"Ầm!"
Cả gian thạch đông rung chuyển dữ dội! Mãnh cây vụt bay tứ tung. Chiếc giường của Giang Nam Hạt đang ngồi bị chưởng phong đánh vở ra tan nát.
Núp trong vách đá, Văn Tử Lăng trông rất rỏ, chàng khiếp phục cụ già. Tuy đôi chân đã tàn phế, nhưng công lực vẩn còn dũng mãnh phi thường.
Sau cuộc đụn độ nảy lửa, Giang Nam Hạt té phịch xuống đất, một ngụm máu tươi từ miệng lão trào ra.
Nhìn lại, Tiết Hoa Diễm cũng không hơn gì, bà run run thối lui mấy bước, sắc mặt tái xanh như tàu lá.
Văn Tử Lăng lập tức định đẩy vách đá xông ra.
Bất thần chàng bị Giang Thu Lăng kéo tay giữ lại. Chàng cố vùng vẫy, nhưng không tài nào thoát được.
Kinh ngạc, chàng dùng phép truyền âm hỏi:
- Giang cô nương! Như thế là nghĩa lý gì ?
Giang Thu Lăng vội đáp:
-Chúng mình không thể đi ra được.
- Tại sao thế ?
- Võ công của gia gia so với chúng mình cao hơn mấy chục bậc còn địch không lại. Nêu công tử xông ra, chẳng khác nào đem trứng chọi đá.
Tử Lăng lộ vẻ khinh khĩnh:
- Lập trường của tôi thì khác. Tổ phụ thân yêu của mình bị người khác sát hại mà thản nhiên khoanh tay. Thử nghỉ, còn mặt mủi nào đứng là m người ở thế gian này.
Đôi hàng lệ tuôn trào như xối, Giang Thu Lăng phân trần:
- Thật tôi không còn biện pháp nào hơn, chính gia gia đã căn dặn như thế.
- Lệnh tổ phụ biết được bà ấy đến đây à ?
- Gia gia đã căn dặn không biết bao nhiêu lần rồ. Người biết rằng chuyện này sớm muộn gì củng sảy ra, cho nên một khi tổ mẫu có đến đây, tuyệt đối không được ra mặt.
Tử Lăng thắc mắc gạn hỏi:
- Nếu biết được có ngày hôm nay, tại sap không tìm cách rời khỏi nơi đây. Trời cao bể rông, bộ hai ông cháu sợ không có chổ dung thân hay sao ?
Đưa tay gạt lệ, Giang Thu Lăng đáp:
- Chẳng qua ý gia gia muốn thế… người muốn thác dưới tay t mẩu.
- Nhưng xem ra cụ già đã gần chết đến nơi rồi.
Giang Thu Lăng hơi rung động:
- Gia gia rất ghét kẻ nào không nghe lời của người, thật ra tôi đâu phải là tham danh ký tử.
Nói đoạn, nước mắt nàng tuôn như mưa.
Tử Lăng càng kinh ngạc bội phần, chàng đưa mắt chăm chú nhìn bên ngoài.
Bị sức phản công cực mạnh vứa rồi, Tiết Hoa Diễm dường như bị nội thương nặng. Bà ta lấy hơi dưưỡng sức giây lâu, đoạn trầm giọng quát:
- Giang Nam Hạt! Ngươi muốn cùng ta đối địch hử ?
- Giang Nam Hạt điềm nhiên thốt:
- Thật tình mà luận, thì võ công của bà chưa chắc hơn tôi.
Thế ra ông định liều mạng đấy ư ?
- Không! Chiêu thứ nhất chỉ là để phát tiết oán khí chất chứa từ lâu nay. Chiêu thứ hai sẻ do bà định đoạt, tôi không chống đỡ nửa.
Nói đoạn ông nhắm đôi mắt lại, điềm nhiên chờ chết.
Không một điểm tiếc thương, Tiết Hoa Diễm cất giọng mạt sát:
- Lão htất phu! Một đời oán hận, chấm dứt từ đây nhé.
Không một chút do dự, bà liền liên tiếp tung ra sáu bảy chưởng.
Tiếng nổ vang rền, cả tòa thạch thất rung chuyển cực mạnh.
Quả nhiên cụ già không phản ứng, mặc tình cho đối phương tấn công tới tấp. Để sau cùng, xác cụ biến thành một đống nhầy nhụa, nằm dài dưới đất không còn cử động nửa, bà mới chịu ngưng tay.
Thấy tình cảnh quá ư thê thảm, Tử Lăng vội quay mặt không nhìn.
Giây lâu… Tiết Hoa Diễm như đã thỏa mãn, hét lên một tiếng rồi phi thân bay vụt mất đi.
Tiếng tiêu nghe văng vẳng xa dần.
Cảnh vật trở nen im lặng.
Biết đối phương đã đi xa, hai người mới đẩy cửa chắn, vội vả chạy đến xốc Giang Nam Hạt dậy.
