Đợi cho trong phòng chỉ còn mình cùng Bích Dao, Khanh Trần nhẹ nhàng thở ra, nhờ Bích Dao giúp đỡ đem mũ Phượng hạ xuống, bỏ đi châu sai bảo kế cung một cây tử ngọc trình phượng vấn tóc lên.
Bích Dao nhìn nhìn, không thuận theo nói:“Quận chúa, thật vất vả vấn vân kế, Vương gia còn chưa thấy liền bỏ.”
Khanh Trần đảo mắt, thả tóc xuống, quay đầu cười nói: “Cổ ta không đủ cứng, liền tha ta đi.”
Bích Dao lấy thay nàng làm tóc, hé miệng nói: “Đây chính là quy củ, hôm nay không thể mộc mạc, huống chi quận chúa thành Vương phi, phải vấn tóc mới được, sao có thể thả xuống.”
Vừa nói, trong tay nhẹ thay Khanh Trần chải tóc, chọn một cây trâm cài điệp cánh mặc hoa, lại lại thêm vài mốn trang điểm nhẹ ghim lên, kiên quyết nói: “Không thể đơn giản hơn!”
Trong gương đồng chiếu ra bóng dáng trang dung thanh mĩ uyển chuyển minh đạm, trâm cài trong suốt vấn tóc, vài tua dài từ phát gian đổ xuống có loại ý nhị quyến rũ động lòng người khác, Khanh Trần chỉ Bích dao cười nói: “Quy củ hôn điển ngươi so với ta đều rõ ràng, nói mau, có phải đã sớm nghĩ lấy chồng thành thân hay không?”
Bích Dao mặt cười đỏ lên, dậm chân nói: “Nô tì vì hôm nay không biết đã hỏi bao nhiêu lão cô cô, sợ sai chỗ nào, quận chúa còn giễu cợt nô tì!”
Khanh Trần thấy nàng thẹn thùng, liền buông tha nàng, đứng dậy đánh giá tân phòng, đã thấy bên cửa sổ trồng một gốc cây thụy ngọc thủy tinh, một gốc lan hồ điệp, nhàn nhã thanh trí, đều là thượng phẩm hoa lan. Thuận miệng nói: “Hoa nở thật đẹp, làm khó hắn nhớ rõ, tuyển đặt ở tân phòng.”
Bích Dao “Ai nha” Một tiếng nói:“Quận chúa không chính mắt thấy kiệu hoa kia, tất cả đều lấy hoa lan giả bao trùm, đầy đường rực rỡ dẫn điệp vũ phiên phi, thật đẹp không sao tả xiết.”
Khanh Trần hỏi:“Lại nói, mới vừa rồi bên ngoài có bộ dáng gì? Ta ở trong kiệu hoa, lại có hỉ khăn che mất, cái gì cũng không được nhìn.”
Bích Dao giúp nàng đem hỉ phục nặng nề đổi làm một thân đỏ tươi sắc khinh la lưu vân văn, không ngừng đem cảnh vật trên đường nói cho nàng nghe. Khanh Trần nghe được dân chúng kinh thành, Đồng Bình, Hoài Loan cũng đến chúc mừng, hơi hơi sửng sốt. Ngày đó trị dịch cứu tế, cũng không nghĩ hồi báo, cũng không ngờ dân chúng lại đều ghi tạc trong lòng.
Bích Dao nói đến lúc hạ kiệu hoa, tiến hỉ đường “Sau đó quận chúa đều biết, liền không cần ta nói đi.”
Nói tới hỉ đường, Khanh Trần không thể tránh cho nhớ tới ly rượu mới vừa rồi Dạ Thiên Trạm mời, đứng yên nhìn ngoài cửa sổ một lát, nói:“Bích Dao, ngươi đi tiền thính, tìm Thập Nhị gia nói cho hắn, bảo hắn vô luận như thế nào đêm nay cũng phải đem Thất gia đuổi về Hoài Loan.” Chuyện đã vâyh, hoàng đế nếu thật muốn truy cứu ra, cũng đủ để giáng tội.
Bích Dao đang đem hỉ phục thu lại, hơi có chút bất mãn nói: “Thất gia mới vừa rồi......”
Khanh Trần khẽ lắc đầu, Bích Dao bĩu môi, sau đó nhẹ giọng thở dài: “Kỳ thật Thất gia hắn đối với quận chúa cũng là một lòng say mê, mọi người đều nói quận chúa là muốn gả cho Thất gia .”
“Lời này về sau chớ nhắc lại.” Khanh Trần nói, một đời này nàng nợ Dạ Thiên Trạm, là nợ chắc rồi, nàng không thể không tuân theo tâm mình, tựa như hắn cũng áp không được tâm giống nhau.
Bích Dao đi tiền thính, nàng vừa mới đi, ngoài cửa có tiếng cười nhẹ nhàng, đúng là Minh Nguyệt cùng Minh Yểm đến tân phòng.
Minh nguyệt chúc mừng Khanh Trần sau đó nói:“Thiên Cơ Phủ thiết tiểu hỉ yến, chờ kính rượu mừng Phượng chủ cùng Vương gia, Vương gia đang ở tiền thính đi không đến được, mọi người liền muốn hai người ta đến thỉnh Phượng chủ. Không biết Phượng chủ có chịu hay không?”
Khanh Trần cười nói:“Các ngươi có tâm, ta há có thể làm mất hứng?” Khi nói chuyện thấy Minh Yểm trước sau như một hờ hững đứng đó, nhìn về tân phòng này vẻ mặt có chút phức tạp thẫn thờ, khi ánh mắt dừng ở trên người nàng, lập tức liền lánh đi, như là đang trốn trang sức màu đỏ chói mắt kia.
Khanh Trần lẳng lặng nhìn Minh Yểm bước về Thiên Cơ phủ, cùng là nữ nhân, nàng sao lại nhìn không ra Minh Yểm đối với Dạ Thiên Lăng kia có tình cảm? Chỉ là cái gì cũng có thể cho, lại chỉ có hắn, chỉ có thể thuộc về nàng, cuộc đời này như một.
Trong Thiên Cơ phủ trừ bỏ Mạc Vẫn Bình cửu cung hộ kiếm sử, Lục Thiên, Đỗ Quân Thuật đều ở đó, còn có vài vị lần trước không thấy, Nam Cung Cạnh, Hạ Bộ Phong, Đường Sơ, Sử Trọng Hầu, đều là đại tướng, thủ hạ đắc lực của Dạ Thiên Lăng. Có người thiện trị thuỷ lợi Tư Duy Vân, thông thuộc điển tịch thông kim bác cổ Chu Tuyên, xử án như thần thấy rõ mọi việc Diệp Thần Lương, còn có một vị trung niên nho sĩ Tả Nguyên Tôn. Khanh Trần nghe tên Tả Nguyên Tôn này có chút quen tai, lại nhất thời nhớ không nổi ở nơi nào gặp qua.
Tư Duy Vân đang cùng Lục Thiên ở tranh luận cái gì, Tả Nguyên Tôn cũng ở bên nhìn, vừa thấy tân vương phi, mọi người bỏ lại đề tài đều đến chấp lễ chúc mừng.
Khanh Trần nhẹ nhàng nâng tay đỡ lấy: “Đa tạ các vị!” Nàng biết có thể ở nơi này đều là tâm phúc của Dạ Thiên Lăng, cũng không câu thúc, cười hỏi: “Xem Lục Thiên sầu mi khổ kiểm, đang nói về cái gì?”
Lục Thiên lắc đầu cười nói:“Tư huynh mới vừa rồi đàm thuỷ lợi, nói xong cấp ra vài đề toán, còn chưa giải được.” Nói với Tư Duy Vân: “Hôm nay là đại hỉ, ngày khác lại cùng ngươi phán đoán suy luận.”
Khanh Trần vô tình liếc mắt nhìn mấy đề của bọn họ, thấy một sổ để ý hình như “Trị hà đồ”, một là “Song trản thập trứ tính (hệ phương trình hai ẩn, chắc thế!)”, một là Đại Diễn cầu nhất thuật, thuận miệng nói:“Lục Thiên, hắn đây là làm khó ngươi, hai đề này sao dễ giải, nhưng đề tính toán thứ nhất trị thủy tính lượng nước sông, nếu muốn giải sợ cần hơn tháng, ai có thể ngay lập tức giải ra?”
“Vương phi cũng biết?” Tư Duy Vân là người si mê tính toán, lập tức liền dậy lên hứng thú.
Khanh Trần lắc đầu: “Có biết một hai, trị hà đồ này trước đây từng gặp qua trong sách.”
“Thỉnh giáo Vương phi giải thích thế nào về song trản mười trứ tính?” Lục Thiên văn vẻ tuyệt thiên hạ, tính toán cũng rất tinh diệu, đề này sau một lúc lâu không thể giải, không cam lòng.
Cái gọi là song trản mười trứ tính toán học cấp trung học ở đời sau a, Khanh Trần đã sớm học, liền chấp bút liệt vài biểu thức số học, đem đề giải ra. Tư Duy Vân sớm biết lời giải, lại chưa bao giờ gặp qua tinh luyện đơn giản phép tính như vậy, nhìn một lúc lâu thở dài: “Diệu giải! Diệu giải! Vậy trị hà đồ lại giải như thế nào?”
Khanh Trần suy nghĩ một lát: “Này nhu dùng cần phối hợp nhiều đoạn tính toán, mặc dù không phải không thể giải, nhưng cũng tốn thời gian, hiện nay chưa giait được.”
Đề này Tư Duy Vân đã tính toán nhiều ngày, cũng biết là phiền phức, lập tức thở dài nói:“Ngày khác nhất định hướng Vương phi thỉnh giáo.”
Khanh Trần cười nói:“Ta cũng chỉ là biết được con đường, chưa nói tới thỉnh giáo.” Thấy Tư Duy Vân nghiền ngẫm, liền nói: “vậy liền nói về mấy đề thú vị, Tư tiên sinh nếu có hứng thú, không bằng nghiên cứu một chút.” Dứt lời trên giấy liệt ra một đề toán thiên nguyên, đề này vừa ra, Tả Nguyên Tôn bên cạnh nhịn không được nói: “Hai mươi tám tinh tú chu thiên?”
Khanh Trần âm thầm kỳ quái, đề này là nàng ở đại nội Văn Lan các cất chứa một quyển [ cửu chu tính kinh ] tìm được, Tả Nguyên Tôn sao lại biết? Trong đầu đột nhiên chợt lóe: “Đúng rồi! Phía sau [ Cửu chu tính kinh ] có một chương phụ luận, đem giải đề hai mươi tám chu thiên tinh tú diễn xuất trận pháp, nhưng là bút tích Tả tiên sinh?”
Nàng lại không biết, [ cửu chu tính kinh ] này vốn là của tàng thư của bào đệ đương kim Thánh Thượng Cảnh vương phủ, năm Thánh Võ mười chín, Cảnh vương mắc tội bị lưu đày Khách châu chết ở trên đường, phủ đệ bị kê biên tài sản, đa số tàng thư chảy vào đại nội. Tả Nguyên Tôn năm đó là dưới tay Cảnh vương, nhân việc Cảnh vương từng bị bắt giam ba năm, triều đình nhiều mặt chiêu nạp mà không thể, sau lại không biết tung tích .
Tả Nguyên Tôn cúi mắt nhìn đề hai mươi tám chu thiên tinh tú, sắc mặt khẽ nhúc nhích: “Nhiều năm trước nhất thời làm, không nghĩ Vương phi lại biết.”
Khanh Trần sai người đem thức ăn dời đi, lấy vài miếng ngà voi, quân cờ vàng, bạc , một con đại biểu một ngàn tinh binh, đem trận pháp liệt ra trên bàn: “Khanh Trần đối với trận pháp kia rất là bội phục, nhưng có chút không rõ, còn thỉnh tiên sinh vui lòng chỉ giáo.”
Bọn người Nam Cung Cạnh là võ tướng mang binh, trận pháp cũng có nghiên cứu, vây lại xem.
Tả Nguyên Tôn kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, như trước khí định thần nhàn, quần áo áo dài phue thân, thái dương có chút bạc, quanh thân đầy tự tin, làm như tích lũy nhiều năm nhìn thấu tình đời nhàn đạm, đứng ở bên cạnh bàn thản nhiên nói: “Vương phi mời.” Nâng tay đem mấy quân cờ bạc vào vị trí.
Khanh Trần thấy hắn di trận, ngưng thần nhìn lại, hơi thở dài: “Tả tiên sinh ra ba quân cờ, muốn ta bù lại.”
“Sao?” Tả Nguyên Tôn không khỏi nhìn nàng một cái:“Vương phi lúc trước là muốn hỏi mấy chỗ phá giải trận pháp?”
“Đúng vậy.” Khanh Trần nói: “Lúc trước trận pháp mặc dù tinh diệu, nhưng có mấy điểm tử không thể phá, mà nay muốn phá trận sợ cần chút trắc trở mới được.”
Khi nói chuyện đem mấy miếng ngà voi trong tay, nhìn như tùy ý buông xuống.
Tả Nguyên Tôn không nói, ngón tay kích thích quân cờ ban đầu, trận pháp lại biến. Đuôi lông mày Khanh Trần khinh động, lập tức lui hai con.
Tả Nguyên Tôn nói nhanh: “Hay!” Tay lại hạ xuống, quân cờ làm thành viên trận bỗng nhiên rạn nứt, như hình hạc cánh. Khanh Trần cũng không nghĩ đến, kế dụ địch, nếu ấn theo trận cánh hạc mà phân tích liền toàn quân bị diệt.
Binh mã quân cờ vàng nhanh hợp, thành bát quái trận, lại giấu giếm sắc bén. Tả Nguyên Tôn khẽ gật đầu, trận về hình tròn, lập tức đem Khanh Trần vây ở trong đó.
Khanh Trần suy nghĩ một lát, lấy bất biến ứng vạn biến vững vàng chu toàn, mấy lần xoay chuyển, đã có hai lộ binh mã đi phía trái trong trận Tả Nguyên Tôn tống môn sát đi. Nơi này đúng là trong trận Tả Nguyên Tôn bày ra ẩn ý, miệng hắn giác cười, hợp trận mà thành thế phong duệ, mọi người nhìn hoa cả mắt ‘tâm trì thần diêu’, tựa hồ này bàn gỗ nho nhỏ hóa thành tung hoành sa trường, hỏa lực tập trung, liệt mã, đao quang kiếm ảnh, ,kinh tâm động phách.
Không biết qua bao lâu, Khanh Trần đột nhiên lấy cờ gõ bàn, cười nói: “Ha ha, không được, lấy binh lực này chỉ có thể tự bảo vệ mình, muốn phá trận rất khó, Khanh Trần nhận thua !”
Tả Nguyên Tôn ngẩng đầu, giọng điệu lộ ra chút cảm khái:“Vương phi đem tại hạ bức thậm khổ!”
Khanh Trần lắc đầu:“Còn muốn đa tạ Tả tiên sinh, bên trong chiến trường địch nhân sao lại đối đãi như vậy, cân nhắc bày trận, sớm binh bại không cứu.”
Tả Nguyên Tôn nhìn đầy bàn cờ: “Trận pháp này tại hạ nghiên cứu mấy năm không rồi, Vương phi thân chưa mang binh có thể khắp nơi khắc địch, lông tóc không thương, tại hạ bội phục.”
Khanh Trần lộ ra cái mỉm cười điềm tĩnh: “Tiên sinh, trận thế này theo hai mươi tám chu thiên tinh tú, nên thỉnh Mạc tiên sinh vài vấn đề số tử vi, thỉnh giáo tiên sinh cao minh.”
Tả Nguyên Tôn ha ha cười, cười khí cũng mang theo vài phần sang sảng, mơ hồ lộ ra nhung mã rong ruổi hào hùng năm đó. Lúc này từ trong trận bừng tỉnh, thở dài: “Không nghĩ một đạo số học cũng có thể hóa thành trận thế như thế, hôm nay thật biết kiến thức thần kỳ!”
“Số trời bên trong tự cùng vật hợp, Hạ tướng quân cũng biết đề toán Đại Diễn cầu nhất thuật cũng cất giấu học vấn điểm binh?” Khanh Trần cười hỏi.
“Nguyện nghe tường tận!”
“Đại Diễn cầu nhất thuật: Nay có vật không biết sổ, tam tam sổ chi thừa nhị, ngũ ngũ sổ chi thừa tam, thất thất sổ chi thừa nhị, hỏi vật bao nhiêu?” Khanh Trần đem đề toán lặp lại, lập tức phô giấy chấm mực, thoăn thoắt, vừa viết vừa nói: “Ba tuổi con bảy mươi hai, ngũ lưu nhập một chuyện vưu kì, thất độ thượng nguyên trọng gặp gỡ, hàn thực thanh minh liền cũng biết. Y này giải tính mà làm, lúc điểm binh, nếu quân tốt lấy trận thế tam tam, ngũ ngũ, thất thất sắp hàng, âm thầm quan sát trận thế liền có thể tính tổng số, nháy mắt là biết.” (rất xin lỗi các bạn đọc nhưng phần này quá cao thâm, ta ko dịch được, nếu bạn nào có bản dịch hay có thể đóng góp nhé!)
Đỗ Quân Thuật không hiểu binh pháp, chỉ nhìn chữ thán một tiếng: “Không nghĩ Vương là một tay hảo hành thư. Nếu phong tuấn chút nữa, cùng Tứ gia không có sai biệt.”
Khanh Trần cười hạ bút: “Chữ lúc trước đó là theo hắn học được.” Một bên đem điểm này binh chi đạo tinh tế nói cho đám người Hạ Bộ Phong nghe.
Đạo lý nghe qua đơn giản, nhưng sử dụng đến lại khó thêm khó, tất yếu cần có khả năng tính nhẩm xuất thần nhập hóa mới được, mấy người bên trong dù không mang binh lại tinh thông số học, Tư Duy Vân giải thích thêm liền thuận buồm xuôi gió.
Qua một lát, Nam Cung cạnh cũng nhập vào con đường này, hưng phấn nói: “Quả nhiên kỳ diệu, binh quý thần tốc, biện pháp điểm binh ấy thật là hữu hiệu, làm tốt để nghiên cứu mới phải!”
“Nam Cung người hô to gọi nhỏ chuyện gì?” Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm ổn của Dạ Thiên Lăng. Mọi người từ một chỗ ngẩng đầu lên, mới biết nhìn chuyên chú, mà ngay cả Dạ Thiên Lăng đến đây cũng không biết.
Nhưng thật ra Minh Yểm nguyên bản vốn nhìn bên ngoài đến xuất thần, là người thứ nhất thấy Dạ Thiên Lăng tiến vào, gọi một tiếng “Tứ gia”. Dạ Thiên Lăng gật đầu, đáy mắt giống Thiên Tinh, hơi nhấc lên, tinh quang đều dừng trên người Khanh Trần, khóe miệng ý cười nhẹ nhàng