Trận tuyết đầu đông đón gió bay lả tả, như bạc vụn lạn ngọc bay đầy trời đầy đất, rất nhanh liền ở trên tầng tầng cành lá bám vào như ngân trang tố khỏa, mái cong lúc này xem ra phá lệ có chút thanh cao, hàn ý một mảnh.
Hoàng đế lúc này đang nghỉ ngơi, Khanh Trần cũng là không vội mà về Trí Xa điện, dọc theo khinh tuyết phi vũ chậm rãi độc hành. Quay đầu nhìn lại, phía sau lưu một hàng dấu chân mờ nhạt, chứng minh nàng từng đi qua.
Khanh Trần không khỏi cười, từng bước một ở trong tuyết vòng vo vài vòng, dưới chân chậm rãi vẽ nên một đóa hoa, nhảy lui lại mấy bước, nàng cười tủm tỉm đứng nghiêng đầu thưởng thức. Nhìn một lát, chợt thấy có chút không được tự nhiên, vừa ngẩng đầu, cách đó không xa trên một tảng đá cạnh lương đình xây trên núi giả, một bóng người mặc áo choàng màu đỏ, đứng trong tuyết lẳng lặng nhìn bên này. Con mắt dài nhỏ thêm vài phần mị hoặc cười, bạc môi tà mân mang theo một tia mềm mại cùng tà ý, cùng băng tuyết lại không mưu mà hợp.
Tuyết ảnh kia yêu mỵ chói mắt, Khanh Trần có ý tưởng muốn lách mình trốn đi, nhưng mà trốn đã không kịp, người nọ đã dọc theo đường nhỏ trên núi đá cất bước đi xuống, thẳng hướng nàng đi tới.
Khanh Trần trong lòng ôm sổ con thật chặt, thản nhiên thi lễ:“Cửu hoàng tử.”
Cửu hoàng tử Dạ Thiên Minh đứng ở trong tuyết, nhìn dáng người nàng bọc trong váy áo lông cừu, trong lúc nhất thời bối rối nghĩ đến Phượng Tiêm Vũ một lần nữa đứng ở trước mặt mình, nhưng mà ngẩng đầu lên nhìn khuốn mặt kia, tuệ mâu đảo mắt, rõ ràng là lại một người khác.
Khanh Trần mỗi lần nhìn thấy Dạ Thiên Minh trong lòng luôn luôn có cảm giác thập phần kỳ quái, cũng may có người khác ở bên, cũng thoát được, độc thân như thế vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng nghĩ hắn cùng Phượng gia là một loại, ẩn ẩn bất an, thấy Dạ Thiên Minh không nói một lời, nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu, đón một đôi mắt đầy ủ dột lộ vẻ thất vọng, chính là không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng.
Hắn đến trước mắt cũng không nói gì, Khanh Trần cũng không biết cùng hắn có liên quan gì, chỉ phải đứng đó nhìn hắn. Dạ gia sinh vài nam tử, người người đều là nhân trung long Phượng, nhưng muốn nói đẹp, Dạ Thiên Minh là nhất. Làn da trắng nõn, đôi mắt dài nhỏ, lúc nào cũng hết sức xinh đẹp mê hoặc, thân mình cao gầy, mi dài môi đỏ, đôi mắt u ám nhìn người, tựa hồ luôn có vô số mị quang nhất tề phóng tới, vạn phần mê say. Một nam nhi dung mạo đẹp đến như thế, sợ là ngay cả nữ tử cũng muốn mặc cảm.
Áo choàng màu đỏ một góc theo gió phấp phới một chút, dưới sắc trời âm trầm ánh tuyết trắng càng quỷ dị, Dạ sóng mắt Thiên Minh lâng lâng có quang âm biến ảo sâu cạn, Khanh Trần ấn tượng sâu vô cùng cái loại dây dưa tràn ngập tối tăm này, nùng ấm lại sinh ra vài phần sát khí, làm người trong lòng không yên. Khanh Trần không muốn cùng hắn đối mắt tiêu hao, lui từng bước, nói:“Cửu hoàng tử không có gì việc gì phân phó, Khanh Trần cáo lui trước.”
Dạ Thiên Minh đáy mắt hoảng hốt, lập tức đuổi kịp nàng:“Đi chỗ nào?”
Khanh Trần thản nhiên nói:“Tự nhiên là Trí Xa điện.”
Dạ Thiên Minh thấy nàng cố ý cùng chính mình tạo khoảng cách, nói: “Sao phải trốn tránh ta?”
Khanh Trần chấp lễ đáp:“Cửu hoàng tử cũng không phải mãnh thú hồng thủy, Khanh Trần cần gì trốn tránh?”
Dạ Thiên Minh bước đi đến, nghiêng đầu nhìn nàng một cái: “Vậy liền theo giúp ta một chút.”
Khanh Trần chỉ cảm thấy trong ánh mắt kia có mị hoặc nói không ra, không né mới là giả, lấy cớ nói:“Khanh Trần còn muốn về Trí Xa điện phục mệnh, Cửu hoàng tử nếu là không mang người theo, Khanh Trần sai người đi thông truyền một tiếng.”
Dạ Thiên Minh lại nói:“Nàng là muội muội Tiêm Vũ, tính ra ta cũng là tỷ phu của nàng, Loan Phi thấy ta đều lấy gọi tỷ phu, nàng lại cứ một câu Cửu hoàng tử?”
Khanh Trần mi sắc mềm nhẹ, cúi mâu không nhuyễn không cứng nói: “Tỷ phu vì sao không thay tỷ tỷ đi gặp Loan Phi đi? Lại ở đây tranh luận.” Tỷ phu hai chữ cố ý nhấn mạnh một chút, khiến người nghe khác thường lại nói không nên không đúng chỗ nào.
Ánh mắt kia hơi hơi mị một chút, áo choàng màu đỏ đẹp hết sức yêu mị, không biết là do đang ở nơi băng thiên tuyết địa hay là điều gì khác, Khanh Trần cảm thấy bốn phía lạnh lẽo, phá lệ yên tĩnh, tĩnh đến cơ hồ ngay cả tiếng tim mình đập cũng nghe thấy, lạc tuyết thật dày phủ xuống, cũng không thể che giấu.
Mưu đồ bí mật, Dạ Thiên Minh trong lòng tất nhiên là rõ ràng, bất quá, kỳ hạn bảy ngày đã đến, sự tình Loan Phi đã thành kết cục đã định, cũng không băn khoăn, khóe miệng tà tà cười:“Ta đang muốn đi gặp, không nghĩ lúc này lại gặp nàng.”
Khanh Trần không biết trong hồ lô hắn đến tột cùng bán cái gì, lẳng lặng không nói.
Dạ Thiên Minh đưa tay phất, áo choàng trên người đón gió tản ra: “Không ngại cùng ta đi.” Đạp tuyết hướng Từ An cung mà đi.
Khanh Trần thấy hắn nói đi liền đi, thật ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ chung quy không yên lòng, vẫn là theo sau.
Loan Phi nguyên khí chưa hồi phục, từ khi Khanh Trần đi rồi một người yên tĩnh nằm ở trên giường, sự tình mơ màng trong lòng chìm nổi không ngớt, cũng không giống bình thường trí mưu tùng sinh, có thể giải được tử cục trước mắt này. Đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng vang nhỏ, là có người lại vào trong phòng, nàng nhắm mắt nín thở, tựa như cùng lúc trước hôn mê giống nhau, nhìn không ra dấu vết.
Khanh Trần cùng Dạ Thiên Minh vào trong phòng, thấy Loan Phi đang ngủ, lưu tâm thần sắc Dạ Thiên Minh. Dạ Thiên Minh trong mắt tà khí thanh nhiêu không biết khi nào bao trùm nồng đậm khiến người hít thở không thông, Khanh Trần nghe được hắn thấp giọng gọi:“Tiêm Vũ.”
Ngoài ý liệu như vậy, Khanh Trần chưa từng gặp qua Tiêm Vũ đã chết, nhưng theo đủ loại ngôn hành Dạ Thiên Minh mà xem xét, thật sự là đối với nàng yêu thương thắm thiết. Lúc này Dạ Thiên Minh cảm thấy rõ ràng chút, ách thanh nói với Khanh Trần: “Nàng cũng biết hôm nay, là ngày giỗ tỷ tỷ nàng.”
Trong lòng Khanh Trần như bị câu nói của hắn làm đau kịch liệt mang một trận buồn khổ, chẳng trách Đoan Hiếu Thái Hậu từng nói “Triều đại nhưng lại mang chút tình loại”, theo hoàng đế đối với Liên phi, thái tử đối với Loan Phi mà xem, nam tử Dạ gia thật là người người si tình. Nhưng si tình Dạ Thiên Minh đối với Tiêm Vũ, làm cho Loan Phi lại khó tránh khỏi bạc hạnh, Khanh Trần nhìn hắn, nói:“Nếu như thế, tỷ phu không ngại hỗ trợ tìm giải dược ly tâm nề hà thảo, an ủi tỷ tỷ trên trời có linh thiêng.”
Dạ Thiên Minh đáy lòng rùng mình, trên người lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm, nhưng rất nhanh liền dấu đi, nói: “Ta như thế nào lại có cái loại giải dược đó?”
Khanh Trần thấy hắn phủ nhận, nói “Như thế nào lại có giải dược đó”, từ từ cảm khái nói:“Xem ra sang năm hôm nay sẽ thành ngày giỗ Phượng gia tỷ muội hai người, Tiêm Vũ tỷ tỷ dưới cửu tuyền mà biết, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Trong con mắt hẹp dài của Dạ Thiên Minh ẩn ẩn có chút tức giận hiện lên:“Nàng nói cái gì?” Nhưng mà Khanh Trần lại ở lúc hắn căm tức lơ đãng cười, mặt mày lộ ra bóng dáng Tiêm Vũ, tuy ít đi một phân tiêm nhược bất lực lahi hơn nhè nhẹ thanh uẩn linh tuyển, khiến đáy lòng hắn hạo nhiên khí bốc lên, làm mắt hắn đui mù.
Ngay khi Dạ Thiên Minh không phân rõ ràng, Khanh Trần nhìn Loan Phi an tĩnh nằm, không biết nàng hiện tại là tỉnh hay là ngủ, thản nhiên nói:“Tỷ phu là người thông minh, ta cũng không vòng vèo, ngay từ đầu, tỷ phu không nghĩ sẽ tới đưa cho Loan Phi giải dược đi.”
Thoại bản nên đáp “Phải” Hoặc “Không phải”, Dạ Thiên Minh nhìn Loan Phi liếc mắt một cái, lại đem ánh mắt âm nhu quay lại Khanh Trần: “Loan Phi nói qua có thể vì ta làm bất cứ chuyện gì, sinh tử không ngại, còn muốn giải dược làm cái gì?”
Khanh Trần thoáng nhìn lông mi Loan Phi hơi hơi rung động, không nghĩ để cho Dạ Thiên Minh phát hiện Loan Phi đã tỉnh, chậm rãi hướng bên cửa sổ đi đến, Dạ Thiên Minh muốn nhìn nàng, liền đưa lưng về phía Loan Phi. Khanh Trần đưa tay đem cửa sổ đẩy ra, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngoài, cũng là phòng ngừa có người rình coi. Trong Thiên điện ít có người đi lại, hành lang dài một mảnh im lặng, chỉ có âm thanh tuyết rơi tất tất tốt tốt lọt vào tai, có vẻ phá lệ thanh tịch.
“Thật không hiểu tỷ phu là đa tình hay là vô tình.” Khanh Trần không phải không có châm chọc nói:“Có mặc dù chết cũng không oán trách, nhưng lại chết vô lý như vậy, tuy là tỷ muội, xem ra mệnh lại không giống nhau. Đáng thương Loan Phi hi sinh cho ngươi, trong lòng tỷ phu chẳng lẽ vốn không có một tia thương tiếc?”
Dạ Thiên Minh hí mắt mị tình, bạc môi lạnh lẽo mân thành đường thẳng tắp: “Ai có thể thay thế được Tiêm Vũ?” Hắn đi bước một hướng bên người Khanh Trần đi tới:“Bất quá nàng thật ra so với Loan Phi càng giống Tiêm Vũ.”