Giang Thu Lăng thê thảm gào to:
- Gia Gia! Gia gia! Chuyện rất lạ! Làm hai người kinh ngạc vô cùng. Mặc dù dưới chưởng phong ác liệt của Tiết Hoa Diễm nhưng cụ già vẩn chưa chết. Ngực còn thoi thóp thở, đôi mắt từ từ mở ra.
Lão mấp máy đôi môi một cách khó nhọc:
- Hãy… đỡ ta dậy! Văn Lử Lăng nhẹ nhàng đở lão dựa vào mình chàng.
Thừ trong tay áo, cụ già mệt nhọc rút ra một chiếc lọ con, đoạn trút toàn thuốc vào miệng.
Trong khoảng khắc tinh thần cụ già từ từ tỉnh táo lại.
Cố gắng cho tay vào lòng, lão khổ nhọc lấy ra một quyển sách dầy bọc da cừu run run trao cho Văn Tử Lăng hổn hển thốt:
- Hãy cầm lấy…! Văn Tử Lăng cảm động đưa tay tiếp quyển sách.
Giang Nam Hạt trịng trọng nhìn Tử Lăng:
- Đây là quyển thượng của bộ Mai Châu Bửu Lục! - Thế thì tổ mẩu mang đi là quyển giả à ?
Giang Nam Hạt lắc đầu:
- Không! Quyển thật đấy! Còn đây là phó bản tự tay ta chép lại.
Giang Thua Lăng xen vào hỏi:
- Quyển thật bị tổ mẩu đoạt mang đi, còn phó bản này dùng để làm gì ?
Giang Nam Hạt lắc đầu:
- Cháu thì biết một nhưng không biết hai. Mai Châu Bửu Lục là một quyển quí giá vô song, từ thượng cổ truyền lại, phân làm thượng hạ hai quyển… - Quyển thượng rất mực tinh vi và quan trọng hơn. Nó đặc biệt thuộc về phái nam luyện tập, còn quyển hạ thuộc về phái nữ.
Giang Thu Lăng à một tiếng:
- Như thế thì quyển thượng trong tay tổ mẩu không có tác dụng gì.
Giang Nam Hạt gật đầu:
- Cháu nhận xét đúng! Sớm đã liệu trước có ngày hôm nay, nên gia gia mới dày công chép lại phó bản này.
Nói đến đây, cụ già run run, hơi thở hổn hển, máu tươi lại từ miệng lão trào ra.
Giang Thu Lăng đau đớn gọi to:
- Gia Gia! Gia gia! Hãy gắng gượng giây lát, cháu chạy đi tìm thuốc.
Cụ già lắc đầu:
- Vô ích! Thương tích của gia gia là vô phương cứa chửa rồi. Hai cháu hãy nhớ kỹ:
cố giết cho kỳ được mụ già ấy. Nếu mụ ấy còn sống trên thế gian này thì đấy là một đại họa. Một khi quyển hạ Mai Châu Bửu Lục luyện thành thì trong giới võ lâm này khó có người cùng mụ ấy đối địch. Phương pháp duy nhất là cháu hãy cố nhanh đem quyển thượng Mai Châu Bửu Lục học cho xong.
Văn Tử Lăng cảm động:
- Cháu sẽ tuân lời di chúc, mong rằng không phụ lòng của gia gia.
Giang Nam Hạt lộ vẽ mản nguyện gật đầu:
- Giờ phút này gia gia rất tiếc không còn đủ sức để đứng tác thành hôn lể cho hai cháu. Mặc dù vậy, hai cháu đã là đôi vợ chồng thiệt thọ rồi.
Giang Tử Lăng giật mình, ấp úng:
- Việc này… cháu cảm thấy vội vả quá. Chỉ sợ tuổi hãy còn non nên khó bảo đảm cho Giang cô nương được.
Giang Nam Hạt xua tay:
- Không giải thích nhiều! Nhản quang của Lăng nhi thiệt không sai, trông vào cốt cách, cháu là một người luyện võ lý tưởng nhất. Cố gắng lên! Cháu chắc chắn sẻ thành công.
Cụ già tạm ngưng lấy hơi rồi tiếp:
- Xem nét mặt của cháu rất trung hậu, gia gia mong rằng dù sao đi nửa cháu cũng đùng phụ lòng Lang nhi.
Những lời chân thành của cụ già sắp nhắm mắt lìa đời, làm Tử Lăng xúc động, chàng bất giác quì xuống tuôn lệ thốt:
- Gia gia hãy yên tâm, cháu nguyện thề không quên lời.
- Bất tất phải thề thốt! Gia Gia tinh tưởng hai cháu.
Cụ già ngưng giây lâu tạm lấy hơi, đoạn quay qua Giang Thu Lăng:
- Gia Gia sống không bao lâu nửa, hiện tại cháu có việc gì thắc mắc thì cứ hỏi:
Giang Thu Lăng suy nghĩ giây rồi thốt:
- Gia Gia dịnh bảo hai cháu giết chết tổ mẩu, tại sao lại cam nguyện chét dưới tay của người ?
Giang Nam Hạt gượng cười đau đớn:
- Đấy là chuyện đại bí mật của đời gia gia. Tên thật của tổ mẩu cháu là La Sát Nữ Tuết Hoa Diễm… hơn hai mươi năm về trước, nàng nổi tiếng đẹp nhất truong giới giang hồ. Gia gia say mê sắc đẹp của nàng nên một hôm say túy lúy, gia gia cưởng ép và chiếm được nàng.
Gia gia nguyện thác dưới tay nàng là bởi lý do đó.
Giang Thu Lăng hỏi tiếp:
- Gia Gia tự cảm thấy có lổi cùng tổ mẩu, tại sao lại muốt chúng cháu phải giết chết người ?
Giang Nam Hạt đáp:
- Bà ta là mối nguy hại cho giới võ lâm, nên gia gia mới có ý kiến đó. Không phải giết người để báo tư thù.
- còn một việc cần thiết cháu muốn biết, vậy người sanh ra cháu là ai ?
- Mẹ ruột cháu chính là con gái thứ hai của gia gia, nhủ danh Giang Thanh Quân, nổi danh ở chốn giang hồ với tên :
Túy Tâm Tiên Tử.
Giang Thu Lăng ngập ngừng giây lâu đoạn hỏi tiếp:
- Cái chết của người cìn ttring vìng bí mật, gia gia dựa vào đâu để minh xác vụ này ?
Giang Nam Hạt đáp:
- Mười bảy năm về trước, một bạn tôt của gia gia tên Nhứt Thốc Dã mang cháu đến đây. Lai lịch của cháu đều do lão ta thuật lại… Văn Tử Lăng xen vào:
- Lão ta là người thành that chứ ? Lời nói của lão ta có tin được không ?
- Trên thế gian này, không a thành that hơn lão ta! Đoạn hướng về Giang Thu Lăng, cụ già tiếp:
- Cháu muốn biết rỏ tường tận, hãy đến Đại Hoang Sơn tìm lão ấy.
Giang Thu Lăng hàm lụy gật đầu… Nói đến đây, cụ già nấc lên mấy tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra, toàn thân co giật, đầu ngẻo sang một bean, mắt nhắm lại.
Giang Thu Lăng thất thanh gọi to:
- Gia Gia! Gia Gia! Hơi thở của cụ già đã hết, tay buông thỏng xuống, nhưng đôi môi hơi nhếch tỏ vẽ hài lòng, vì đã thỏa mãn ước vọng trước khi lìa đời.
Giang Thu Lăng ôm thây cụ già khóc nức nở.
Đứng trước tình cảnh não lòng ấy, Tử Lăng củng lệ đổ như mưa.
Giây lâu! Văn Tử Lăng dơ tay lay nhẹ vai Giang Thu Lăng:
- Lăng muội! Nhiệm vụ cua chúng mình là nên đem thi hài gia gia đi mai táng.
Đôi mắt đầy lệ, Giang Thu Lăng khóc thổn thức:
- Lăng ca! lời nói của gia gia anh vẩn còn ghi nhớ chứ ?
Văn Tử Lăng thờ thẩn gật đầu.
Độ một giờ sau! Trên đỉnh Hải Tầm Sơn, một mộ phần mới được đắp.
Dưới ánh tà dương! Một đôi trai gái trẻ đang đứng mặc niệm.
Trong lòng mỗi người đều dâng lên một nổi bang khuâng luyến tiếc.
Cuộc đời sao lắm trò cay nghiệt ? Giang Thu Lăng nhìn cảnh rừng tòng, ngọn đổi quen thuộc, mái nhà thân yêu mà nàng đã lớn lên qua bao n ăm tháng. Rồi nàng vụt cảm thấy một nổi cô đơn vô cùng. Khẻ đưa mắt liếc nhìn Tử Lăng như thầm nhắc nhở lời di chúc của cụ già vừa mất.
Văn Tử Lăng tự cảm thấy trách nhiệm mình quá nặng. Chàng nghĩ đến Ging Thu Mỹ còn đang bị giam cầm, Mộ Dung Hồng cô độc bỏ đi, và mối cừu thù còn nhiều còn nhiều mối éo le khúc chiếc.
Chàng cất tiếng thốt:
- Chúng mình lên đường đi thôi! Giang Thu Lăng nhìn mộ phần lần chót rồi theo Tử Lăng song song xuống núi.
Khỉ đột Lão Huỳnh Mao đã đợi sẳn bên bờ biển. Dưới nước đậu sẳn một chiếc thuyền con.
Hai người lặng lẽ xuống thuyền.
Lão Huỳnh Mao dùng hai tay quạt nước, thuyền rẽ sóng lướt nhanh như gió.