Tuý Quỳnh Chi

Chương 47: Lòng thầy từ ái



Nàng hỏi Chu Tùy An làm sao vậy, hắn lại không chịu nói.

Còn phụ thân thì vẫn mang sắc mặt xanh mét nói với Tạ Du Nhiên, nàng đã gả vào Chu gia thì chính là người Chu gia, tự có phu quân quản giáo nàng.

Sau này nếu nhà không có thư từ thì không được cứ vậy mà chạy về nhà mẹ đẻ.

Tạ Du Nhiên còn chư kịp nổi giận thì đã bị Chu Tùy An vội vàng dẫn về nhà.

Về đến nhà họ Chu, Tạ Du Nhiên chỉ là oán trách phụ thân mấy câu, nói muốn đi tìm An di mẫu hỏi thăm tình hình, Chu Tùy An lại đột nhiên nổi giận, chỉ vào nàng nói rằng sau này không được gây phiền phức cho Sở thị nữa, càng không được qua lại với vị di mẫu gây họa của nàng kia nữa!

Nàng hỏi Chu Tùy An, rốt cuộc là phụ thân đã nói gì nhưng Chu Tùy An lại không chịu nói rõ ràng, lại bỏ lại nàng mà một mình về thư phòng qua đêm.

Tạ Du Nhiên vừa tức vừa vội như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hơn nữa nàng cũng không gặp được mẫu thân nên chỉ có thể tìm cơ hội đi tìm di mẫu An gia hỏi cho rõ ràng.

Nhưng tuyệt đối không ngờ đến, nha đầu khó khăn lắm mới ra ngoài đưa thư trở về mang thần sắc hoảng hốt lén nói với nàng, An gia dầu sôi lửa bỏng rồi!

Trước còn coi như tốt đẹp, chỉ là sau khi Tạ lão tướng quân đi khởi binh vấn tội liền nói tin xấu của Tạ gia là từ sân viện của An gia truyền ra.

Cứ như vậy mà lôi ra hai thị thiếp nghe lén nên đã tiết lộ ra bên ngoài, tất cả đều bị đánh đòn và bị An di mẫu bán đi.

Nhưng cháu trai ruột của An gia di phụ - An Phong quản lí đường thủy kia cũng không biết như thế nào mà bị Tạ Thắng gọi đi hỏi chuyện, trên đường về lại rơi xuống nước.

Khi phát hiện thì thi thể đã sũng nước đến mức không ra hình ra dạng, quan phủ điều tra một chút liền kết luận là trượt chân rơi xuống nước.

Nhưng phụ thân của An Phong, cũng chính là đệ đệ ruột của An gia di phụ lại không tin, mấy lần chạy đến An gia gây rối, nói là do tẩu tử gây họa, Tạ gia hại người, muốn huynh trưởng đến Tạ gia đòi công đạo.

An di mẫu không phục, lạnh lùng mỉa mai mấy câu lại không nghĩ rằng người ta đã chết nhi tử, sao có thể chịu nổi lửa cháy còn châm thêm dầu?

Kết quả là bà ta bị vị tiểu thúc kia dùng viên gạch đập vỡ đầu, máu tươi chảy ròng ròng.

Tiểu thúc kia nói, nhi tử mình chết nên cũng không thiết sống nữa. Nhi tử trước kia cũng biết tuân pháp, nếu không phải là nghe xúi giục của độc phụ An Tô thị kia, gan càng lúc càng lớn thì cũng sẽ không tham ô, khắp nơi giương cờ diễu võ, rước lấy họa sát thân.

Tóm lại là ngày hôm đó, An gia suýt đã gây ra chuyện mất mạng, cuối cùng vẫn là phải nhờ tộc trưởng ra mặt mới khống chế được người lại.

Ngay sau đó, An di mẫu đột nhiên mắc "bệnh hiểm nghèo", bị di phụ đưa về quê trong đêm, nghe nói mấy năm đều không thể trở về được.

Tạ Du Nhiên nghe vậy liền kinh ngạc há miệng cả nửa ngày.

Với đầu óc của nàng, dù thế nào cũng không nghĩ ra được mối liên hệ trong đó.

Thế là nàng đến thư phòng tìm Chu Tùy An, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng vừa mở cửa thư phòng đã thấy Hồ tiểu nương bưng canh bổ cho Chu Tùy An, thân thể Hồ tiểu nương có hơi đầy đặn vì mang thai lại dán sát Chu Tùy An quá gần.

Ngay lập tức bình dấm chua lại lật, Tạ Du Nhiên xông lên tát vào mặt Hồ tiểu nương một cái.

Hồ tiểu nương sợ đến mức liên tục lùi lại. Nàng vào cửa lâu như vậy nhưng vẫn luôn được Triệu thị sủng ái. Trước kia chính thất Sở Lâm Lang cũng đối xử với nàng hòa nhã, chưa bao giờ lập quy củ cho nàng, thậm chí là có chút đồ ăn ngon, nàng ấy cũng đều ưu tiên cho thai phụ như nàng trước.

Vị phu nhân mới vào cửa này còn là tiểu thư con nhà quyền quý! Sao lại không có giáo dưỡng như vậy, sao lại có thể vừa vào cửa không nói lời nào đã tự mình động thủ đánh người?

Coi một lương thiếp đường hoàng như nàng là một a hoàn được mua về bằng mấy lượng bạc sao?

Hồ thị không chịu nổi, ôm bụng che miệng khóc quỳ nức nở dưới chân Chu Tùy An, cầu xin hắn cho phép mình về nhà, tránh một xác hai mạng, bị hành hạ chết trong thâm viện rộng lớn này.

Cuối cùng là ầm ĩ đến mức Triệu thị và tiểu cô cũng đến xem, tiểu cô đỡ Hồ thị dậy rồi trở về phòng mình.

Triệu thị từ ngày thành hôn đã có oán khí với tân phụ này, giờ cuối cùng cũng có danh nghĩa chính đáng để gây khó dễ, liền hỏi Tạ Du Nhiên, ngươi cũng mang thai, vốn nên phải có lòng từ bi, sao có thể đối xử với thiếp thất trong nhà ngang ngược vậy? Chu gia tuy không bằng Tạ gia nhưng nhi tử bà cũng là quan viên chính lục phẩm, gia phong trong nhà sao có thể cho phép nàng ta hủy hoại như vậy?

Còn Chu Tùy An thì nổi trận lôi đình, mắng Tạ Du Nhiên ghen tuông, đối xử với lương thiếp vào cửa trước còn có thai trong bụng như vậy, hoàn toàn không có phong thái của chính thất!

Mẫu tử cùng lên trận, Tạ Du Nhiên tức đến mức muốn ôm bụng muốn đâm cột, cuối cùng vẫn là có nha hoàn bà tử ngăn lại, mỗi người đều đưa ra lời khuyên giải. Cuối cùng vẫn là Hồ thị nhún nhường, nói lời tạ lỗi với Tạ phu nhân mới tính là cho mỗi người một bậc thang đi xuống.

Nhưng vì vậy mà đôi phu thê mới tân hôn lại lạnh nhạt thêm mấy ngày.

Giờ Chu Tùy An dứt khoát lấy thư phòng làm phòng ngủ, gần như không trở về căn phòng tân hôn.

Vốn theo phẩm cấp của Chu Tùy An thì cũng không đủ tư cách để vào phủ Tứ vương uống một chén rượu nhạt này.

Tạ Du Nhiên có ý khoe mẽ nhân mạch của mình với Chu Tùy An, chứng minh rằng mấy lời đồn đại không làm tổn hại nàng chút nào, cố ý nhờ người xin thiếp mời.

Tứ vương phi nể mặt Chu đại nhân là muội phu của Lục vương phi nên mới sai người gửi thiếp mời.

Chu Tùy An thấy nàng mang đến thiếp mời của hoàng tử đang phất trở lại lòng mới có chút dịu đi, hai người cuối cùng cũng có thể cùng có thể diện mà sóng vai xuất hiện trước mặt bao người.

Chỉ là vị trí nữ quyến của Tạ Du Nhiên được sắp xếp ở một chỗ ngồi rất xa so với chỗ của chủ nhân. Tạ Du Nhiên vẫn muốn rảnh rỗi nói chuyện cùng với tỷ tỷ nhưng đều không có cơ hội.

Ai ngờ rằng tỷ tỷ vẫn luôn "bận rộn" không nói chuyện với nàng lại nắm tay kẻ bị trượng phu ruồng bỏ Sở Lâm Lang, vừa đi vừa nói cười thân thiết, hơn nữa còn cùng đi đến chỗ chủ nhân.

Điều này khiến cho Tạ Du Nhiên kinh ngạc đến mức mắt suýt nữa thì rớt ra!

Tỷ tỷ điên rồi sao? Sao còn coi Sở Lâm Lang như chị em thân của mình?

Chẳng lẽ nàng đã quên chuyện ác mà Sở thị làm rồi? Hơn nữa, Sở thị giờ chỉ là hạ nhân của phủ Thiếu khanh, có tài đức gì mà xứng ngồi cùng chỗ với gia chủ của phủ Tứ hoàng tử?

Nhìn tỷ tỷ thân thiết nắm tay chuyện trò với Sở thị, Tạ Du Nhiên thật sự là tức đến mức muốn lật bàn.

Lại nói đến Sở Lâm Lang, tuy được hai vị vương phi thân thiết nhường nhịn nhưng nàng biết phận mình. Nàng giờ không phải là phu nhân quan gia, không xứng cùng ăn cùng ngồi cùng vương phi.

Nàng không dám ngồi nên chỉ đứng bên bàn cầm chén rượu lên, cung kính mời hai vị rồi đứng hầu hạ bên cạnh hai vị vương phi, nói mấy lời khách sáo, thay Tư Đồ đại nhân mang lời chúc phúc đến, rốt cuộc mới có thể thoát thân cáo từ.

Đúng lúc nàng dẫn theo nha hoàn vội vàng ra khỏi cổng lớn của vương phủ lại nghe sau lưng có người quát lớn: "Sở Lâm Lang!"

Sở Lâm Lang quay đầu lại nhìn, là Tạ Du Nhiên dẫn theo nha hoàn đuổi theo.

Nàng nhíu mày, hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng với vị này, xoay người định lên xe ngựa.

Nhưng Tạ Du Nhiên đã đuổi đến sau lưng, mười phần oán khí nói: "Làm gì mà đi nhanh vậy? Ngươi làm chuyện có lỗi với lương tâm nên không dám gặp ta sao?"

Sở Lâm Lang đã lên xe ngựa, nàng lạnh lùng nói qua tấm rèm xe: "Ta cũng không phải là cướp trượng phu của ai, sao lại không dám gặp người?"

Tạ Du Nhiên không nhịn được mà mặt đỏ bừng: "Ngươi... ngươi lấy bạc nhà ta, lại đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của ta, ngươi xuống xe cho ta! Hôm nay ta không xé miệng ngươi thì ta sẽ đổi họ ngươi!"

Nghe vậy, Sở Lâm Lang lại bật cười thành tiếng.

Chu phu nhân mới tân hôn mà sớm đã mang thai rồi! Nàng đứng gần, Chu phu nhân mà trẹo chân thì cũng đổ lên đầu nàng, nàng tất nhiên là phải tránh ra xa một chút, chỉ có đồ ngốc mới xuống xe!

Lâm Lang thoải mái ngồi trong xe ngựa, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không nhảy trước mắt ta, ta còn suýt quên ngươi là ai, còn truyền lời hủy hoại thanh danh ngươi ư? Không dưng lại làm dơ miệng ta! Chuyện tốt mà di mẫu An gia của ngươi làm, ta không dám tranh công lao của bà ta! Ta mà là ngươi thì sẽ mau về nhà nằm cuộn tròn, còn dám đứng trước cổng của phủ hoàng tử mà mắng người ư? Mau về đi, Chu đại nhân còn muốn giữ thể diện, ngươi mà không cẩn thận ở bên ngoài làm mất mặt hắn ta, coi chừng phu quân ngươi sẽ ngủ trong thư phòng mấy ngày không thèm để ý đến người!"

Nói xong lời này, Sở Lâm Lang liền vỗ thùng xe, xa phu lái xe ngựa nhanh chóng đánh xe chạy vù một cái.

Tạ Du Nhiên bị bỏ lại tại chỗ tức giận đến mức hai má đều có chút phát run.

Chuyện khác thì cũng thôi, cớ sao Sở Lâm Lang lại biết Chu Tùy An mấy hôm nay đều ngủ trong thư phòng?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là bọn họ vẫn còn ngầm liên lạc?

Nghĩ vậy, sắc mặt Tạ Du Nhiên liền đột biến, nàng chỉ có thể âm thầm nghiến răng, trở về sẽ tìm Chu Tùy An tính sổ!

Nhưng vừa quay người mới phát hiện Chu Tùy An đang đứng ở một nơi không xa, đôi mắt kia còn lưu luyến nhìn theo chiếc xe ngựa đã đi xa.

Tạ Du Nhiên bước qua, nén giận nói: "Sao vậy? Luyến tiếc sao, hối hận rồi ư?"

Chu Tùy An không lên tiếng, hắn cũng không thể nói với thê tử mới tân hôn chưa đầy một tháng rằng mình sớm đã hối hận rồi chứ?

Hôm đó hồi môn sau tân hôn, Chu Tùy An cũng không được hưởng đãi ngộ đáng có của một tân tế tử.

Nhạc phụ đại nhân của hắn kéo hắn vào thư phòng. Hắn mới biết rằng thân thích An gia kia lại gây ra tội lớn tày trời như vậy. Hạng tiểu lại kia mà lại dám dùng danh nghĩa của Lục điện hạ và Tạ gia mà xen vào vòng xoáy tranh chấp giữa các hoàng tử!

Nhạc phụ chỉ gọi riêng hắn vào thư phòng chính là vì có mấy chuyện không nên để cho phụ nhân biết. Đặc biệt là Tạ Du Nhiên có một cái bụng không giữ nổi hai lạng bơ, càng không thể để cho nàng biết.

Dù sao thì nữ nhi cũng đã giao cho Chu Tùy An, Tạ Thắng cũng coi như trút đi được gánh nặng, sau này nếu Tạ Du Nhiên có lại gây họa thì cũng là chuyện Chu gia.

Ông nói rõ lợi hại với tế tử, cũng coi như đã chính thức ném nồi giao lại cho hắn.

Nghĩ đến nhạc phụ trợn mắt, nắm vai hắn, từng chữ từng chữ dặn dò hắn sau này không được để Tạ Du Nhiên qua lại với di mẫu An gia nữa, Chu Tùy An liền toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Giờ vừa mới cưới tân nương, không biết vì sao Chu Tùy An lại đột nhiên có chút nhớ Sở thị.

Nếu có nàng ở đây, ít nhất thì phủ đệ sẽ được thanh tịnh.

Khi hắn vào thư phòng, chỉ cần tùy tiện bịa cái cớ rằng mình bận rộn học hành, Sở thị sẽ không để người khác làm ồn đến hắn, còn đúng giờ mà đưa chút trà bánh trái cây, thêm một đoạn hương vào lư hương, thừa lúc hắn ngừng bút nghỉ ngơi mà bước qua thay hắn bóp vai, dịu dàng hỏi hắn xem có món ăn nào muốn ăn không.

Lúc ấy, tuy hắn làm quan không cao nhưng cuộc sống lại vô cùng thoải mái, sảng khoái.

Lâm Lang chưa bao giờ để hắn lo lắng chuyện nội viện, mà nhạc phụ trước kia của hắn tuy là thương nhân thô lỗ, thỉnh thoảng lại đến để tống tiền nhưng thắng ở chỗ thái bình, sẽ không gây ra mấy phiền phức như thiêu thân này cho hắn!

Mà giờ, hắn tưởng như đã cưới được nữ nhi nhà quan lớn nhưng lại có cảm giác thất vọng, còn không bằng tiếp tục làm con rể của nhà thương nhân.

Mấy hôm nay, Tạ thị oán trách hắn không biết đưa nàng đi chơi núi nước, hoàn toàn không thú vị, phong nhã như trước khi thành hôn.

Chu Tùy An kỳ thực cũng rất muốn nói, nhìn Tạ nhị tiểu thư giờ dáng người đã biến dạng, mặt đầy vẻ oán độc, cũng không giống khí chất khuê nữ có trước kia.

Tất nhiên, Chu đại nhân cũng chưa ngốc hoàn toàn, những lời này hắn chỉ lật qua lật lại trong lòng, không dám nói ra chọc cho Tạ nhị kia nổi điên.

Thấy Tạ Du Nhiên lại muốn hỏi tội, hắn chỉ có thể giả ngu giả ngơ nói mình chỉ ra ngoài hít thở không khí, vừa khéo đụng phải nàng và Sở thị mà thôi.

Tạ Du Nhiên không tin, lại muốn ầm ĩ với hắn.

Nhưng Chu Tùy An thật sự đã không thể chịu nổi nàng không phân biệt lúc nào mới nên nổi cáu. Hắn cũng có chút hối hận đã đến nơi này. Chỉ vì vừa rồi thê tử trước kia và thê tử hiện tại đồng thời xuất hiện, người xung quanh rõ ràng đều khơi gợi sự tò mò, bắt đầu lén chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.

Tạ thị thật sự là thích nổi bật mà! Nhất định phải kéo hắn đến, chẳng lẽ nàng không biết rằng nàng chưa vào cửa đã mang thai thì nên tránh người một chút sao?

Nghĩ vậy, Chu Tùy An lạnh lùng nói: "Nếu nàng còn muốn ầm ĩ, chi bằng hãy về đi, ầm ĩ trước mặt khách khứa, dù sao thì Chu gia ta chỉ có chút mặt mũi này, nếu nàng làm mất hết một lần thì ta cũng sẽ thanh tịnh hơn!"

Nói xong, hắn cũng không đợi Tạ Du Nhiên mà dẫn theo tiểu thị lên xe ngựa nhà mình rồi nghênh ngang bỏ đi.

Giờ nhạc phụ đã nói rằng ông không cho Tạ nhị về nhà. Chu Tùy An cũng không sợ nàng sẽ về nhà mẹ đẻ cáo trạng.

Nếu không lạnh nhạt với nàng thì nàng vẫn sẽ lấy thái độ tiểu thư con nhà tướng quân ra với mình.

Mẫu thân nói đúng, phải lập quy củ cho tân phụ Tạ thị!

Tạ Du Nhiên không ngờ rằng Chu Tùy An lại bỏ mình mà rời đi một mình. Nam nhân như vậy mà gọi là ôn nhu săn sóc cái gì? Chẳng lẽ trước kia hắn ta ở cùng với Sở Lâm Lang cũng là bộ dạng như này sao?

Tạ Du Nhiên tức đến không chịu nổi, lập tức giậm chân khóc lóc trước cổng phủ Tứ hoàng tử.

Cuối cùng vẫn là Lục vương phi nghe thấy hạ nhân phủ Tứ vương bẩm báo mới biết là muội muội mình lại gây chuyện ở cổng nhà người ta.

Nàng cũng cực kỳ tức giận, cảm thấy Chu Tùy An thật quá vô lý, sao có thể bỏ lại muội muội đang mang thai còn tức giận mà bỏ đi một mình?

Nàng chỉ bảo bà tử của mình nhanh chóng dẫn theo hai nha hoàn, khuyên Tạ Du Nhiên kia lên xe ngựa của phủ Lục vương rồi đưa về Chu gia.

Lại nói đến Sở Lâm Lang, nàng hoàn toàn không ngờ rằng hôm nay mình ở phủ hoàng tử lại được đãi ngộ như vậy.

Khi nàng về đến ngõ Tập Tuệ, Hạ Hà nhịn không được mà lẩm bẩm: "Đại cô nương, sao Lục vương phi kia một chút cũng không ghi thù vậy?"

Sở Lâm Lang cũng không biết nguyên do, chỉ cảm thấy rằng vị Lục vương phi kia nhiệt tình đến mức khiến nàng có chút không tự nhiên.

Tối hôm đó, Tư Đồ Thịnh trở về hơi sớm, hơn nữa hắn còn vào cửa với vẻ mặt mệt mỏi, dường như đã xử lý rất nhiều công vụ.

Quan Kỳ lén nói, Đại lý tự Khanh đã đổi người rồi, vị Thành đại nhân mới lên này dường như không hợp với đại nhân, là người của phe Thái tử.

Ông ta vừa nhậm chức đã gây khó khăn cho đại nhân, bảo Tư Đồ Thịnh trong ba ngày phải sắp xếp lại toàn bộ án tồn đọng mười năm nay rồi chép lại vào sổ.

Đây rõ ràng là việc của tiểu lại mà lại sai một Thiếu khanh ngũ phẩm, người sáng mắt vừa nhìn liền biết đây là giết gà dùng dao mổ trâu, không chừa lại chút thể diện nào cho Tư Đồ Thịnh.

Không ngờ rằng Tư Đồ Thịnh lại không nói một lời mà nhận lấy việc này.

Vậy nên tối nay, đại nhân lại phải thắp đèn thâu đêm làm việc rồi.

Sở Lâm Lang nghe xong, trong lòng liền có chút áy náy, nàng bước vào thấp giọng kể chuyện hôm nay ở phủ Tứ hoàng tử, hơn nữa nàng còn nghi ngờ mình đã đắc tội tổng quản của phủ Thái tử mới khiến cho đại nhân phải chịu khổ.

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại lắc đầu cười nhẹ: "Nếu nàng có bản lĩnh gây ra họa này, ta nhất định sẽ cung phụng nàng, coi nàng làm thần mà cúng bái. Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan gì đến nàng."

Sở Lâm Lang nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, nàng hỏi hắn: "Khuya rồi muốn ăn đồ ăn gì không, ta làm cho ngài."

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nói: "Không cần, nàng pha cho ta ấm trà gạo rang mà trước kia nàng từng làm cho ta là được, càng đắng càng tốt."

Sở Lâm Lang không ngờ rằng trà mà nàng vô tình rang cháy lần đó lại bị Tư Đồ Thịnh coi là thuốc nâng cao tinh thần.

Yêu cầu này quá hoang đường, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, nàng cũng không nỡ từ chối, vì vậy nàng lại rang trà gạo cháy cho hắn.

Khi nàng bưng trà vào phòng, Tư Đồ Thịnh đang nằm ngửa trên ghế dài, nhíu mày dùng ngón tay ấn huyệt thái dương.

Sở Lâm Lang vốn định đặt trà gạo xuống rồi đi, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, dường như vì nghỉ ngơi không tốt nên lại phát bệnh đau đầu.

Hắn ngủ ít, mỗi khi ngủ lại hay gặp ác mộng, có khi cả đêm đều không ngủ. Giờ chỉ dựa vào thân thể trẻ tuổi nên còn tốt, cứng rắn có thể chống đỡ, nhưng cứ thế này thì sau này sẽ mắc bệnh mãn tính.

Nàng nhịn không được mà hỏi: "Hay là... để ta giúp ngài ấn huyệt đầu nhé?"

Tư Đồ Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi nhắm mắt nói: "Vậy... thì phiền Sở nương tử rồi."

Thế là Sở Lâm Lang kéo ghế, ngồi một bên ghế dài, đưa tay nhẹ nhàng ấn huyệt đầu cho Tư Đồ Thịnh.

Nàng từng làm nương tử, khi phu quân đọc sách mệt mỏi đều dựa vào phương pháp xoa bóp này của nàng để giảm đi cơn mệt mỏi, vậy nên nàng ấn cũng rất thuần thục.

Chỉ là, nàng trước kia ấn cho người khác thì càng ấn càng thư thái. Tư Đồ Thịnh này sao ấn được hai cái lại càng lúc càng căng cứng, rất tốn sức cổ tay.

Tư Đồ Thịnh nhắm mắt, cảm nhận đầu ngón tay mềm mại chạm vào trong lúc ấn bóp xoa nắn, dường như một dòng suối linh hội tụ vào huyệt đầu, cảm giác căng thẳng kỳ lạ lập tức liền giảm bớt không ít.

Mùi hương nhè nhẹ từ cổ tay mảnh mai kia tự nhiên lọt vào hơi thở, sự bực bội trong lòng cũng không hiểu sao lại tiêu tan đi.

Chỉ là đầu ngón tay mềm mại kia giống như đôi môi nàng vô tình dán vào hôm đó, khi chạm vào lại khiến người ta có cảm giác tê dại...

Tư Đồ Thịnh kỳ thực đã rất mệt mỏi nhưng vẫn có cơn xúc động muốn vốc một vốc đậu hoa lên để uống, cơ thể tự nhiên cũng căng cứng lên.

Mãi cho đến khi nghe Sở Lâm Lang phàn nàn bảo hắn hãy thả lỏng một chút, nàng có chút ấn không nổi, hắn mới cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ bí ẩn không thể nói ra trong lòng, thử thả lỏng cơ bắp trên cơ thể.

Sở Lâm Lang cảm thấy không nói gì thì có chút ngượng ngùng, yên tĩnh, thế nên nàng liền kể chuyện gần đây trên ruộng chức điền. Mấy hôm trước khi nàng đi thì vừa khéo gặp mấy quan viên vây đất, mua đất của nông phu gần đó vây vào ruộng chức điền, nhưng hai nhà không thương lượng được giá vậy nên đã nảy sinh tranh chấp.

Nàng có chút tò mò, vì sao đất nông phu kia còn đắt hơn chỗ khác mà tên quan kia vẫn mua. Về sau mới hiểu ra rằng hóa ra là vì muốn nhập đất vào trong ruộng chức điền thì mới có thể trốn thuế sau này.

Tư Đồ Thịnh yên lặng lắng nghe rồi đột nhiên lại chuyển đề tài: "Trong nhà giờ có nhiều người rồi, ở cũng không thuận tiện nữa, cấp trên trước kia của ta đi điều nhiệm, có trạch phủ cũ muốn bán, mấy hôm trước ta đi xem, nhìn cũng không tệ, chỉ là giá có chút đắt, không biết tiền trong nhà có đủ để đổi nhà không?"

Trạch viện trong Kinh thành, trừ những tòa mua bằng tiền của mình ra hoặc được bệ hạ ban thưởng thì phần lớn đều là đi thuê.

Dù sao thì phủ trạch trong Kinh thành rất đắt đỏ, không phải thứ mà bổng lộc của quan viên bình thường có thể mua nổi. Giống như Chu Tùy An, phủ trạch của Tư Đồ Thịnh tuy là phân cho quan phủ nhưng cũng phải nộp tiền thuê hàng tháng.

Nếu không hài lòng thì phải tự bỏ giá cao hơn đi thuê chỗ khác.

Thậm chí còn có mấy quan viên thanh liêm phẩm cấp không thấp, cũng có người không nổi phủ trạch, lại chê trạch viện trong thành đắt đỏ mà chạy ra ngoại ô Kinh thành ở.

Sở Lâm Lang nghe giá trạch viện đó, trong lòng tính sơ qua, rất thành thật nói với đại nhân nhà mình, chỉ cần hắn chăm chỉ thật thà làm thêm hai mươi năm thì nhất định sẽ mua được.

Tư Đồ Thịnh nghe xong lời này cũng không nói thêm nữa, không biết rằng lòng tự tôn của nam nhi có bị tổn thương hay không.

Sở Lâm Lang đang vuốt lông mày rậm như kiếm của hắn, nhìn hàng lông mi cong vút dưới lòng bàn tay, suýt nữa không nhịn được mà muốn ban phát lòng tốt mở miệng cho hắn mượn chút tiền góp một ít.

May mà lời vừa đến bên miệng, lý trí liền ập đến, cuối cùng cũng nhịn xuống được.

Phật Vô Lượng Thiên Tôn! Người ta nói nữ tử mê hoặc lòng người, có thể lừa nam nhân đến phá gia bại sản.

Hóa ra sắc đẹp của nam nhân cũng mê hoặc lòng người, cũng có thể khiến cho nữ tử sinh lòng dũng cảm ném ra ngàn vàng.

Nhưng tuy hắn đẹp mắt thì cũng không phải hạng quan nhỏ đầu bảng mà nàng có thể bao được.

Chủ tử định thành gia lập nghiệp mua nhà, người làm tôi tớ như nàng đi theo góp tiền làm gì?

Mấy đồng bạc kia của nàng, sau này còn phải tự mua phủ trạch mua đất!

Nhưng nàng nói ngân bổng của Tư Đồ Thịnh không đủ để mua trạch viện, Tư Đồ Thịnh liền không nói nữa, dường như là đã bị đả kích sâu sắc.

Sở Lâm Lang lại nghĩ, cũng coi như là bằng hữu chơi từ khi còn nhỏ, luận từ tình nghĩa giang hồ thì khi gặp khó khăn cũng phải giúp đỡ một tay.

Vậy nên nàng hắng giọng dò hỏi: "Nếu đại nhân thật sự muốn dọn, chi bằng để ta đi nói với chủ nhà, nếu chỉ là thuê thì cũng không cần nhiều tiền lắm, cho dù bổng lộc của ngài có không đủ, ta... cũng có thể chuyển một chút tiền ra, cho đại nhân mượn một ít..."

Nhưng đến huynh đệ ruột còn phải tính sổ rõ ràng, cho dù hai người có là bằng hữu thanh mai trúc mã thì cũng phải lấy lãi hai phần!

Nhưng nàng còn chưa kịp nói xong thì Tư Đồ Thịnh đã phát ra tiếng ngáy nhẹ, không biết từ lúc nào mà hắn lại ngủ say dưới sự xoa bóp của Lâm Lang.

Sở Lâm Lang thấy hắn không nghe được lời nàng định cho hắn mượn tiền liền lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quan hệ chủ tớ vẫn nên thuần khiết một chút mới tốt, nói chuyện tiền bạc ra cho cùng vẫn có chút làm tổn thương tình cảm.

Nàng thấy đã ổn rồi liền vội vàng nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy ra khỏi phòng.

Cứ như vậy qua một canh giờ, còn chưa kịp ăn tối liền nghe thấy có người gõ cửa.

Sở Lâm Lang tưởng lại có người đến cầu tình hay làm việc tặng lễ, nàng liền bảo tên hầu trông cửa hô ra ngoài rằng đại nhân không có nhà.

Nhưng một lát sau lại có một tấm thiếp mời từ khe cửa nhét vào, người gác cổng đưa cho Sở quản sự, nàng vừa nhìn, hóa ra là thiếp mời của Lục điện hạ.

Nàng không thể làm chủ nên chỉ có thể trình cho Tư Đồ Thịnh xem.

Tư Đồ Thịnh vừa mới ngủ dậy, dường như tinh thần của hắn đã tốt hơn nhiều, hắn nhìn thiếp mời rồi bảo Sở Lâm Lang mời Lục điện hạ vào.

Tư Đồ Thịnh biết, Lục hoàng tử trước kia rất coi thường hắn, một vị thiếu sư có xuất thân thấp hèn.

Sư đồ hai người chỉ ở chung mấy tháng, một nửa dùng để dọc đường giết quan tham ô, mỗi người đều có tính toán, sao có thể sinh được tình nghĩa tốt đẹp gì chứ.

Giống như người khác nói, Lục điện hạ chỉ là một bậc thang mà hắn giẫm chân lên mà thôi. Một tên ngu xuẩn, đã xé rách mặt rồi thì cũng không cần phải duy trì tình nghĩa giả dối gì nữa.

Nhưng Lục hoàng tử đã đến rồi, chung quy vẫn phải ứng phó một chút rồi mới đuổi người.

Tính ra thì bọn họ đúng là đã lâu rồi không gặp gỡ riêng. Lục điện hạ hôm nay cũng uống chút rượu ở phủ Tứ ca, nhờ men rượu hạ mình đến gặp ân sư.

Đợi đến lúc gặp mặt, Tư Đồ Thịnh nghênh đón hoàng tử điện hạ nhưng Lục hoàng tử lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Thịnh, nghẹn ngào nói: "Thiếu sư, người thật sự không nhận con làm học trò nữa sao?"

Tư Đồ Thịnh thấy Sở Lâm Lang chu đáo đuổi nha hoàn ở cửa đi, đặc biệt bảo họ đi thật xa rồi lại đóng kỹ cửa thư phòng, mới đưa tay đỡ người học trò yêu quý ngày xưa của mình dậy.

"Lục điện hạ là kim tôn long tự, không cần phải hành đại lễ với hạ quan!"

Nhưng Lục điện hạ vẫn quỳ không chịu dậy, chỉ là hắn quá gầy nên bị Tư Đồ Thịnh dùng một tay nhấc bổng lên rồi đặt lên ghế.

Lưu Lăng nghẹn ngào nói: "Thiếu sư phải hiểu ta, hôm đó nếu không phải là ta say rượu thất thố, sao có thể thốt ra lời xúc phạm đến ân sư? Giờ mỗi lần nghĩ lại, ta đều hối hận đến mức khó ngủ. Thiếu sư không thèm để ý đến ta, chẳng lẽ là trong lòng vẫn còn giận?"

Tư Đồ Thịnh đưa tay ra đẩy ấm trà: "Đây là trà gạo mà quản sự phủ ta pha, uống vào tâm tình sẽ tốt hơn..."

Lục điện hạ liền vội đứng dậy, nhiệt tình rót cho thiếu sư một chén trà, mình cũng rót một chén rồi uống một ngụm lớn.

Trời đất - sao lại đắng như thế!

Một thân Hoàng gia được giáo dưỡng khiến Lục điện hạ không thể thất lễ trước mặt người khác, chỉ có thể nuốt ực xuống.

Ân sư nói không sai, trà đắng đến mức quả thực là khiến người ta không thể tụ lại nước mắt, đầu lưỡi tê dại, nói chuyện cũng có chút nói không nên lời.

Bên tai Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng được yên tĩnh, hắn chuẩn bị dùng ba câu hai lời tiễn học trò ngu ngốc này đi.

Nhưng lời đến đầu lưỡi lại xoay một vòng, hắn đột nhiên nhớ đến lời Sở Lâm Lang từng nói với hắn.

Nàng nói, người ta nếu muốn sống tốt thì phải làm cho mình có nhiều lựa chọn hơn.

Lục điện hạ này vừa rồi nói với hắn chuyện bí mật xử lý tên quan đường thủy nhà họ An, xem ra cũng không phải là đã ngu ngốc hết thuốc chữa...

Trong lúc suy nghĩ, Tư Đồ Thịnh vốn định đuổi khách đi liền đổi ý: "Điện hạ, ngài cho rằng ta vì giận ngài nên mới không muốn lui tới với ngài trước mặt người khác sao?"

Lưu Lăng chớp mắt, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ... người còn giận ta vì chuyện khác?"

Tư Đồ Thịnh nhấp một ngụm trà đắng rồi bình thản nói: "Ta tưởng điện hạ nên biết rằng, ngài và ta tránh hiềm nghi một chút, với điện hạ mới là thỏa đáng nhất mới thích hợp nhất."

Thấy hắn vẫn như cái hiểu cái không, Tư Đồ Thịnh dứt khoát nói rõ hơn chút: "Hoàng gia lập chí muốn trừ khử quan ô ở biên quan phương Bắc, lưỡi dao như điện hạ ngài làm không tệ, đã khoét mủ sinh thịt, trị khỏi u bướu. Chỉ là từ sau khi hồi Kinh, hoàng gia cũng không thiếu đao kiếm, nếu không biết thu đao giấu tài thì chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến tuệ căn, mũi nhọn của điện hạ!"

Nghe đến đây, Lưu Lăng cuối cùng cũng chợt hiểu: Trước kia mình sử dụng thủ đoạn lôi đình tuần tra lôi ra phe Thái vương nhưng đồng thời cũng đẩy Tĩnh Phi trong cung vấp ngã, đây là lộ rõ mũi nhọn đến mức nào?

Nếu lúc đó, Tư Đồ Thịnh vẫn lui tới thân thiết với mình, chẳng phải là sẽ khiến cho Thái tử và Tứ ca ghen tức?

Hóa ra lúc đó Tư Đồ Thịnh không nể mặt mình, kỳ thực là muốn làm cho người ta xem, càng muốn để các hoàng tử khác yên tâm rằng Lão Lục này tuyệt đối không có lòng tranh đoạt vị trí Thái tử!

Ân sư tưởng như vô tình nhưng lại hoàn toàn là tình cảm sâu nặng đối với hắn!

Phụ mẫu yêu con thì vì con mà tính xa, mà hắn lại ở sau lưng oán hận thiếu sư, chưa từng thấu hiểu sự khổ tâm, từ ái của người thầy như phụ thân hiền từ này. Giờ khắc này, tâm tình hối hận trong hắn thật sự ập đến như sóng thần!

______Edited by Koko

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv