Thình lình bị ngăn cản, Tử Lăng nổi giận quát to:
- Hai người giở trò gì thế?
Hai gã nọ đồng thanh đáp:
- Xin tiểu hiệp hãy thứ lỗi, kẻ thuộc hạ này mang trách nhiệm trên mình, không dám sao lãng phận sự được.
- Vì chưa biết được giống quả quý này, nên ta định đứng gần xem qua cho mãn nhãn không được hay sao?
Hai gã nọ đồng thanh đáp:
- Nếu không có phù lệnh của Thần quân, chúng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nhứt Thóc Dã Tẩu đưa mắt hội ý cùng Tử Lăng, chàng định đưa tay lên thừa cơ đột kích.
Thình lình một tiếng cười giòn tan từ phía xa vang vọng lại:
- Kìa, hai vị đã nửa đêm rồi sao không đi ngủ, còn đến hoa viên làm gì?
Tiếng cười vừa dứt, Hoa Trung Tú nhanh như tên xẹt từ trong bóng tối bay vút đến, nhẹ nhàng đứng trước mặt mọi người.
Bốn gã đại hán vội chắp tay chào, đồng thanh thốt:
- Chúng tôi kính chào công chúa.
Hoa Trung Tú đua mắt về phía lão Nhứt Thóc Dã Tẩu có ý phiền trách:
- Đêm đã khuya rồi, sao không dẫn dắn Văn thiếu hiệp đi nghỉ, lại đến đây làm gì?
Văn Tử Lăng vội đỡ lời:
- Tại hạ và lão tiền bối không ngủ được nên đi ra dạo mát, không ngờ lạc bước đến đây.
Chàng giả vờ không hiểu hỏi tiếp:
- Khu vực này chúng tôi không có quyền để chân tới hay sao?
Nhứt Thóc Dã Tẩu vụt xen vào:
- Còn cô nương đến giờ này vẫn còn chưa ngủ à?
Hoa Trung Tú mỉm cười đáp:
- Tôi cũng trằn trọc mãi không ngủ được, định bước ra hóng mát, ngẫu nhiên lại gặp hai vị ở đây.
Nhứt Thóc Dã Tẩu cười hì hì, gật gật đầu:
- Sáng mai là ngày đại hỉ, công chúa không ngủ được là phải.
Hoa Trung Tú nửa vui nửa giận trách:
- Lão tiền bối khéo đùa mãi.
Làn thu ba của nàng liếc nhẹ về phía Văn Tử Lăng, miệng chúm chím cười tình, thầm bảo:
- Lão già chỉ được nước chế giễu nàng thôi, còn chàng cũng như nàng, cùng chung một tình trạng phập phồng hớn hở, chờ đợi mà không tài nào ngủ được.
Thình lình....
Một thế võ nhanh nhẹn nhưng chớp nhoáng, lão già nhảy vọt đến bên nàng đưa tay khoá chặt mạch huyệt của tay hữu của nàng lại.
Tất cả những thuộc hạ đều kinh hoàng thất sắc, họ ngẩn người ra, chưa biết phản ứng cách nào.
Hoa Trung Tú sau phút định thần, nổi giận quát to:
- Lão già quỷ, ngươi bộ chán sống hay sao?
Nhứt Thóc Dã Tẩu gằn giọng:
- Nếu cô nương kêu to lên, thì hành động ấy mới thật là chán sống.
Bốn gã đại hán định liều mạng xông tới, nhưng chủ nhân của họ bị kẹt trong tình trạng bất lợi, họ đành phải đứng dừng lại chờ đợi.
Hoa Trung Tú cắn chặt đôi răng đua mắt về phía Tử Lăng cầu cứu:
- Văn công tử! Chàng định đứng ngó hay sao?
Văn Tử Lăng lãnh đạm thốt:
- Tại hạ vì bị áp bức đến đây, chứ nào phải ham muốn hoàn cảnh này đâu.
Nước mắt tuôn như suối, Hoa Trung Tú nhìn Tử Lăng hỏi:
- Tôi một lòng dạ yêu thương Văn công tử, thế mà ngược lại đối với tôi công tử không có một chút tình cảm nào hay sao?
Văn Tử Lăng nheo mày đáp:
- Tại hạ không thể chấp nhận việc yêu cầu của cô nương được. Điểm thứ nhất tại hạ đã đính hôn rồi, điểm thứ hai Tử Vong Động đối với giới võ lâm là một địa điểm cực kỳ nguy hại, tôi nào có nghĩ ở lại đây để tham gia vào hành động chẳng mấy chánh của quý động đâu.
Hoa Trung Tú ngắt lời:
- Thôi, công tử hãy trả lời câu hỏi này, vậy thâm tâm của công tử có thật dạ yêu thương tôi hay không?
Văn Tử Lăng nhún vai đáp:
- Câu hỏi của cô nương thật khó trả lời quá! Thanh niên yêu thương một thiếu nữ, đâu phải hoàn toàn ở diện mạo bên ngoài, tôi và cô nương gặp nhau chưa được bao lâu, nói đến việc yêu đuơng tôi sợ e có vẻ hơi đường đột quá, vả lại tôi đã bảo rằng tôi và cô nương tại hoàn cảnh hiện tại không thể đảm đương việc yêu thương được.
Hoa Trung Tú sắc diện tái nhạt, khẽ thở dài:
- Giả sử chưa đính hôn, công tử nghĩ sao về việc hôn nhân mà gia gia đã tuyên bố khi nãy?
Tử Lăng với giọng đanh thép nói:
- Cũng không có một cuộc hôn nhân mỹ mãn giữa tôi và cô nương được.
- Thì ra công tử chê tôi xấu xí, không xứng đôi vừa lứa hay sao?
- Cô nương sắc mạo đẹp đẽ có thừa, nhưng phẩm hạnh chưa đủ vả lại Tử Vong Động đã hun đúc cho cô nương quen thói đi mất rồi.
- Thế ra, công tử đối với tôi không có một chút tình nghĩa nào cả hay sao?
Tử Lăng thành thật gật đầu:
- Như lời cô nương vừa thốt, tôi hiện giờ có thể cho cô nương biết thẳng rằng, sự thật là thế đấy.
Hoa Trung Tú đột nhiên cười lên the thé:
- Rất tốt! Cho tôi được biết sự thật càng sớm càng hay.
Thình lình nàng vụt hét to, tiếng thét vang vang rung động, cả hầm đá.
Nhứt Thóc Dã Tẩu cả kinh, càng siết chặt tay nàng và nói:
- Bộ người muốn chết hay sao?
Hoa Trung Tú cười to:
- Lão nói rất phải, tôi không còn thiết sống nữa.
Với một cử động thật nhanh, nàng thình lình đưa tay tả lên dùng chưởng phong đánh mạnh vào tay hữu của nàng đang bị lão già nắm giữ.
Một tiếng soẹt cực mạnh, cánh tay hữu của nàng bị chưởng phong cắt đứt rời ra, nàng được tự do, vừa tẩu thoát vừa kêu to:
- Giết chúng nó! Giết chúng nó.
Nhưng vừa bước được vài bước, nàng loạng choạng ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.
Việc xảy đến bất ngờ, Nhứt Thóc Dã Tẩu cả kinh ném mạnh cánh tay đầm đìa những máu xuống đất dậm chân than dài:
- Hỏng rồi, hỏng rồi.
Bốn gã đại hán đồng hét to một tiếng, vung trường kiếm nhảy bổ vào chém xả tới.
Thấy bốn gã đại hán đồng tấn công một lượt, Nhứt Thóc Dã Tẩu vội vã kêu to:
- Văn thiếu hiệp mau hạ chúng, nếu chậm trễ bọn tiếp trợ sẽ kéo đến rất đông! Chúng mình càng thêm phần khó khăn nữa...
Vừa nói lão vừa vung chưởng tấn công tới tấp.
Tử Lăng không dám chậm chễ, chàng liên tiếp vận toàn nội lực áp đảo đối phương.
Bốn gã đại hán nào phải tay vừa, bốn luồng kiếm quang dệt thành một màn kình lực dung mãnh, ngăn cản lấy chưởng phong của địch thủ cho nên hồi lâu hai bên vẫn giữ thế quân bình...
Thấy cuộc chiến đấu, nếu kéo dài thời gian bên chàng sẽ gánh lấy phần bất lợi, Tử Lăng bèn dùng một chiêu tuyệt học Xích quỷ thần công trong Mai chu bửu lục ra, chàng dốc hết mười hai thành công lực quét thẳng vào đối phương.
Bùng...
Một gã đại hán bay đầu, trường kiếm thoát ra khỏi tay, bay vút lên không, thân hình bị bắn ngược về phía sau hơn một trượng ngã huỵch xuống đất, nằm im không cựa quậy được nữa.
Hạ được một trong bốn tên đại hán, tinh thần chiến đấu của họ bị nao núng rất nhiều, trong khoảnh khắc, một gã đại hán thứ hai cũng bị kình lực của Nhứt Thóc Dã Tẩu đánh ngã sóng sượt....