Xung quanh lập tức lặng như tờ, không khí thập phần khẩn trương, chỉ còn nghe được tiếng y phục loạt soạt, tất cả nhất tề quỳ xuống hô: “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Đứng dậy cả đi.” Hoàng thượng khẽ phất tay phải: “Hôm nay cứ tự nhiên, không cần câu nệ.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Đám đông lục tục trở về chỗ ngồi, động tác vẫn vô cùng kính cẩn.
Tiết Uyển Nghi phủi phủi bụi bám trên đầu gối cho Thiên Gia rồi kéo hắn ngồi xuống cạnh mình. Bốn người ngồi cách Hoàng đế không xa, Thiên Gia để tùy ý nương kéo hắn ngồi xuống, hai mắt vẫn chằm chằm không rời Hoàng đế.
Hoàng thượng chừng hơn bốn mươi tuổi, thần sắc không mấy tươi sáng, đuôi mày khóe mắt đều lộ đôi phần ủ rũ. Cũng ít nhận thấy ở hắn ngạo khí cường hãn bá vương, thoạt nhìn chỉ thấy có phần thư sinh, lúc này sắc mặt hắn rất trầm tĩnh, gật đầu mỉm cười phân phó bắt đầu yến tiệc.
Ngồi bên cạnh hắn là nữ nhân cùng xuất hiện với hắn ban nãy, nàng ta chừng ba mươi tuổi, phong thái cao quý ung dung, tuổi tác không hề lưu lại một nếp nhăn nào trên gương mặt nàng, có chăng chỉ càng tô đậm thêm vẻ thành thục, sang trọng. Thoạt nhìn đã nhận thấy nàng ta mang sẵn trong mình khí thế cao ngạo từ cốt tủy, cằm luôn luôn nghênh cao, chỉ khi đối đáp với Hoàng thượng mới khẽ cúi đầu mỉm cười.
Thiên Gia nhìn Hoàng thượng, lại quay lại nhìn nhìn nương rồi kề tai nàng nhỏ giọng thì thầm: “Đó là ca ca ngươi sao?”
Tiết Uyển Nghi thoáng ngây người, một hồi mới khẽ cười: “Đúng vậy.”
“Ừa ha, cũng hơi hơi giống nhau.” Thiên Gia gật đầu.
“Đừng nhìn mãi như vậy, cẩn thận Hoàng thượng thấy ngươi.”
Thiên Gia vội thu lại đường nhìn, hé hé quay sang đối diện, vị trí đệ nhất dưới Hoàng thượng là chỗ của Thái tử và Thái tử phi. Thiên Gia nhìn Thái tử, mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng giờ là tối muộn nhưng ở đây đèn treo sáng rỡ, thần sắc Thái tử lúc này quả thực rất khác ban ngày hắn nhìn thấy. Hắn gặp Thái tử cũng không được mấy lần, nhưng mỗi lần đều chỉ thấy tao nhã, như mộc xuân phong*, lời lẽ cử chỉ đều thong dong bình thản, còn pha thêm một loại hào khí ngạo thị nhân gian, nhưng tối hôm nay, dáng hắn ngồi như hơi thấp đầu, so vai, nhìn sao cũng có chút dè dặt, cực kỳ giống như một hoàng tử không được phụ mẫu sủng ái, hứng chịu đủ cô quạnh, hiếp bức, đâu có chút nào khí chất của một Thái tử.
Thiên Gia ngậm đầy một miệng miếng cao điểm Tiết Uyển Nghi vừa đút cho hắn, một bên phùng má nhai nuốt, một bên nghiêng đầu khổ tâm ngẫm nghĩ, Thái tử ca ca làm ra bộ dạng này là để cho ai coi a?
Bên dưới Thái tử là Nhị hoàng tử, sự đối lập giữa hai người thực rất rõ ràng, ánh mắt Nhị hoàng tử thường trực lộ ra ngạo khí và ý trào phúng như có như không, hắn ngồi cầm chén rượu, lạnh nhạt nhấp môi, thỉnh thoảng liếc nhìn lên Thái tử, ánh mắt chỉ hiện một vẻ chán ghét pha lẫn khinh miệt. Hắn và vị Quý phi ngồi bên Hoàng thượng giống nhau từ dung mạo tới thần tình, cả vẻ cao cao tại thượng cũng có nhiều phần tương tự, Thiên Gia liếc liếc nhìn hai người bọn họ một hồi, lại len lén hỏi Tiết Uyển Nghi: “Nương, Nhị hoàng tử và người kia có phải mẫu tử không a?”
Tiết Uyển Nghi thấy hắn chỉ vào Lê quý phi, liền gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Đúng vậy, Lê quý phi là thân mẫu của Nhị hoàng tử.”
“Vậy Hoàng hậu đâu? Mẫu thân của Thái tử ca ca là ai a?”
“Hoàng hậu tạ thế nhiều năm rồi. Mẫu thân của Thái tử ca ca chính là Hoàng hậu.”
“À~” Thiên Gia gật đầu, à một tiếng, lại tiếp tục đánh giá xung quanh.
Dưới nữa còn hai hoàng tử chừng hơn mười tuổi, còn lại phỏng chừng niên linh còn quá nhỏ nên không dự tiệc; ngồi thấp hơn nữa hầu hết đều là quan viên triều đình và hoàng thân quốc thích. Thiên Gia xem mấy vòng, cũng chẳng có ai quen thuộc, một hồi đã thấy chán không buồn nhìn nữa, quay về chăm chú vào mấy món ăn.
Chính giữa điện để trống một khoảng lớn, giờ một đoàn vũ nữ đã ra nhảy múa, mùi phấn hương phất tán theo những điệu vũ, Thiên Gia thoáng nhăn mũi, trừng mắt nhìn các nàng một hồi rồi quay sang chăm chú hít hít ống tay áo Tiết Uyển Nghi, lẩm bẩm một câu: “Mùi hương của nương mới thích hơn.”
Tiết Uyển Nghi bật cười, gắp một miếng thịt gà cho hắn.
Đường Tử Ngạo ngồi bên phải Thiên Gia, chén rượu trong tay mãi sóng sánh, hắn tịnh không hề động đến món ăn, thỉnh thoảng chỉ ngẩng lên nhìn quanh bốn phía rồi lại cúi xuống tiếp tục uống rượu, tựa hồ có chút không yên lòng.
“Cha, sao ngươi không ăn a?” Thiên Gia phùng má, ráng nuốt miếng đầy ứ trong miệng, lúng búng hỏi.
“Ngươi cứ ăn đi.”
“Cha, nếu ngươi không muốn tới đây, sao còn đi a?”
“Không sao, ngươi đừng để tâm nhiều như vậy.”
“Ngươi coi ngươi kìa, gì cũng không ăn, bộ dạng đề phòng nhìn qua nhìn lại như vậy, bảo ta làm sao ăn được a?” Thiên Gia nghiêm trang giáo huấn Đường Tử Ngạo, nói xong liền gắp mấy món bỏ vào chiếc bát con trước mặt hắn.
Điệu vũ kết thúc, đoàn vũ nữ khom lưng lui ra sau, Thái tử đứng lên trước tiên, trên tay cầm một chiếc hộp, tiến tới giữa điện, quỳ cả hai gối xuống: “Cung chúc Phụ hoàng thọ thần*.”
Hoàng đế mỉm cười, phân phó thái giám bên người nhận lấy hộp, mở nắp ra, là một khối bạch ngọc trong suốt, bên trong còn ánh ánh huyết tơ, nắm ở trong tay tựa hồ lan tỏa ra độ ấm dìu dịu.
“Phụ hoàng, đây là khối ngọc trừ tà kháng độc, nếu có độc vật hay thứ gì không sạch sẽ tiếp cận, nó tự nhiên sẽ phát nhiệt, huyết tơ bên trong dần dần hiện rõ, có thể cảnh báo nguy hiểm kịp lúc cho người mang.”
“Hảo hảo hảo, hãy bình thân, Thái tử có lòng lắm.” Hoàng thượng nhìn Thái tử, gương mặt càng đậm vẻ nhu hòa, ánh mặt tràn ngập ý săn sóc thân tình, lời nói ra cũng không mấy lệ bộ, thực giống như đối đãi với hài tử tri kỉ thương yêu của mình.
Nhị hoàng tử là người tiếp theo tiến lên, hắn vừa mở hộp lễ vật, đại điện lập tức sáng rỡ như ban ngày, thì ra là một viên dạ minh châu cực đại, hào quang phát ra có thể sánh ngang ánh nắng ban trưa, tất thảy mọi người đều nhất tề bật ra tiếng thán phục, trầm trồ, cũng không phải chưa từng chiêm ngưỡng dạ minh châu, nhưng một viên lớn thế này, ánh quang rực rỡ thế này… quả thật trăm năm có một.
Hoàng thượng gật đầu, nhận lễ vật rồi, tia nhu hòa hiếm hoi trong mắt cũng phai nhạt dần, chỉ khích lệ vài câu rồi lãnh đạm rời mắt sang Ngũ hoàng tử phía sau.
Nhị hoàng tử thấy vậy, thoáng chốc nghiến chặt hai hàm, vừa nén uất ức vừa cung kính lùi ra sau, ngồi lại bàn rồi mới liếc mắt sang Thái tử, lạnh lùng hừ một tiếng, cố ý trút lửa giận vào hắn: “Thái tử thật có lòng a.”
Thái tử chỉ cúi đầu: “Đâu bằng báu vật của Nhị đệ.”
“Đó là đương nhiên.” Hừ lạnh lần nữa rồi khinh miệt quay đi, Thái tử bày ra bộ dạng này trước mặt hắn, coi như cơn uất ức vì không được Phụ hoàng quan tâm cũng nguôi bớt không ít.
Mấy vị hoàng tử kế tiếp, niên linh còn nhỏ nên cũng không dâng lễ vật, chỉ biểu diễn một điệu vũ hay khúc đàn chúc phúc, Hoàng thượng đều mỉm cười gật đầu. Sau hai vị tiểu hoàng tử, cũng không còn ai bước lên nữa. Về phần lễ vật của các quan viên, xem chừng không đời nào trực tiếp dâng ở đây.
Nhập yến được một thời gian, cũng không còn mấy câu nệ dè dặt, nhiều người bắt đầu quay sang bắt chuyện với những vị khách quanh mình. Giữa tiệc, âm thanh chúc tụng ăn uống đã bắt đầu khuếch tán, tiếng trò chuyện nói cười tuy đều cố hạ giọng nhưng vẫn lao xao nghe được.
Dù tiếng là mừng thọ thần Hoàng thượng, bất quá có hắn hiện diện, hầu như không ai dám thả lỏng tùy tiện, chờ hắn và Lê quý phi rời khỏi điện rồi, tiếng cười nói mới bắt đầu ồn ã hẳn lên, huyên náo không ngớt.
Thiên Gia chăm chú ngồi ăn hết món này tới món khác, thẳng tới khi bụng no căng, một miếng cũng nuốt không vô nữa, hắn mới ợ ợ mấy cái, xiêu vẹo ngả đầu lên vai Đường Tử Ngạo, hấp háy hai mắt, bắt đầu muốn uể oải.
“Mệt hả?” Đường Tử Ngạo vòng tay ôm hắn, để hắn dựa thoải mái một chút.
“Ưm.” Thiên Gia xoa xoa mắt, chừng giờ này ở nhà đã đi ngủ rồi.
“Ngủ đi.”
“Chúng ta không đi sao?”
“Đợi lát nữa.”
“Ưm.” Thiên Gia rụt hai tay lại, nắm áo Đường Tử Ngạo, nhắm mắt hiu hiu ngủ.
Bàn của Đường Tử Ngạo tuy ban đầu không mấy người chú ý, nhưng thời gian trôi đi, chỉ thấy vị trí bốn người bọn họ ngồi rất gần đầu, nhưng lại im lìm không động tĩnh, cũng chẳng có ý để tâm tới hoàn cảnh xung quanh, tự nhiên cũng khiến nhiều kẻ không khỏi tò mò. Có vài người thử tới bắt chuyện, đều bị vẻ băng lãnh, xa cách của Đường Tử Ngạo dọa cho cứng đờ, liền âm thầm suy đoán đây hẳn là một vị Vương gia có lãnh địa riêng hoặc vị tướng quân nào đó ở biên ngoại nhiều năm, hiếm khi hồi kinh.
Cho đến khi thiếp thân thái giám của Hoàng thượng xuất hiện tuyên bố mãn tiệc, mời mọi người rời bàn rồi, vẫn không ai dám tiến đến hỏi câu nào nữa.
Bốn người Đường Tử Ngạo vẫn ngồi tại chỗ, Đường Thiên Tường do dự nhìn mọi người xung quanh đã rời đi hết cả, đang định mở miệng hỏi thì phát hiện cả Đường Tử Ngạo và Tiết Uyển Nghi đều chỉ an tĩnh ngồi đợi, hắn cũng không tiện thắc mắc, lại quay sang nhìn Đường Thiên Gia ngủ say sưa trong lòng Đường Tử Ngạo, không khỏi âm thầm thở dài.
Vị thái giám chờ đoàn người đi khỏi hết rồi mới thong thả bước về phía Đường Tử Ngạo và Tiết Uyển Nghi: “Hoàng thượng bảo ta mời các vị vào, người đang ở phía sau.”
Hai người gật đầu, Tiết Uyển Nghi nói: “Làm phiền công công, ngài dẫn đường đi.”
“Đây, bên này.”
Đường Tử Ngạo ôm Thiên Gia lên, bốn người theo chân vị công công kia, đi hết một hành lang thật dài, vị công công dừng lại, cúi đầu: “Ta vào thông báo một tiếng.”
Đường Tử Ngạo thả Đường Thiên Gia xuống, lay lay vai hắn: “Dậy đi.”
“Hơ?”
“Tỉnh chưa?”
“Về đến nhà rồi a?”
“Không phải, đang chờ yết kiến Hoàng thượng, nhớ không được nhiều lời.”
“Hảo.” Thiên Gia còn mơ mơ màng màng, nhìn thần sắc có phần lo lắng của Đường Tử Ngạo hắn mới hiểu ra tình huống hiện tại, lập tức đứng ngay ngắn lại, cố sức chớp chớp mắt cho tỉnh táo, nhìn về phía dãy cung điện nguy nga phía trước, qua những khung cửa sổ ngăn cách chỉ thấy hắt ra ánh vàng chói lọi.
“Mời các vị.” Công công từ bên trong bước ra, đẩy rộng cửa, mời bốn người tiến vào.
Hoàng thượng ngồi ở chính giữa, bên cạnh là Lê quý phi. Thấp xuống chút nữa, cả Thái tử và Nhị hoàng tử đều có mặt.
Khi ánh mắt Đường Tử Ngạo nhìn đến Thái tử, đã thấy hắn đang khẽ nhíu mày lo âu, vừa lúc hai người đối mặt nhau, Thái tử lập tức cúi xuống, vẻ như thờ ơ với sự xuất hiện của bọn họ.
Tiết Uyển Nghi và Đường Tử Ngạo đỡ hai nam hài tiến lên rồi chực quỳ xuống, Hoàng thượng đã đưa tay ngăn lại: “Miễn lễ, đều là người trong nhà cả, không sao, nhiều năm không gặp thất muội, ta chỉ muốn trò chuyện đôi câu. Ngồi xuống đây đi.”
“Phải rồi, đều là người một nhà, không cần đa lễ, ngồi xuống đi, ta cũng nhiều năm không được gặp thất muội.” Lê quý phi mỉm cười mị hoặc, trang sức khảm ngọc cài đầu leng keng lay động, lời lẽ nghe như thực sự từng rất thân thuộc với Đường gia.
“Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn quý phi nương nương.”
Hai người nắm tay Thiên Gia và Thiên Tường tiến tới chỗ ngồi vừa được Hoàng thượng chỉ định, ngẩng đầu lên đã thấy quý phi đang chăm chú nhìn Thiên Gia, Tiết Uyển Nghi khẽ run run, bàn tay nắm tay Thiên Gia bất giác siết chặt thêm, Đường Tử Ngạo chỉ lẳng lặng kéo hắn lại, để hắn ngồi xuống bên cạnh, khuất sau dáng vóc cao lớn của mình.
———-
*như mộc xuân phong: cụm này (có thể coi) là thành ngữ, nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”, nghĩa bóng là chỉ sự được khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua. (ta cũng hêm hiểu sao thay vì nói bạn Thái tử có fong thái nầy nọ, em Thiên Gia em í lại dùng cụm từ với nghĩa “có fong thái nhờ được người khác khai sáng” như vầy : )) ~)
*thọ thần: sinh nhật.
*