Ngày hôm sau, khí trời thanh sảng, bầu không xanh trong như vừa được gột tẩy, tìm không thấy một gợn mây.
Đường Minh Hiên một mình ngồi trong đại sảnh trọn đêm, đến tảng sáng thì im lặng rời đi, đáp thuyền tới một thành trấn rất xa, Thường Văn chờ Đường Tử Ngạo tỉnh lại mới báo với hắn, nói hắn biết lão gia mạnh khỏe, đến trước khi lên thuyền hai mắt đỏ ửng mãi quay lại nhìn, tựa hồ chờ mong kỳ tích được thấy bọn hắn xuất hiện.
Nói xong rồi, Thường Văn còn oán giận trừng mắt nhìn Đường Tử Ngạo, dù sao Thường Văn từ nhỏ theo Đường Tử Ngạo, cũng nhờ Đường Minh Hiên trông nom dạy dỗ mà trưởng thành, cuộc trò chuyện đêm qua hắn hẳn nhiên chẳng biết, chỉ cho rằng Đường Tử Ngạo vô duyên vô cớ lạnh lùng với lão gia, để hắn một mình lẳng lặng trở về đảo cũng không biết.
Đường Tử Ngạo cũng không để ý đến hắn, chỉ phân phó hắn đi làm vài việc.
Đối với chuyện từ nay về sau, đêm qua hắn cũng suy nghĩ rất nhiều.
Việc này không nên chậm trễ, hôm nay liền bắt đầu chuẩn bị toàn gia rời kinh thành, trong Đường phủ, bất luận thị vệ, hạ nhân hay các thủ hạ nhiều năm, chỉ cần không muốn tiếp tục đi theo, sẽ cấp cho một phần lương bổng, đủ để họ khả dĩ ly khai Đường phủ, còn nếu nguyện ý ở lại, thì dù sau này tới đâu cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.
Vừa rồi hắn nói Thường Văn triệu tập mọi người đến khoảng sân rộng trước đại thính, Đường Tử Ngạo ngẩng đầu nhìn mấy con chim nhỏ mới sà xuống cành cây cách đó không xa rồi quay sang gọi một người, bảo hắn đem một phong thư tới cho Thái tử.
Thái tử lúc này phỏng chừng đang xử lý việc trảm Lê thừa tướng và tịch biên tài sản họ Lê, sau đó lại lo chuyện chuẩn bị đăng cơ, đại khái sắp tới một thời gian dài sẽ bận rộn không dứt được.
Giờ chủ động đề xuất chuyện ly khai là vừa vặn, tuy Thái tử luôn thân thiết với Tiết Uyển Nghi, mà hắn đối đãi với toàn gia bọn họ rất tốt, nhưng đến khi thân phận hắn đã thành Hoàng thượng, Đường gia đối với hắn mà nói, không chừng sẽ lại thành một khối vướng mắc, Đường Tử Ngạo không phải một trĩ tử non nớt, hắn biết giờ là lúc thích hợp nhất để rời đi.
Đến khi Đường Thiên Gia dụi dụi hai mắt từ trong phòng bước ra, Thường Văn cũng quay lại báo tất cả mọi người đã tụ tập trên tiền viện, trừ mấy người đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài.
Đường Tử Ngạo mặc lại y sam chỉn chu cho Thiên Gia vẫn đương xộc xệch tiết y trên người, giục hắn vào trong rửa mặt rồi hứa sẽ trở về ăn điểm tâm cùng hắn, hắn mới không ồn ào đòi đi theo.
Một lát sau, khi Đường Tử Ngạo đứng ra thông báo dự định của hắn rồi, tất cả mọi người trên dưới đều đứng ngây tại chỗ, kể cả Thường Văn ngày thường mồm miệng liến láu cũng bối rối nhìn hắn, không biết phải làm sao. Chờ qua một hồi, tiếng ong ong mới bùng lên, có người lo lắng hỏi lại, có người quay sang bàn tán với nhau, cũng có người hoang mang nhìn quanh không nói nên lời.
Thường Văn lúc ấy mới tỉnh ra, cố sức lấy hơi, nói lớn tiếng: “Im lặng cả đi, đừng làm rộn, lời chủ tử các ngươi nghe không ra hả, ồn ào cái gì a, thật là, đều lớn đầu cả rồi, còn ưa à à ồ ồ vậy.”
“Thường tổng quản, hai mắt ngươi trợn trừng so ra mới không ai bằng ấy, còn nói chúng ta!” Một thiếu niên chuyên phụ trách nấu nước trong trù phòng đứng dưới vừa cười vừa ghẹo.
Thường Văn đỏ bừng mặt, đang chực nạt lại đã bị Đường Tử Ngạo giơ tay cản: “Suy nghĩ cho kĩ càng một chút, đây là chuyện cả đời các ngươi, ai muốn ở lại kinh thành, nếu là người đã ký khế ước bán thân, lát nữa có thể nhận lại khế ước của mình, ta sẽ để cho các ngươi phần ngân lượng đủ sinh sống một thời gian, còn ai nguyện ý tiếp tục theo Đường phủ, sẽ đi cùng chúng ta, bất luận tới nơi nào đều không để các ngươi phải sống khó khăn. Giờ, ai ở lại kinh thành đứng qua bên phải, ai muốn theo Đường gia sang bên trái.”
“Lão đại, chúng ta còn phải hỏi sao, thật là, sớm biết ngươi gọi bọn ta đến vì chuyện thế này, ta nằm ngủ tiếp cho xong.” Bên dưới mấy thủ hạ có thâm niên, đã theo hắn từ khi còn niên thiếu đã rộ lên, nhất là mấy người vẫn bị Thường Văn mắng là thô nhân thì chẳng buồn che miệng, ngáp dài mấy cái, tự động bước sang bên trái.
Bọn họ mở đầu rồi, rất nhanh sau, mọi người bắt đầu lục tục bước qua hai bên, còn lại một vài người vẫn đứng tại chỗ, nhỏ giọng bàn bạc với người bên cạnh, Đường Tử Ngạo cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi, đại khái qua nửa canh giờ, hai bên trái phải đều đã khá đông, ở giữa còn chừng hơn hai mươi người, tựa hồ không biết chọn lựa đường nào, có mấy người lên tiếng: “Lão gia, phụ mẫu chúng ta đều ở thành trấn gần đây, chúng ta muốn về nhà thương lượng một chút rồi sẽ quay lại trả lời chắc chắn, có được không?”
“Được, khi trở lại nói với Thường Văn là được.”
“Cảm tạ, cảm tạ lão gia.”
“Thường Văn, tìm khế ước bán thân của những người này ra, sau đó cấp cho mỗi người năm mươi lượng bạc, một phong thư đề cử, để bọn họ sau này thuận lợi tìm công việc.” Đường Tử Ngạo vừa rời đi vừa phân phó.
“Dạ, chủ tử.”
“Ngươi ở lại hay theo ta đi?” Đường Tử Ngạo đột nhiên quay lại hỏi.
Mặt mũi Thường Văn thoắt cái đỏ bừng, lần này hiển nhiên vì tức giận, hắn oán hận nói: “Chủ tử, ta vậy mà là kẻ không đáng tin thế sao? Ta coi bộ không đáng trông cậy đến thế ư? Ta thực tình không được ngươi tín nhiệm một chút chút nào thế ư? Ta lẽ nào… Ai nha, chủ tử, ngươi sao lại bỏ đi a, ta còn nói chưa xong a!! Chủ tử…”
Đường phủ cũng không định bán đi, dù sao đã sống ở đây lâu như vậy, Đường Tử Ngạo dự tính giữ lại, tìm vài người trông coi, chờ khi nào đó quay lại cũng có một nơi dừng chân. Hắn vừa đi vừa suy tư về những chuyện còn phải làm, đến nơi, đang muốn đẩy cửa ra, bên trong đã có người mở rộng cửa, hai mắt sáng lấp lánh hưng phấn nhào ra, nhéo hai vạt áo hắn, kiễng lên hớn hở thì thào vào tai hắn: “Cha, Trịnh thúc thúc đó tới rồi, nói là Thái tử kêu hắn đến, bảo hắn từ giờ theo bảo vệ chúng ta, có phải ngươi nói với Thái tử ca ca không?”
Đường Tử Ngạo nhìn bộ dạng hí hửng coi kịch vui của hắn, có chút bất đắc dĩ cười đáp: “Chuyện này không thể vội vàng làm bừa, dù sao cũng chưa biết ý tứ hai người bọn họ.”
“Cha, ngươi yên tâm, ta biết na, nương và Trịnh thúc thúc ngày còn trẻ vốn là yêu thương nhau, đều là ngươi chia rẽ bọn họ, giờ là cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội, ngươi đừng do dự nữa, cũng đừng mãi lo lắng có lỗi với nương cái gì, thiếu nương cái gì.”
“…”
Đường Thiên Gia tuy thường ngày luôn trông như một tiểu hài tử, nhưng hắn cũng đâu ngốc nghếch, tự nhiên sẽ nhìn ra được tâm tư của người mình quan tâm nhất.
Trong lòng Đường Tử Ngạo vẫn luôn suy nghĩ rất chính trực, hắn cho rằng năm xưa thành thân với Tiết Uyển Nghi rồi không cho nàng được hạnh phúc, mà đến giờ bản thân tìm được hạnh phúc rồi, lại tác hợp cho Tiết Uyển Nghi với một nam nhân khác, thực giống như vội vàng muốn đẩy nàng ra đi. Với chuyện này hắn luôn thấy không thể yên lòng. Tuy tất cả đều lên kế hoạch rồi, nhưng đến khi thực hiện, vẫn có chút ngần ngừ do dự.
“Làm sao ngươi biết được?” Đường Tử Ngạo hỏi.
“Ta nghe người ta nói na, Trịnh thúc thúc năm xưa là đội trưởng trẻ nhất trong cấm vệ quân, hơn nữa phụ thân hắn lúc đó cũng là quân sĩ của một vị thủ hạ tướng quân, bởi vậy hắn mới phụ trách thủ vệ trong Hoàng cung, từ đó mà quen biết nương, sau này thì yêu nhau na~”
“Ngươi nghe ai nói vậy?” Đường Tử Ngạo cũng có biết sơ lược đôi phần, bất quá hắn chưa từng nói cho Thiên Gia.
“Hứ, ta có cách của ta chứ bộ!”
Đường Tử Ngạo có chút dở khóc dở cười nhìn bộ dạng ưỡn ngực dạt dào đắc ý của hắn, rồi thừa dịp hắn còn đương hớn hở vênh vang liền kéo hắn đi vào trong viện, gật đầu chào Trịnh Viễn Kính, sau đó tìm cho hắn một gian phòng nghỉ tạm.
Vừa vặn phòng kế bên tiểu viện của Tiết Uyển Nghi, cách nhau vỏn vẹn một bờ tường thấp.
Tiết Uyển Nghi lúc này, mặc kệ ai khuyên cũng không nghe, chỉ lẳng lặng chờ cho qua thời gian.
Mấy ngày qua, nàng cũng biết Đường phủ sắp ly khai kinh thành, nàng đối với bên ngoài vẫn là Đường phu nhân, tuy nhiều năm đã không xuất hiện trước mặt hạ nhân, nhưng tốt xấu vẫn có vị thế, vô luận thế nào cũng không thể ra đi vào lúc này. Bởi vậy nàng suốt ngày không ra khỏi cửa, chỉ sai người đem một phong thư cho Đường Tử Ngạo, yêu cầu ra khỏi kinh thành rồi, trên đường để nàng xuống vào bất cứ am ni cô nào cũng được. Đường Tử Ngạo tự nhiên cũng đáp ứng.
Tiết Uyển Nghi không hề nghi ngờ hắn, mỗi ngày đều ở trong gian nhà nhỏ trong viện an tâm niệm Phật, cầu phúc cho Hoàng đế ca ca đang bệnh trọng và Thái tử chất nhi* sắp đăng cơ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong Đường phủ càng ngày càng rộn ràng, các loại gia cụ đồ sộ như giường, tủ, bàn ghế… Đường Tử Ngạo đều cho để lại, dù sao đường xá vận chuyển không tiện, những thứ ấy đến nơi nào cũng mua được, mà một số bình sứ, chén trà, tranh chữ và nhiều đồ vật nhỏ khác, thứ gì không quá quan trọng và có giá trị đều đã đem ra tiệm cầm đồ đổi thành tiền bạc, còn lại thì đóng gói vào xếp chung một chỗ, quần áo, sách vở, chăn nệm tùy thân từng người cũng thu dọn xong xuôi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người trong phủ dậy thật sớm, tự dọn dẹp chăn nệm cá nhân, nhanh chóng đem lên tiền viện, để chung vào hành trang.
Tiêu cục vận chuyển đến một biệt viện của Đường phủ, Đường Tử Ngạo dự định tạm thời ở lại nơi đó, tuy đã nói những thứ chăn mền đều có thể mua lại được, bất quá sự tình vội vã, mỗi lúc mỗi mua bán chắc chắn không bằng dùng đồ đã quen thuộc, này cũng là hắn suy nghĩ chu đáo vì Thiên Gia. Thành ra, tất thảy hạ nhân trong phủ, phàm là người đã nhận giường nhận nệm thì đều cố sức mang theo đồ đạc riêng, dù sao tính toán ra cũng là một món bạc không nhỏ.
Nhất cử nhất động lần này của hắn hầu như khiến mấy người ở lại bị dọa ngây người, Đường Tử Ngạo vốn luôn lạnh lùng ít lời, cử chỉ săn sóc như vậy, đừng nói là với Đường phu nhân, cả đến đối đãi với phụ thân hắn cũng đã hiếm thấy, bất quá ai nấy đều phấn khởi hưởng ứng tích cực, dù sao có ai lại không có ít nhiều vật dụng cá nhân nho nhỏ, vừa vặn quấn trong chăn nệm đem theo.
Đợi tiêu cục đi xa rồi, trưa đến dọn bữa ăn tạm bên ngoài, nghỉ ngơi xong xuôi, đoàn người cũng chỉnh trang lũ lượt lên xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Vừa ra khỏi cổng thành, Thái tử đã cưỡi ngựa phi đến.
Ngăn mọi người định quỳ xuống, Thái tử quay sang nhìn Đường Tử Ngạo, nói: “Cô phụ, mấy năm nay khổ cực cho ngươi, chuyện trước đây chúng ta đều quên đi là tốt rồi, cuộc sống sau này, mong rằng ngươi có thể được thư thái sinh hoạt. Còn cô cô cũng phiền ngươi, đừng để nàng quá bận tâm lo nghĩ những chuyện nhỏ nhặt.”
Đường Tử Ngạo gật đầu, nhìn Thái tử hữu ý vô ý đưa mắt về phía Trịnh Viễn Kính đang cưỡi ngựa thủ vệ cạnh xe ngựa phía trước, hắn nói: “Thái tử điện hạ an tâm.”
Thái tử mỉm cười, thần tình nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ Thiên Gia đang nép bên cạnh: “Nhớ kĩ, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, cha nương ngươi nỗ lực cố gắng vì ngươi rất nhiều.”
“Ta biết, Thái tử ca ca sau này sẽ thực khổ cực, cũng phải nhớ kĩ bảo trọng thân thể nga!”
“Hảo.” Hắn nói rồi nhìn sang Tiết Uyển Nghi lẳng lặng đứng sau Đường Tử Ngạo: “Cô cô, Phụ hoàng muốn ta nói với ngươi, mong ngươi từ nay về sau tùy tâm suy nghĩ, tìm lấy cuộc sống cho chính mình, không bị bất cứ sự gì ràng buộc.”
Tiết Uyển Nghi nhàn nhạt mỉm cười, không đáp, Phật châu trong tay đều đặn lần chuyển.
“Ta sẽ cho các ngươi một thiên hạ thịnh trị, để các ngươi thỏa ý ung dung!!!”
Gương mặt Thái tử sáng bừng dưới ánh nhật quang quá Ngọ, mà rực rỡ hơn nữa chính là nét tự tin, kiêu hãnh, là nhiệt huyết sục sôi cùng ý chí chấp chưởng* thiên hạ lấp lóa trong đôi mắt hắn.
Hắn ghìm dây cương trong tay, tiêu sái quay ngựa, dần dần tiêu thất khỏi tầm mắt đoàn nhân mã sau lưng.
———
*chất nhi: cháu.
*chấp chưởng: nắm trong tay, nắm quyền điều khiển.
– Hoàn đệ tam quyển –
***
ĐỆ TỨ QUYỂN