Túy Tâm Kiếm

Chương 41: Nam bắc nhị quái



Sự có mặt của người lạ đến quả đột ngột, Giang Thu Lăng giật mình đánh thót, nàng định ứng chiến, Long Đại Mộc vội xua hai tay cười lên ha hả:

- Cô nương chớ sợ! Cùng là đồng bọn với chúng mình đấy mà.

Giang Thu Lăng định thần nhìn kỹ, lão già đứng trước mặt nàng râu bạc như sương, trạc tuổi Long Đại Mộc, nhưng vóc dáng của lão gầy tong teo như vậy, thoạt trông người ta có cảm tưởng như là một bộ áo dài đang phủ lên một cây tre cao lòng thòng

Giương đôi mắt lạnh lẻo, khẽ liếc nhìn thiếu nữ mình mang Văn Tử Lăng, lão không cảm thấy sự có mặt của nàng đáng để ý cho lắm, chỉ hướng về Long Đại Mộc điềm nhiên thốt:

- Lão Long! Đêm nay chúng mình lại thử sức thêm một phen nữa chứ?

Lão Long Đại Mộc cười hì hì đáp:

- Đâu chỉ có chúng mình mà thôi đâu! Này bạn! Anh hãy xem đây! Lại có thêm một đồng chí, hòai bảo một giấc mộng tìm ngư đến nữa kia kìa!

Đưa mắt nhìn thiếu nữ, lão già gầy hỏi tiếp:

- Đạo hữu vừa bảo, chính là cô bé này ư?

Giang Thu Lăng vội cung kính hướng về phía lão già thốt:

- Thưa lão bá! Tiện nữ xin ra mắt lão bá!

Tự cảm thấy hòan cảnh và nhiệm vụ của mình cực kỳ khó khăn vả lại với khối óc thông minh và sự nhận xét cực kỳ nhạy bén, nàng cảm thấy thần sắc của lão già gầy, đối với nàng không có thiện cảm mấy! Vả lại mục đích của đôi bên cũng vì Vạn Niên Kim Lý, làm sao tranh khỏi đố kỵ với võ công tuyệt đỉnh nếu lão ta trở mặt chỉ có nước bó tay chờ chết! Ngược lại, nếu mua chuộc được cảm tình của họ, rất có thể họ trợ giúp mà leo lên tận đỉnh mà hòan thành công việc của nàng, cho nên điểm hay nhất, là nàng khéo léo dùng đòn tâm lý để gọi lên lòng hào hiệp của lão già, mà nàng biết chắc rằng trong giới võ lâm ai cũng có sẳn trong lòng nhiều hoặc ít?

Quả nhiên lão hòa dịu nét mặt đôi chút, đưa tay chỉ Văn Tử Lăng đoạn ôn tồn hỏi:

- Gã ấy là phu quân của cô nương đấy à?

Mặt vụt đỏ bừng lên như gất chín, Giang Thu Lăng khẽ gật đầu:

- Thưa lão bá! Phải! Phải Đấy! Chàng không may trúng nhầm kỳ độc, nếu không có Vạn Niên Kim Lý nuôi trong giếng trên đỉnh Hàn Phong Sơn thì không còn thuốc nào khác để chữa trị lành bệnh được, tiện nữ không nài gian khổ, từ thiên sơn vạn thủy đến đây, chỉ vì mục đích ấy, và chúng tôi chỉ cần một con vật ấy là đủ rồi.

Dường như cõi lòng bị rung động vì lời nói cảnh ngộ đau thương của đôi trẻ, thần sắc lão già tỏ vẻ hòa dịu hơn, vội rẻ bước tới, nhìn kỹ Tử Lăng giây lâu đoạn cất tiếng hỏi:

- Phải chăng phu quân cô nương trúng nhầm Thi Độc?

- Vâng! Lão bá nhận xét rất đúng, chàng đã trúng nhầm Thi Độc, một loại độc dược độc nhất trần gian này!

Lão già gầy khẽ lắc đầu:

- Không đúng như vậy đâu! Trên thế gian này còn những bốn năm loài độc dược còn độc hơn cả Thi Độc mấy lần, vả lại trượng phu của cô nương nhiễm phải chỉ là một loài Thi Dộc cực nhẹ. Ồ! Hắn lại được điểm cả Ngũ Âm Tuyệt Mạch nữa cơ mà.

Giang Thu Lăng cả kinh đáp:

- Tiện nữ không hiểu thủ pháp cao minh ấy, thực ra là nhờ một vị tiền bối trong giới võ lâm giúp đỡ.

Lão già gầy gật đầu:

- Nếu Ngũ Âm Tuyệt Mạch không bị điểm, thì hắn ta làm gì sống đến bây giờ. Trên giới võ lâm hiện giờ sử dụng nổi cái thủ pháp này không hơn mười người, người đã trợ giúp cô nương là ai đây? Danh họ là chi?

Câu hỏi đột ngột làm Giang Thu Lăng bối rối, khối óc thông minh của nàng vụt thoáng qua một ý nghĩ, hồ nghi biết đâu là cụ Nhứt Thóc Dả Tẩu lại không cùng hai lão già này có tư thù, nếu nói thật ra, vô tình lại sanh thêm sự phản cảm, chi bằng im lặng còn hơn, nghỉ xong nàng giả vờ tỏ vẻ.

- Vì trong lúc bối rối nên tiện nữ quên khuây mất hỏi qua danh tánh của cụ ấy?

Lão già gầy ngạc nhiên hỏi gặn:

- Nếu không quen biết lão già ấy hà tất chịu ra tay sử dụng một môn điểm huyệt tuyệt học như thế này?

Giang Thu Lăng liền linh động ứng khẩu đáp:

- Trong lúc phu quân tôi lâm nạn, trông thấy vẻ bi thương của tôi làm một cụ già từ bi đi ngang qua đây động lòng trắc ẩn, vì cảm thương cho cảnh ngộ đớn đau của tiện nữ, nên người mới ra tay trợ giúp và chỉ điểm cho tiện nữa một đường đi, đến tận nơi đây để tìm con Vạn Niên Kim Lý.

- À! Thủ pháp của lão ta chẳng những đã cao minh, kiến thức lại cực kỳ uyên bác. Này cô nương. Hình vóc của lão ra sao?

Giang Thu Lăng bất giác giật mình thầm nghĩ:

"Lão già này thực quá quắc, lão ta định truy căn tầm cội, thực là khó nói đối phó việc đã dở lở, chi bằng dối gạt luôn cho xong chuyện"

Nàng giả vờ ra chìu suy nghỉ rồi đáp:

- Cụ già ấy hình dáng khôi ngô. Tiếng như chuông ngân tuổi độ thất tuần, râu của lão đã dài lại trắng như tuyết

- Ồ! phải rồi! Lão phu đoán không sai. Sử dụng được môn điểm huyệt ấy, người tối thiểu cũng trên bảy mươi.

Giang Thu Lăng tiếp:

- Lão tiền bối ấy trời sanh dáng hình khôi ngô, nhưng lại chỉ có một mắt một tay một chân

Lão già gầy đưa tay về vào trán ra chìu suy nghĩ, lão cố moi trí nhớ nhưng tầm không ra trong giới giang hồ hiện giờ một tay cao thủ hình dáng đặc biệt như thế.

- Người là ai mà lão phu nhớ mãi không ra. Này, lão Long, lão già ấy anh có biết không?

Long Đại Mộc lắc đâu nguây nguẩy:

- Lão phu cũng đầu hàng... " trong thế gian này, những tay võ lâm cao thủ, đông như cá ở dưới sông, ông bạn thắc mắc điều ấy chi cho nhọc xác.

Lão già gầy bị mắng cười hì hì, liền vội chuyển sang câu chuyện khác:

- Này cô bé! Xưa nay, lão phu nổi tiếng tâm rắn như sắt, da chắt như đồng, chưa ai từng lay chuyển nổi lão phu, nhưng hôm nay là ngoại lệ, đối với cảnh tao ngộ thảm thương của cô nương, lão phu rất biến động tình. Này, cô nương có có biết lão phu là ai chứ?

Giang Thu Lăng vội đáp:

- Tiện nữ vừa mới bước chân vào chốn giang hồ, sự duyệt lịch rất kém! Nhưng tôi đoán không sai thì lão bá chắc là một bậc cao thủ nổi danh trong thiên hạ.

Lão già khoái trá cười lên ha hả:

- Không phải lão phu tự khoe, chứ trong giới giang hồ hiện nay, một khi nghe đến tên lão phu là tự nhiên họ phải mười phần kính nể.

Lão già giương đôi mày tỏ vẻ đắc chí rồi tiếp:

- Lão phu họ Tề tên Tinh Hỏa, người đời thường tặng cho danh hiệu Nam Quái

Đưa tay chỉ lão già tàn phế đôi chân lão tiếp:

- Còn đạo hữu ấy là Bắc Quái Long Nhập Hải bọn ta người Nam kẻ Bắc, ít khi gặp gở, nhưng hôm nay lại cùng nhau hợp tác vì mấy con cá quý ấy mà phải khổ công biết bao nhiêu ngày trời rồi... Thực ra nghỉ kỹ lại chuyện rất buồn cười.

Nãy giờ ngồi yên nghe hai người đối đáp, lão già tàn phế chỉ lắng nghe không buồn xen vào, chợt nghe nhắc tới tên lão ta liền cải chính ngay:

- Tên Bắc Quái Long Nhập Hải lão phu bỏ không xài, từ đây trở đi, hãy gọi lão phu là Long Đại Mộc nhé!

Tề Tinh Hoả, "hừ" to một tiếng rồi thốt:

- Việc cũ xin đừng nhắc nữa, hiện tại chúng mình nên bàn việc quan trọng hơn, đêm nay chúng mình sẽ giúp cô bé này một tay! Tìm cách đưa cô bé này lên tận đỉnh Hạn Vân Phong, để nàng có cơ hội chữa cho trượng phu.

Long Đại Mộc đáp:

- Lý đương nhiên là phải thế! Đến nổi lòng dạ sắt đá như đạo hữu còn phải cảm động thay huống hồ lão phu

Lão già gầy vội vả hỏi:

- Việc không nên trễ, dây leo núi ông bạn để đâu?

- Thì vẫn để ở chổ cũ, phiền đạo hửu đi lấy mang lại .

Nam Quái Tề Tinh Hoả hừ một tiếng:

- Ông bạn chỉ mượn có đôi chân bệnh hoạn rồi cố ý làm biếng, khi bị lão ni cô trên núi đánh đuổi thì lại chạy như bay, tôi cố theo muốn hụt hơi mà không kịp!

Miệng vừa dứt câu, lão liền quay ngoắc người, nhắm hướng một góc núi tối âm u bay vụt đi mất.

Mặc dù đang tiếp chuyện, nhưng Giang Thu Lăng luôn luôn để ý đến thần sắc của Văn Tử Lăng nàng âm thầm khấn vái:

- Mong hoàng thiên chẳng phụ, hãy phù trợ cho mạng sống chàng kéo dài thêm một thời gian nữa

Rất may, chàng trai trẻ ấy mặc dù vẫn còn trong tình trạng hôn mê nhưng hơi thở vẫn bình thường, bệnh tình không thấy có điều gì gia tăng cả

Lão già gầy đi một lúc lâu, Long Đại Mộc trầm ngâm nhìn thiếu nữ, đoạn chậm rãi thốt:

- Sau khi đạt đến tận đỉnh rồi, cô nương rẽ về hướng phía tả của tòa Thiền viện, đi độ hơn mười trượng, sẽ thấy một cánh rừng trúc, cái giếng cổ nằm ở trong cánh rừng ấy đấy. Trong giếng ấy có bao nhiêu Vạn Niên Kim Lý chưa ai biết rõ, nhưng theo phỏng đoán của lão phu, thì tổng số có độ năm đến tám con

Giang Thu Lăng vội tiếp lời:

- Lão bá định xúi tiểu nữ đánh cắp đấy à?

- Đấy là một việc mà lão phu định cùng cô nương thương nghị...

- Tiện nữ kinh nghiệm hãy còn non kém, mong lão bá chỉ dẫn dùm cho .

Long Đại Mộc suy nghỉ giây lâu rồi tiếp:

- Vạn Niên Kim Lý là bửu vật trấn sơn của Liêu Tâm Lão Ni, lão phu và lão già ốm Tề Tinh Hoả trong một tháng trời đã thâm nhập vào Hạn Vân Phong cả thảy bảy lần, nhưng đều thất bại cả.

- Tài nghệ của hai lão tiền bối còn không thành công, với tiểu nữ, bàn về việc đánh cắp chắc chắn không thể thành tựu được .

- Cô nương nói phải đấy! Luận về tài nghệ của cô nương đâu phải là đối thủ của bà chết bầm đầu trọc ấy huống hồ cô nương lại đèo thêm một cục nợ đời này, thì việc đánh cắp không thể nào thi hành được. Theo ý ngu của tôi nghĩ, biện pháp hay nhất là cô nương đích thân đến giáp mặt với bà ta để khóc lóc khẩn cầu họa may ra, có nhiều hy vọng hơn

Lời đề nghị của lão già rất hợp ý với thiếu nữ, vì nàng đâu có thích việc đánh cấp hay cướp giật của ai bao giờ .

Lão già ân cần dặn tiếp:

- Tài nghệ của bà trọc ấy thực là xuất quỷ nhập thần, dù bà ta có chọc giận cô nương đi nữa, lão phu cần nhấn mạnh thêm rằng cô nương cũng đừng nên nổi nóng nhé!

Giang Thu Lăng khẽ gật đầu:

- Tiện nữ xin tuần lời lão bá chỉ dạy

Lão già dặn tiếp:

- Liên tâm Lão Ni bên ngoài thì tỏ ra ác độc bất lương, nhưng thâm tâm của người không hổ là một phật môn đệ tử, cô nương hãy khóc lóc cầu khẩn, cố nắm giữ lấy bà ta đừng buông, tôi nghĩ sau chót, thế nào cũng đạt thành sở nguyện

- Đa tạ lời vàng ngọc lão bá chỉ dạy

Hai người nói đến đây. Tề Tinh Hoả mang trên vai một bao vải cực to, lù lù từ đằng xa bay vọt tới

Lão ném mạnh bao vải xuống đất, đoạn từ trong bao lôi ra một cuộn thừng to cỡ ngón tay, bằng tơ nguyên chất đan lại, xem có vẻ cực dài .

Giang Thu Lăng rất lấy làm lạ, thực ra dây tơ là một dụng cụ leo núi bền chắc nhất, nhưng sử dụng phương pháp nào để buộc đầu dây vào đỉnh núi , với một vách đá đứng sừng sửng này, nàng không tài nào hiểu nổi

Long Đại Mộc hướng về thiếu nữ cất tiếng hỏi:

- Dây dài nghìn thước, đủ nối từ đây đến tận đỉnh, dùng tay nắm dây trèo lên, cô nương làm việc ấy được chứ?

Giang Thu Lăng gật đầu đáp:

- Nhờ dây ấy tiện nữ có thể trèo lên một cách dễ dàng, nhưng lão bá dùng phương pháp nào để đem đầu dây buộc vào tận chóp núi hử?

Lão già gầy cười đáp:

- Việc ấy rất dễ! Cô nương sẳn sàn chuẩn bị đi là vừa .

Nói xong lão liền cất tiếng hú dài, trời đã về đêm, tiếng hú nghe lanh lảnh như ma rào quỷ réo .

Hồi âm vừa dứt, một con chim thuộc giống khổng lồ, bay xà xuống, nhẹ nhàng đậu trên vai lão già gầy

Thiếu nữ định thần nhìn kỹ, nó là một giống ưng cực to thân dài ba thước mộc, mỏ quắm lại, móng sắc như dao, trông có vẻ cực kỳ hung dữ .

Nam Quái Tề Tinh Hoả đắc chí mỉm cười, đưa tay âu yếm vuốt nhẹ vào lưng chim, miệng kề vào tai con thú khẽ bảo:

- Lão Hắc! Lại phiền ngươi hãy mang đầu dây kéo lên một chuyến nữa!

Vừa nói lão vừa đưa đầu dây, kề vào móng con vật .

Con thú có linh tính nghe được tiếng người, đưa hai chân đầy móng nhọn, nhanh nhẹn gắp đầu dây, sau một tiếng giục khích lệ thứ hai, chim ưng liền vỗ cánh nương theo vách đá bay vọt lên

Thần lực của chim ưng quả là vô song, trong khoảng khắc, dây dài nghìn thước ấy đã được nó kéo lên, đầu dưới của cuộn dây thừng vừa đủ chấm sát mặt đất

Lão già gầy bật cười ha hả:

- Được rồi, Lão Hắc đã mang dây buộc chặc vào một cành cây trên đỉnh núi hiện tại cô nương có thể an tâm nắm dây để trèo lên đi .

Nhìn sợi dây thẳng vút tận mây xanh, Giang Thu Lăng kinh ngạc lại mừng, nàng cung kính vái tạ hai lão già:

- Đa tạ nhị vị lão bá, ân đức này tiểu nữ thề chẳng dám quên .

Long Đại Mộc xua tay ngắt lời:

- Chớ nhiều lời sẽ phí mất số thời giang quý báu, hãy nhớ kỹ cố bám sát vào lão ni cô ấy nhé!

- Thưa vâng! Tiện nữ sẽ tuân theo lời lão bá dặn!

Nói xong nàng nhặt vội đầu dây, nhún thử lấy đà, quả nhiên, dây buộc rất chắc, nhanh nhẹn nàng nương dây trèo lên

Nhờ ngồi dưới hồ dưỡng sức khá lâu, công lực đã khôi phhục không ít, thêm vào đấy với tiềm lực có sẵn của nàng, mặc dù đèo Văn Tử Lăng, nhưng chỉ trong khoảng khắc, nàng đã an toàn đạp chân tại đỉnh núi.

Một vầng trăng non, lơ lững treo trên nền trời trong vắt buông ánh sáng dịu dàng chiếu rọi trên cảnh vật của ngọn núi sáng tỏ .

Nàng cẩn thận núp mình sau một tảng đá to dương mắt nhìn tứ hướng dò xét

Theo lời Long Đại Mộc vừa nói khi nãy, quả nhiên cụm rừng trúc ở về phía tả của ngôi thiền viên cách đây không xa

Nàng thầm nghĩ:

"Giếng Hạn Đường ở trong cụm rừng trúc ấy, lẽ đương nhiên phải có nhiều cao thủ canh giử, bằng không Nam Bắc nhị quái không đến nổi phải bị đánh rơi xuống núi những bảy lần"

Phía hữu của trúc lâm ngôi thiền viên với mái ngói xanh biếc màu tường đỏ thấm, sừng sửng nguy nga, như đang cười cợt ngạo nghể với thiên nhiên và tuế nguyệt

Giang Thu Lăng nghĩ thầm:

"Ngôi thiền viên này đứng trên đỉnh núi cao chót vót, chắc chắn phải có đường đi rộng để thông lên, chỉ trách là tự mình không thông thuộc đường đi, để đến nổi phải lạc phía sau đỉnh núi. Nam Bắc nhị quái tuyển chọn đường phía sau núi để trèo lên, hiển nhiên là hai lão có sự giúp đỡ của lão hắc ưng, cố tránh tai mắt bọn canh phòng nghiêm mật."

Hiện tại chừng ấy việc đối với nàng không quan trọng nữa, mục đích của nàng là phải cấp bách tiếp kiệm thời gian để giải cứu Tử Lăng, nên nàng lập tức nhắm cửa chánh của tòa thiền viện vội vả bước tới...

Đường đi bằng phẳng, vệ đường hoa cỏ xanh tươi được tu chỉnh rất khéo léo, hiển nhiên thường được bàn tay con người chăm nom săn sóc, cảnh trí cực kỳ nên thơ, nhưng nàng chẳng buồn thưởng thức cảnh vật hửu tình ấy, chỉ mãi miết cấm đầu bước thẳng đến sơn môn

Một tia sáng yếu ớt từ trong sơn tự theo khe cửa chiếu rọi ra, đồng thời tiếng mỏ đều đều sương gió ngân vang vang, nàng thầm nhủ "may quá trong am Ni Cô đang tụng niệm công quả về đêm đây mà"

Đặt chân đến trước cổng chùa Giang Thu Lăng cảm thấy khổ lụy của nàng vơi đi rất nhiều đoạn đường chông gai nàng đã đạt được bảy tám phần, hậu quả của sự cầy cạnh chưa biết ra sao, nhưng nàng cũng có thể tự hào rằng, sự cố gắng và phấn đấu của nàng không phải vô bổ .

Ngước mắt nhìn lên, trên cổng sơn môn một tấm biển to tướng chễm chệ nằm ngang, tên đề bốn chữ sơn son thết vàng "THẤT THỎ LIÊN VIỆN"

Nàng cởi dây đặt nhẹ Văn Tử Lăng xuống đất, mặc dù chàng trai trẻ hơi thở yếu ớt như tơ, nhưng sắc diện bảo tồn một điểm hồng quang, hiển nhiên nơi tâm của chàng vẫn duy trì một điểm chân khí đang vận chuyển không ngừng...

Không chút do dự nàng lập tức gõ cửa

Giây lâu...

Có tiếng chân người từ trong vọng ra kế tiếp là tiếng rút then, cánh của từ từ mở rộng...

Một lão ni cô xuất hiện nơi giữa cánh cửa... miệng niệm " A DI ĐA PHẬT" đoạn cất tiếng hỏi:

- Đêm khuya canh vắng. Thí chủ không nại khó nhọc trèo tận lên đây, chắc có việc chi hệ trọng?

Nhìn thần sắc của lão ni cô lộ vẻ sang lạng, nhãn quang sắc như dao, thiếu nữ vội vả cung kính quỳ xuống:

- Đệ tử Giang Thu Lăng xin ra mắt sư thái .

Lão ni cô khẽ nheo mày thốt:

- Thí chủ hãy mau đứng dậy. Bần ni đều được hân hạnh thọ lĩnh sự xưng hô cao thượng như thế .

Giang Thu Lăng vẫn quỳ mọp dưới đất:

- Lãnh Sư Thái phải chăng là Liên Tâm Lão Ni?

- Không! Bần ni pháp hiệu Thanh Phong! Thí chủ vừa nói đến tên của người ấy chính là gia sư đấy!

- Tiện nữ muốn yết kiến lệnh sư phụ, vậy phiền sư thái hãy vào bẩm báo .

Vừa nói nàng liền lớp ngớp đứng dậy.

Khé mắt nhìn chàng trai đang nằm ngẻo sau lưng thiếu nữ, ni cô lạnh lẻo thốt:

- Đã ba năm rồi, gia sư không tiếp khách tục, bần ni không dám mạo muội vào nơi người nhập định truyền bẩm. À ! Thí chủ do sơn lộ nào lên đây?

- Tiện nử không rành đường đi nước bước, nên đã nhắm mắt đi càng, may thay lần mò đặt chân được đến trước cửa thiền viện này!

Ni Cô tỏ vẻ khó chịu;

- Lời nói của thí chủ không đúng sự thật. Đường lên đỉnh núi có hai ngả, một ngả phải qua ba trạm hạ viện của bổn am, nếu đi qua đường ấy, tức nhiên nhân viên canh gác làm gì không thông báo cho bổn am hay. Còn một ngả thì gọi là Hổ Bá Tam quan, dù cho người muốn qua là tay võ lâm cao thủ đi nữa, cũng khó vượt khỏi tam quan mà không bị tổn thương. Ngoài ra chỉ có biện pháp là thí chủ cũng giống như hai tên đạo tặc không kể sống chết, dù đường vách đá cheo leo của phía sau đỉnh núi vượt lên, nhưng... hình như với năng lực của thí chủ tôi không thể tin nổi....

Giang Thu Lăng hơi đỏ mặt vì ngượng nàng ấp úng thốt:

- Do Sự chỉ dẫn của một lão tiền bối, tiện nữ mới biết được và từ đường xa vạn dặm đến đây, mong lão sư thái mở lượng từ bi, tiện nữ có việc hết sức quan trọng, định vào yết kiến Liên Tâm Lão sư thái...

Thanh Phong lão ni vừa định tả lời, thình lình có tiếng chân người từ trong bước vội ra...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv