Tuý Quỳnh Chi

Chương 39: Tái giá với người mới



Đau sao? Vậy lần sau khi tay cầm dao thì phải mang theo cái đầu theo! Mấy hôm nay không định viết chữ phê công văn nữa à? Làm bị thương tay nào không được mà nhất định phải là tay phải!"

Tư Đồ Thịnh không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử như vậy, thật sự có chút quá phận rồi.

Lúc này tâm tình hắn thật sự không được tốt cho lắm nên cũng không muốn giả vờ làm quân tử khiêm tốn nữa, hắn nhẫn nhịn rồi lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Nhưng tiếc là bà nương này dường như nghe không hiểu tiếng người, rắc xong thuốc rồi nàng lại kéo bên tay bị thương của hắn như trói một chú heo con, không cho hắn từ chối rồi quấn băng quanh tay hắn.

Nàng cúi mắt rồi thẳng thắn nói: "Lần sau tâm tình không tốt thì phải đổi cách xả giận, không được giày vò người khác. Cũng không phải hài tử vô dụng! Theo ta thấy thì chỉ có mấy tên vô dụng, chó má, xả không được hận mới tự hành hạ thân thể của chính mình!"

Lời này nói ra, nam nhân nào cũng không thể chịu nổi. Tư Đồ Thịnh hơi nheo mắt, giọng hắn trầm thấp, dường như nghiến răng lặp lại một lần nữa: "Ra - ngoài!"

Sở Lâm Lang vẫn làm như không nghe thấy, sau khi băng bó vết thương xong nàng lại thắt một cái nơ bướm đẹp rồi bưng bát cơm chiên còn hơi ấm đến trước mặt chủ tử: "Ăn đi, ngài ăn xong rồi nô gia sẽ ra ngoài."

Một nữ tử vô lại như lưu manh như vậy lại là do hắn chủ động giữ lại trong phủ mình sao?

Tư Đồ Thịnh vẫn yên tĩnh nãy giờ đang tức giận, nhưng lại không biết rằng mình đang tức nàng hay càng tức chính mình hơn.

Sở Lâm Lang thấy hắn vẫn không nhúc nhích gì, không nhịn được mà khẽ thở dài.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, cô nam quả nữ ở chung một phòng tất nhiên không ổn nhưng nàng cảm thấy mình vẫn chưa thể để hắn tiếp tục ở một mình.Editor: Công nghệ chống rì up chạy bằng cơm, hãy quay sau vài ngày. Hóng qué thì ing búc qua phi búc cho editor (tiểu sử gắn link) để đọc. Editor xing cảm ưn.

Nếu nàng đi rồi, hắn sẽ lại tắt đèn, một căn phòng tối tăm có khi sẽ làm cho trong lòng cũng tối tăm theo.

Lâm Lang không biết ác mộng của Tư Đồ Thịnh là gì nhưng nàng có thể nói ra lời trong lòng mình.

Nàng thắp sáng đèn rồi sắp xếp bát đũa cho hắn, tựa như đang tự nói với chính mình: "Hồi nhỏ, mỗi lần phụ thân đánh chửi mẫu thân cũng kéo theo cả ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lúc đó năng lực ta có hạn, có lẽ ta vẫn sẽ ra đi cùng hắn ta."

Nghe xong lời này, ánh mắt Tư Đồ Thịnh càng lạnh lẽo hơn, ngay cả một tiếng hừ cũng lười cho.

Sở Lâm Lang lại tiếp tục nói: "Chỉ là ta sẽ sớm hiểu ra rằng không ai sẽ trở thành thần tiên cứu mạng của ai cả. Kỳ thực thế nhân chẳng phải đều như vậy sao, trên mỗi con đường hạn hẹp đều cố gắng hết sức. Cho dù có không tốt đến mấy thì vượt qua được bước ngoặt này rồi lại thử cố gắng để sau này chính mình có thêm nhiều lựa chọn cũng rất tốt..."

Tư Đồ Thịnh im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Nàng nói với ta nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?"

Sở Lâm Lang chớp mắt: "Ta muốn nói, cho dù là đại nhân ngài bây giờ nhìn qua chỉ như hô mưa hoán gió, là rường cột của đất nước không gì không làm được, kỳ thực cũng chỉ từ một hài tử từng chút một lớn lên, sẽ luôn có lúc cảm thấy bất lực. Ngay cả một con kiến như nô gia này cũng hiểu cái gọi là ngày sau còn dài, cứ từ từ mà bước. Chỉ là không biết con dao đó có rỉ sét hay không, nếu lỡ mà vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?

Nàng đi một lúc, đến khi đứng trước cửa phòng mình mới xoay người nhìn lại rồi phát hiện đèn trong thư phòng không xa còn chưa tắt.

Dưới bóng nến, trên khung cửa sổ có một bóng người bất động , sau đó từ từ đưa tay lên bưng bát, ngửi một cái rồi ăn từng miếng một cơm mà nàng xào.

Sở Lâm Lang không khỏi bật cười, nàng cảm thấy mấy tên nam nhân này sao cứ cứng đầu cứng cổ như lừa vậy, dắt thì không chịu đi, đánh mới biết lùi lại!

Nàng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người về phòng mình.

Đến hôm sau nàng đến bếp, mớiphát hiện ngay cả mấy món ăn nguội lạnh tối qua để thừa lại cũng bị người ăn sạch sẽ.

Nhưng tiếc là người đó cùng tiểu thị của hắn ta lại ném bát bẩn đầy cả một thùng!

Mà Quan Kỳ thấy sắc mặt của đại nhân nhà mình vẫn như thường, thật sự có chút bất ngờ và mừng rỡ.

Ngày thường khi tâm tình của Tư Đồ Thịnh sa sút, mấy ngày mấy đêm đều không ăn không uống, ở riêng một mình mới là chuyện thường.

Quan Kỳ vốn đã định hôm sau sẽ xin nghỉ với Đại Lý Tự, nào ngờ lần này chủ nhân lại điều chỉnh tâm tình nhanh như vậy, sáng sớm đã dẫn hắn ta ra khỏi cửa như không có chuyện gì, thật sự khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là trước khi ra khỏi cửa, Quan Kỳ vẫn có chút không yên tâm, hắn đứng trong sân liếc nhìn bên tay phải được băng bó gọn gàng của chủ nhân, cẩn thận nói: "Đại nhân, nếu ngài không khỏe thì vẫn nên xin nghỉ nghỉ ngơi hai ngày đi?"

Tư Đồ Thịnh thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi làm gì?"

Quan Kỳ bị hỏi đến nghẹn lời, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm tình của ngài... đã tốt hơn chưa?"

Tư Đồ Thịnh liếc nhìn nữ tử đang làm bộ làm tịch trong sân, dùng gậy gõ phơi chăn, lạnh lùng đáp: "Cũng không phải là hài tử hay tên vô dụng nào đó, làm gì có tâm tình tốt hay xấu gì chứ?"

Phụ nhân đó nói đúng, hắn đã không còn là hài tử bất lực chỉ có thể dùng tượng đất để xả giận, thay vì tự thương rồi lại tự trách, chi bằng nên bình tĩnh lại rồi suy tính kỹ càng...

Một đại nam nhân, chung quy lại cũng không thể thua cả một nữ tử yếu đuối từng suýt bị phụ thân ruột của mình bán đi chứ?

Nghĩ vậy rồi hắn sải bước đi ra ngoài.

Sở Lâm Lang giấu mặt sau tấm chăn đang phơi, nhịn không được mà trợn mắt lên trời: Thiếu khanh đại nhân này đúng là lòng dạ hẹp hòi, không chịu bị người ta nói lấy một câu! Gặp cơ hội liền phải đáp trả lại!

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được mà dùng gậy trong tay vung vẩy đánh về phía bóng lưng nam nhân kia!

Đức hạnh! Lần sau mà còn làm trò không ăn cơm đúng giờ nữa, làm nàng nửa đêm còn phải làm thêm bữa thì nàng sẽ đòi hắn tăng tiền công lên gấp ba!

Lại nói đến Sở quản sự, ngoài việc thỉnh thoảng phải khuyên giải chủ tử buồn bực vào lúc nửa đêm ra thì cuộc sống ở ngõ Tập Tuệ kỳ thực rất nhàn nhã.

Tư Đồ Thịnh không có thói quen dậy sớm ăn sáng, thường thì sáng sớm hắn thức dậy, rửa mặt xong cũng không đánh thức quản sự, nha hoàn, cứ thế lặng lẽ mà lên triều.

Hắn quen ăn sáng với Quan Kỳ ở nha môn, mà bình thường cũng chỉ mình Quan Kỳ là đủ, phần lớn tình huống căn bản đều không cần phiền đến quản sự nha hoàn hầu hạ.

Thế là bà tử quản sự cũng mặt dày mà gần như mỗi ngày đều có thể đường hoàng ngủ đến tận khi trời sáng.

Sở Lâm Lang giờ không cần phải hầu hạ bà bà, lo liệu cho việc ăn mặc của cả nhà lớn bé, càng không cần lúc nào cũng phải lo lắng cho sai lầm của phu quân trên con đường quan lộ.

Làm tôi tớ cho nhà người khác, ngoài việc thỉnh thoảng phải nấu cơm mỗi khi Tư Đồ Thịnh trở về ra thì còn thoải mái, tự tại hơn cả khi làm phu nhân quan lại trước kia, thật sự khiến người ta không ngờ tới.

Nhưng đã làm quản sự cho phủ Thiếu khanh thì cũng không thể quá lười biếng, nói cho cùng vẫn phải tìm việc gì đó để làm.

Sở Lâm Lang nhớ rằng dưới danh nghĩa của Tư Đồ Thịnh còn có hai mươi khoảnh ruộng chức điền ở ngoại ô Kinh thành.

Với tính cách làm ngơ với tiền bạc của Tư Đồ Thịnh, đã bỏ hoang phủ đệ rồi thì mấy khoảnh ruộng chức điền đó hẳn là hắn ta cũng chưa từng đi xem qua một chút.

Vậy nên sau khi xin phép Tư Đồ đại nhân xong, hôm nay Sở Lâm Lang sẽ dẫn theo hai nha hoàn đến ruộng chức điền ở ngoại ô nhìn xem một chút.

Phủ Tư Đồ Thịnh không có xa phu và ngựa, hắn dùng xe lúc nào cũng là của nha môn nên Sở Lâm Lang liền thuê một cỗ xe ngựa, hai nha hoàn đi một đường xóc nảy ra ngoại ô.

Đến nơi hỏi quản sự ruộng và nông dân canh ruộng mới biết, họ quả nhiên đều chưa từng gặp Thiếu khanh đại nhân.

Sở Lâm Lang cầm khế ước ruộng đất rồi cẩn thận đối chiếu một chút lại phát hiện ra hai mươi khoảnh ruộng chức điền ban đầu bị các phủ đệ quan lại xung quanh chiếm mất không ít, cho nên tiền thuê lúa hàng năm báo lên càng là thiếu cân thiếu lạng.

Tên quản sự kia trước tiên thấy Sở nương tử vẫn non trẻ, còn định dùng mấy quy củ nội bộ ruộng đất các loại để lừa gạt nàng cho qua.

Nào ngờ rằng vị trước mắt này chính là dựa vào mua bán ruộng đất mà lập nghiệp, trước kia ruộng đất ở quê nhà nàng đều tự mình quản lý.

Hiện giờ tuy là đang nghỉ đông nhưng mấy vụ lương thực quanh năm ở Kinh thành, ví như năm ngoái mưa có đủ hay không, nàng sớm đã dò hỏi rõ ràng từ các quản sự từ các phủ đệ.

Mấy người này tưởng nàng là nữ tử còn non trẻ thì có thể lừa gạt cho qua ư, vậy thì không có cửa đâu!

Sau một hồi tranh luận, mấy tên quản lý ruộng đất thua cuộc, chỉ biết chắp tay xin lỗi rồi nói rằng người ghi sổ bên dưới quen tay nên ghi nhầm số lượng, xin về sau được bù lại.

Còn ranh giới ruộng đất thì họ sẽ đo đạc lại và định lại ranh giới, không dám để phủ Thiếu khanh phải thiếu sót một chút nào.

Phải biết rằng quan ngũ phẩm tuy không tính là lớn nhưng Đại Lý Tự có thể đường đường chính chính thẩm vấn bách quan, đó đúng là diêm vương điện mà.

Có biết bao nhiêu quan to đều gãy dưới hình cụ của Đại Lý Tự, giờ hai mắt của vị nữ quản sự này như lóe sáng, căn bản là không lừa nổi! Nếu còn sống chết không nhận, chẳng phải là tự mình tìm chết, muốn đến Đại lý tự lột da sao?

Xử lý xong chuyện ruộng chức điền, Sở Lâm Lang còn đi đến một thôn làng gần đó, mua một ít đặc sản vùng núi, trứng gà tươi và một con vịt béo, còn có một miếng thịt lợn rừng vừa mới xẻo.

Tay của người nào đó bị thương, vẫn phải ăn chút đồ bổ mới được.

Tư Đồ Thịnh gần đây rất bận, nghe Quan Kỳ nói thì khi ở nha môn, Tư Đồ Thịnh cũng hay bỏ bữa nên thường ăn toàn cơm nguội.

Nàng muốn về nấu cho hắn chút canh dầu vịt, bây giờ trời đã lạnh rồi, dùng nồi đất đựng dầu vịt rồi sau đó đông lại, dù có mang theo cũng không sợ làm đổ.

Khi chủ tử muốn ăn cơm thì cứ để Quan Kỳ hâm nóng trên bếp sưởi là có thể chan cơm nguội rồi ăn một miếng ấm nóng.

Hôm nay việc kiểm tra sổ sách nhẹ nhàng và sảng khoái, ước chừng thời gian thì nàng có thể trở về sớm.

Vậy nên Sở Lâm Lang ngồi trên xe ngựa ngẫm nghĩ về thực đơn tối nay, trước là làm nấm rừng hầm mỡ lợn, sau đó lại hầm thịt đỏ nấu rượu vàng, nếu còn kịp giờ thì nàng muốn rán thêm vài cái bánh dầu hành.

Lần trước khi nàng làm, Tư Đồ đại nhân có vẻ như rất thích ăn, chỉ là tên Quan Kỳ kia ăn mà không có biết nhìn, cũng không biết chừa lại cho chủ tử của hắn ta, xem ra lần này phải làm nhiều hơn...

Trong lòng nàng còn đang nghĩ thì lại nghe phía trước có tiếng huyên náo, tiếng nhạc náo nhiệt, xe ngựa cũng bị dòng người chặn lại, tạm thời phải dừng ở một chỗ.

Đông Tuyết xuống xe ngựa rồi chen lên phía trước xem tình hình thế nào, một lát sau đã chạy về. Tuy Tạ gia dường như đã cố ý làm giản lược, không trải ra cảnh tượng mười dặm hồng trang nhưng vẫn có kiệu hoa, đoàn xe đầy đủ.

Chỉ thấy trên lưng ngựa là một tân lang tuấn tú mặc hồng y, mang theo nụ cười đắc ý phong lưu, đang không ngừng vái chào về phía mọi người xung quanh...

Sở Lâm Lang thu lại ánh mắt, trong lúc nhất thời nàng nghĩ: Cho cùng vẫn là mình có lỗi với Chu lang.

Nhớ lại ngày đó nàng và Chu lang thành thân, nghèo đến mức ngay cả một cỗ kiệu cũng không có, càng không có nhà cao cửa rộng. Chỉ có một căn nhà tranh đơn sơ, một đôi nến đỏ, một tấm khăn đỏ, hai người trẻ năm xưa khi cùng nhau phu thê giao bái lại vô tình đụng đầu nhau, rồi cùng nhau nắm tay cười ngây ngốc...

Mà giờ đây, hắn đã thăng quan tiến chức, kiệu đỏ ngựa cao, động phòng hoa chúc, một cuộc đời đắc ý như vậy cuối cùng cũng đã bù đắp được thiếu sót khi xưa chỉ có hôn lễ nghèo nàn và cưới một thứ nữ nhà thương nhân.

Nàng không muốn nhìn thêm nữa, khi vừa định xoay người rời đi thì cổ tay lại bị người nắm lấy, đồng thời cũng có tiếng người kinh ngạc, nhỏ giọng kêu lên: "Chu phu nhân! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây!"

Sở Lâm Lang nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là cố nhân khi còn ở Liên Châu - Hà phu nhân!

Lúc trước khi quan viên Liên Châu bị lật thuyền, không một ai may mắn thoát được, ngay cả vị tri phủ chỉ biết bo bo giữ mình cũng bị giáng chức làm tri huyện.

Sở Lâm Lang lúc đó còn rất tiếc cho Hà phu nhân không thể trở về Kinh thành hầu hạ mẫu thân đã già, khi còn ở Tịch Châu, nàng không để ý đến lời khuyên can của Chu Tuỳ An mà có đôi lần trao đổi thư từ riêng tư với Hà phu nhân.

Không ngờ rằng đôi khuê mật không kể tuổi tác khi xưa lại có dịp gặp lại trên phố chợ Kinh thành!

Hóa ra là vị Lý tri phủ này đi theo mạng lưới người của Thái tử, lúc trước bị giáng chức là do vô tình bị vạ lây, đúng là bất đắc dĩ mà.

Nhưng làm tri phủ nhiều năm như vậy, đương nhiên gia sản vẫn rất dày

___Edited by Koko. | Đọc tại Wattpad: @biggestkoko vì một nội dung bình thường


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv