Nắp chiếc quan tài bị kình phong chưởng lực của Tử Lăng hất mạnh tung ra.
Chuyện bất ngờ đưa đến, trong quan tài không một lóng xương người, dưới đáy một địa đạo tối đen sâu thẳm hiện ra.
Sau phút do dự, chàng nhanh nhẹn chui mình vào, rồi nhẹ nhàng buông mình rơi từ từ xuống đất, chàng liền dò dẩm bước tới.
Đi lần về phía trước mặt, cảnh vật sáng dần, sau vài khúc địa đạo nhỏ hẹp quanh co, moệt tòa địa hạ kiến trúc vụt hiện ra trước mặt.
Văn Tử Lăng bất giác chắc lưỡi khen thầm:
- Ôi chao ! Một công trình vĩ đại, bọn này không biết phí bao nhiêu nhân lực và thời gian mới hoàn thành một toà hầm đồ sộ như vậy.
Tòa hầm kiến trúc rất tân kỳ, tng ương là những gian phòng được sắp xếp, đều đặn thành hàng dài, chung quanh nhiều dãy hành lang rộng thênh thang chạy xuyên ngang dọc.
Xa xa vài ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng yếu ớt xuống những gian phòng đầy vẻ âm hiểm !
Chàng khẻ đưa mắt nhìn vào những gian phòng quan sát một lượt, không thấy một bóng người.
Thế ra bọn này kiến thiết một tòa hầm rộng lớn như thế này, định dùng vào việc gì đây?
Thình lình... có tiếng chân người từ xa vang vọng lại ! Tử Lăng nhanh nhẹn bắn mình nhảy tạc vào một góc tối ẩn núp.
Hai ả thiếu nữ ăn vận theo lối thị tỳ song song đi đến.
Tử Lăng tự nhủ thầm:
- À ! Kỳ lạ thật. Nơi chốn thiền môn lại có cả phụ nữ ẩn cư nữa à ?
Hai ả tỳ nữ có vẻ ung dung tự tại, một cô cất tiếng thanh tao hỏi cô bạn:
- Nầy chị Xuân Hồng, hiện tại chị có biết canh mấy rồi không ?
THiếu nữ được gọi tên Xuân Hồng vội đáp:
- Có lẽ gần canh tư rồi em Thu Cúc ! Đêm nay nghe nói có Thái Thượng giáo chủ đến kia mà !
Cô ả tên Thu Cúc bỉu môi:
- Đến hồi sớm kia rồi ! Chị có biết họ cho đòi mình đến để dạy việc gì không ?
- Việc ấy thật tình chị chưa hiểu rõ.
Thu Cúc hạ giọng nói thật nhỏ:
- Thái Thượng giáo chủ định đến đây trị bịnh cho một người, nơi hậu viện nhân viên không đủ, nên cho vời mình đến để giúp một tay !
- Thế em có biết Thái Thượng giáo chủ trị bịnh cho ai đấy không ?
- Việc ấy em không thể hiểu nỗi.. chắc có lẽ là một nhân vật quan trọng lắm...
Văn Tử Lăng nghe hai tỳ nữ bàn luận , chàng không hiê>u ất giáp gì !
Thình lình... một ý nghĩ vụt thoáng qua... chàng bắn mình nhảy vụt ra nhanh như chớp đưa tay điểm vào huyệt đạo hai nàng.
Văn Tử Lăng nhanh nhẹn lôi thân thể của hai ả tỳ nữ bị điểm huyệt cứng đờ vào một góc tối.
Chàng rảo mắt nhìn quanh , không thấy có động tỉnh, liền đưa tay giải huyệt đạo ả THu Cúc rồi trầm giọng thốt:
- Không được hé môi lên tiếng, bằng không bắt buộc tôi phải giết cô nương ngay lập tức.
Thu Cúc khgiếp sợ thở hổn hển:
- Vâng... Tôi sẽ không la nhưng hãy tha cho tôi toàn mạng !
Tử Lăng đổi giọng ôn tồn:
- Nếu cô bằng lòng trả lời rành rẻ những câu hỏi của tôi, điều kiện cô nương đưa ra tôi sẽ chấp nhận!
Chàng gằn giọng tiếp:
- Tôi muốn biết gian hầm chúng mình đang ở đây, thuộc về vị trí nào tên gì ?
Thu Cúc do dự giây lâu đoạn đáp:
- Lủng Tây ! Phân đàn của U Minh Giáo !
Tử Lăng bất giác cả kinh nghĩ thầm :
- Thế lực của U Minh Giáo quả nhiên đã bành trướng cực mạnh, đơn cử một phân đàn này thôi cũng đủ chấn động cả giới giang hồ rồi !
Chàng hỏi tiếp:
- Đàn chủ của quí vị là ai?
- Cửu Đầu Điểu Lữ Cung !
Còn U Minh Giáo chủ ?
Thu Cúc khẻ nheo mày :
- Việc ấy quả thật chúng tôi không biết được.
Tử Lăng đe dọa:
- Bộ cô nương muốn nếm mùi chưởng lực của thiếu gia hay sao?
Thu Cúc sợ hãi biến sắc:
- Giáo chủ của chún gtôi là một nhân vật vô cùng bí mật, không riêng gì chúng tôi , mà cả đàn chủ cũng e không biết nỗi tên của người nữa là...
Còn vị Thái Thượng giáo chủ là ai?
Nói đến vị Thái Thượng giáo chủ thì chúng tôi được thấy qua đôi lần, nhưng mặt người có the đen che kín, nên thật tình hbằngchúng tôi không biết mặt !
Người thuộc về phái nam hay nữ ?
Thu Cúc giương đôi mày liễu đáp:
- Phái nữ !
Tử Lăng tỏ vẻ hoài nghi :
- Bà ta hôm nay có đến đây chứ ?
Thu Cúc gật đầu:
- Hôm nay bà ấy sớm đến đây để trị bịnh cho một người, hiện tại chúng tôi đặc biệt được người đòi đến. Nảy giờ bị hại tai đây đã lâu, xin công tử buông tha cho chúng tôi đi, kẻo bị người qưở mắng.
Tử Lăng nheo mày hỏi tiếp:
- Tôi còn chút việc muốn hỏi, những quan tài trong Huyền Thiên Thiền Tự từ đâu đem đến mà nhiều thế ?
Thu Cúc lấm lét tỏ vẻ khiếp sợ, nhìn Tử Lăng giây lâu mới ấp úng đáp:
- Đàn chủ của chúng tôi phái thủ hạ đào lên đem về đấy !
- Thế họ lưu trữ những bộ cốt hài ấy có tác dụng gì ?
- Nghe nói họ định luyện Thi Ma Đại Trận, còn ngoài ra chúng tôi không rõ !
Tử Lăng nheo mày tỏ vẽ khó chịu:
- Còn chúng tăng trong miếu này sao không thấy bóng ?
Thu Cúc bật cười :
- Chủ Trì ngôi miếu này chính là dàn chủ của chúng tôi đấy ! Bây giờ công tử có thể tha chúng tôi đi được rồi chứ ?
Tử Lăng vẫn chưa chịu buông tha, chàng nhìn hai gương mặt ngây thơ kiều diễm của hai nàng, lại bị lỡ bước đem chôn vùi cuộc đời đài hoa son trẻ vào một nơi âm u ghê rợn như vầy , chàng không khỏi bồi hồi xúc động !
- Nhị vị cô nương bị chúng bắt đem đến đây phải không ?
Thu Cúc mỉm cười:
- Chúng tôi là tỳ nữ của đàn chủ phu nhân từ thưở bé, và chính người đã đem chúng tôi tới đây, sau khi rời bỏ địa điểm cũ !
Tử Lăng ngạc nhiên thốt:
- Hả ! Thế ra đàn chủ không phải hòa thượng hay sao?
Thu Cúc bật cười thành tiếng:
- Đàn chủ chúng tôi là hòa thượng giả ! Mấy năm về trước người đã giết sạch bọn hòa thượng trong chùa này, rồi nghiễm nhiên lên thay thế nhiệm vụ của họ.
Nàng đưa tay chỉ tòa hầm rồi tiếp:
- Ngôi hầm đồ sộ này, sau khi lên chiếm đoạt tòa cổ miếu không bao lâu... Đàn chủ chúng tôi được lệnh giáo chủ khởi công xây đấy.
Tử Lăng buông tiếng thở dài :
- Thôi được ! Hai cô nương đi đi.
Nói đoạn chàng đưa tay phất nhẹ, mở xong huyệt đạo cho hai nàng.
Mừng rỡ vô cùng... hai nàng đưa mắt tỏ vẻ cám ơn rồi vội vả cất bước.
Như nhớ sực một việc quan trọng, Tử Lăng vội quát:
- Hãy khoan... !
Hai nàng tỳ nữ giật mình , đứng dừng lại.
Tử Lăng trầm giọng bảo:
- Hãy nhớ kỷ... nếu hai nàng tiết lộ sự có mặt của tôi ở đây, thì chớ trách tôi chẳng dung tình đấy nhé !
Hai nàng đồng gật đầu vâng dạ, rồi thoăn thoắt bước đi.
Hai nàng vừa bước qua khúc quanh, Tử Lăng liền bắn mình nhảy vụt theo, như bóng ảnh tùy hình, chàng nhẹ nhàng bám sát theo bóng của hai nàng...
Vượt qua một tầng cửa hình bán nguyệt, họ đến một tiểu viện vuông vứt đối diện là một gian phòng đèn nến huy hoàng.
Văn Tử Lăng dùng thuật thượng thặng khinh công từ trên trần hầm nhẹ nhàng buông mình xuống ẩn núp về phía sau phòng, từ một kẻ cửa sổ , chàng lén đưa mắt nhìn vào.
Dưới ánh nến rực rỡ, giữa phòng trên một chiếc giường cao bằng gỗ quí, một bịnh nhân được đắp bằng lụa trắng, đang rên rỉ lăn lộn...
Dựa bên giường trên một chiếc ghế ccao, một phụ nữ già, the đen che kín mặt đang ngồi trầm tư mặc tưởng.
Hai thị tỳ đứng hai bên, đang xoa bóp đôi vai cho bà tạ Thân hình của bà run run , cố nén một hơi thở dồn dập hình như cũng đang lâm trọng bịnh.
Cách đấy không xa, sáu vị đại hán mình vận áo đen, nghiêm trang đứng đứng hầu...
Vừa lúc ấy hai ả tỳ nữ Xuân Hồng va ` Thu Cúc đẩy cửa bước vào.
Nhanh nhẹn hai nàng chạy đến quỳ bên chân ghế:
- Chúng tôi ra mắt Thái Thượng giáo chủ !
Người phụ nữ trên ghế đưa tay ra hiệu cho hai ả đứng dậy.
Hai người tiếp tục chạy đến quỳ trước mặt sáu vị đại hán áo đen:
- Chúng tôi xin ra mắt đàn chủ tổng hộ pháp và hộ pháp !
Người đứng đầu là vị đàn chủ Cửu Đầu Điểu Lữ Cung trầm giọng quát:
- Được rồi !
Hai ả tỳ nữ khép nép đứng dậy lui về một góc.
Đoạn hắn bước đến trước mặt người phụ nữ cung kính thốt:
- Tất cả chuẩn bị xong, hiện tại chúng mình có thể khởi sự.
Người phụ nữ không lên tiếng chỉ khẻ gật đầu!
Hắn thối lui mấy bước quay lại điểm vào mặt Thu Cúc và Xuân Hồng :
- Hai ngươi hãy đến đây !
Hai ả tỳ nữ vội và bước đến gần cung kính thốt:
- Đàn chủ có điều chi chỉ giáo?
CD suy nghì giây lâu rồi gằn giọng:
- Phu nhân của ta đã nuôi hai ngươi từ thưở tấm bé, thương như con đẻ , vậy hai ngươi phải có bổn phận gì ?
Cả hai đồng thanh đáp:
- Ân đức của phu nhân như trời bể, chúng tôi dù có tan thây nát thịt cũng chưa báo đền hết được !
Lão già âm hiểm cười gằn :
- Rất tốt ! Biết rằng hai người không phụ ân công dưỡng dục, hiện tại là lúc hai người trả ơn đây !
Hai ả tì nữ xanh xám mặt:
- Chúng tôi xin tuân theo chỉ thị của đàn chủ !
Nét mặt của Cửu Đầu Điểu Lữ Cung bồng trở nên danh ác dị thường, lão đột nhiên quát to:
- Hãy cởi bộ y phục của hai người ra !