng lên. “Đỏ mặt?” Dịch Văn Nhuận quay qua hỏi trựctiếp Dịch Văn Trạch: “Thật sự là em đã khiến bà xã của anh sợ hãi?”
Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười nhìn cô: “Cô ấy nhìn mặtcủa em mà nhớ tới anh.”
Một câu đả kích ngầm như thế khiến cho người trước mặtsuy sụp buồn khổ, không cam lòng hỏi tiếp Giai Hòa: “Chị không biết là khuônmặt này, nếu là nữ thì sẽ càng đẹp hơn sao? Chị không biết anh hai của em rấtxinh đẹp sao?” Giai Hòa cũng rất nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ban đầu cũngkhông để ý nhiều lắm, nhưng khi nhìn thấy em chị mới phát hiện những nét kiaquả thực rất thích hợp với phái nữ.”
Hai cô gái nhìn nhau, lập tức bật cười.
Dịch Văn Nhuận tự mình lái xe đến, lúc vào Auckland,Giai Hòa mới sực nhớ đến chuyện nhà bố mẹ anh ở thủ đô Wellington mà không phảiở đây. “Không phải chúng ta nên đến nhà bố mẹ anh trước sao?” Cô ghé vào taianh, nhỏ giọng hỏi.
“Hai người ấy vẫn còn đi du lịch.” Dịch Văn Trạch cườicười, “Hơn nữa sợ em quá căng thẳng nên chúng ta cứ đến nhà của Văn Nhuận ở vàingày, sau đó sẽ đến thăm bố mẹ.” Rất chu đáo…Bỗng nhiên Giai Hòa thả lỏng đượcmột chút, rồi thở dài: “Thế mà anh không nói trước cho em biết, hại em cuốnglên nãy giờ.”
Nhìn cái thái độ ấy xem, nguyên một nhà của bọn họ đềulà như thế.
Cô bỗng nhiên nhớ tới kịch bản về hôn nhân và tình yêumình đã từng viết, giữa mẹ chồng nàng dâu trong nhà, lắm lúc cũng chỉ vì chuyệntắm rửa giờ nào cũng dễ nảy sinh ra khúc mắc. Hình như là do viết nhiều quábỗng nhiên đâm ra sợ những loại quan hệ mẹ chồng nàng dâu thâm căn cố đế nhưvậy.
“Em đang nghĩ gì thế?” Anh đưa cho cô chai sữa.
Giai Hòa cầm lấy, uống một ngụm: “Nghĩ về quan hệ mẹchồng nàng dâu.”
Anh như cười như không đưa cho cô một chiếc khăn tayướt. Lúc Giai Hòa cầm lấy lau miệng, chợt nghe tiếng Dịch Văn Nhuận cười: “Mẹem nếu nghe được những lời chị nói nhất định sẽ vui lắm đó. Cả đời này mẹ vẫnchưa thể nghiệm qua cái gì gọi là ‘quan hệ mẹ chồng nàng dâu’ đâu, cuộc sống từtrước đến nay vẫn còn thiếu mỗi chuyện đó thôi.” Giai Hòa nhìn thoáng qua DịchVăn Trạch một cái, rồi Văn Nhuận mới đột nhiên phản ứng lại: “Xong rồi, em nhỡmiệng.”
“Không sao đâu,” Giai Hòa cười ra tiếng, vốn chỉ nghĩđến thôi, nhưng nghe Dịch Văn Nhuận nói vậy lại cảm thấy ngượng ngùng đôi chút,“Chị cũng chưa trải qua lần nào, thật sự rất sợ.” Nói xong lại dựa vào ngườiDịch Văn Trạch, thì thào: “Anh bạn đã từng kết hôn kia, xuất thân của người tavô cùng trong sạch thuần khiết, anh phải biết quý trọng đó.”
Dịch Văn Trạch buồn cười nhìn cô: “Em muốn anh quýtrọng như thế nào?”
Cô nhìn nhìn anh, bỗng nhiên trong đầu chợt xuất hiệnmấy hình ảnh hạn chế mới thu hồi tầm mắt lại, quyết đoán quay đầu đi chiêmngưỡng khung cảnh ngoài cửa kính xe.
Chồng Văn Nhuận là giáo viên Trung học, rõ ràng làngười ngày ngày giảng dạy nhưng lại ít nói vô cùng, nguyên một bữa tối ngoạitrừ mở miệng dùng tiếng Anh bảo chị Giai Hòa ăn nhiều một chút thì không nói gìkhác nữa. Cuối cùng khi hai người ngồi trên xích đu ở sân nhà, dựa sát cạnhnhau nói chuyện phiếm, Giai Hòa mới cảm thán một câu: “Văn Nhuận thích nói nhưvậy, gặp phải người ít nói chẳng phải rất cô đơn hay sao.”
“Vợ yêu à,” Dịch Văn Trạch chậm rì rì nhìn cô một cái:“Cậu ấy là bạn học của anh, học khoa Luật.” Giai Hòa vô cùng kinh ngạc, nhìnDịch Văn Trạch đăm đăm: “Thế mà sao ít nói như vậy?”
“Là Văn Nhuận không cho cậu ta nói nhiều,” Anh vạchtrần sự thật, “Cậu ta sẽ không nói tiếng Trung, sợ nói chuyện nhiều sẽ khiến emxấu hổ.”
Giai Hòa a một tiếng, ngượng ngùng thì thào: “Thật ratiếng Anh của em cũng đâu tệ dữ vậy nha…”
Bên cạnh có hai chú chó lớn chạy tới chạy lui, có mộtchú còn vươn lưỡi khẽ liếm liếm chân Giai Hòa mấy cái. Cảm thấy nhồn nhột, côco chân lên, trực tiếp gác luôn lên đùi anh. Dịch Văn Trạch dùng tiếng Anh nóivài câu với lũ chó, hai bạn cún vô cùng nghe lời, nằm sấp xuống. Giai Hòa vôcùng sùng bái nhìn anh một cái rồi lại nhìn chó một cái: “Bỗng nhiên em rất chilà ngưỡng mộ hai em cún này, bọn nó nghe hiểu tiếng Anh hết trơn, phỏng chừngcòn đạt đến cấp bốn rồi…”
Dịch Văn Trạch nghe cô nói, buồn cười chịu không nổi,đang định trả lời chợt nghe có giọng trẻ con non nớt gọi Aunt. Đứa cháu traihai tuổi đi chân không trên bãi cỏ, chập chững bước qua, lảo đảo không vững.Giai Hòa vừa nhìn thấy đã cuống lên, muốn đi xuống bế thằng bé, lại bị Dịch VănTrạch giữ chặt: “Không sao cả, thằng bé đã biết đi rồi.”
Thực nhẫn tâm…
Giai Hòa trông mong nhìn thằng bé chầm chậm tới gầnmới vươn tay, ôm cậu bé con vào lòng.
Cô đang được Dịch Văn Trạch ôm, trong lòng lúc này lạibế một đứa bé nữa, ba người ngồi cùng với nhau, cảm giác này bỗng nhiên khiếntrái tim Giai Hòa mềm nhũn. Thằng bé con vẫn chưa biết nói, chỉ gọi Aunt mộttiếng, sau đó liền sờ sờ mặt của cô, rồi đến mũi và miệng. Cô vừa để thằng bétùy ý sờ mặt mình, vừa lơ đãng nhìn Dịch Văn Trạch, dường như anh cũng đangnghĩ tới điều gì đó, cùng lúc cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt hai người kề sát, hồ như có thể cảm giácđược hơi thở của nhau.
“Này, chú ý ảnh hưởng.”
Giai Hòa máy mắt mấy cái, cố gắng chuyển tầm mắt xuống,đang định nói cái gì đó bỗng nhiên a lên một tiếng.
“Em sao vậy?”
Cô xấu hổ nhìn anh, lại nhìn nhìn đứa bé trai tronglòng, ai oán nói: “Mới nãy thằng bé lại sờ sờ em…” Giai Hòa chỉ chỉ ngực mình.Đứa cháu này thật sự không ngoan rồi, bàn tay thế nhưng cứ luồn vào sờ…Dịch VănTrạch cười ra tiếng, cầm lấy tay của đứa bé, nghiêm túc nói: “Chỗ này là củacậu, con không thể sờ bậy, hiểu chưa?”
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Có người dạy trẻ con nhưvậy hả?”
Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh đang chỉ cho thằng bé biết,là đàn ông phải biết bảo vệ những thứ thuộc về mình.”