Vu Kỳ dành ra nửa ngày để đi điều tra về nơi mà Lý Lạc cùng cha nuôi từng sống. Cậu không làm cho mọi chuyện rắc rối lên, chỉ đơn giản là đến hỏi thăm người sống lân cận.
Đến chiều đã có kết quả, Vu Kỳ lái xe một mạch trở về Thần Doanh.
Để Lý Lạc không nghĩ ngờ gì về tình hình sức khỏe của mình, Yến Vũ đã gọi người đến đưa cô ra ngoài sân tập luyện. Hắn ở tại phòng khách, âm thầm lặng lẽ thay băng rồi sát trùng vết thương.
Có tiếng bước chân đến gần, Yến Vũ liền cảnh giác lẫn giật mình mà ngước lên, gạt đi dụng cụ y tế trên bàn.
"Ai?"
"Ông chủ!"
Đến khi nhìn thấy Vu Kỳ, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu đi đến gần, trông thấy vết thương ở bên hông của Yến Vũ thì liền kinh ngạc.
"Ông chủ! Vết thương này.."
Hắn nhìn cậu lắc đầu, nhíu mày ra hiệu bảo cậu nhỏ tiếng. Sau đó liền chỉnh lại áo quần, cất gọn đồ dùng sang một bên để không ai phát hiện.
"Ngồi xuống đi!"
Vu Kỳ ngồi xuống, đưa tay rót hai ly trà nóng hôi hổi.
"Đã có tin tức gì chưa?"
Cậu biết hắn có vẻ không muốn cho Lý Lạc hay chuyện này, nên cũng rất tinh ý mà nhìn trước ngó sau. Sau khi xác định đã an toàn, mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Yến Vũ.
"Điều tra được rồi thưa ông chủ! Hiện tại căn nhà đó nằm ở khu ổ chuột sau khu đô thị mới, nhưng không có người ở. Có vẻ như, ông ta đã đi đâu một thời gian rồi!"
Hắn trầm tư, tay cầm ly trà vo ve một vòng rồi lãnh đạm nói.
"Không. Ông ta chết rồi!"
Vu Kỳ nghe xong mặt liền biến sắc đến trắng bệch, phải lập tức nhìn ra ngoài xem Lý Lạc đang ở đâu. Cậu nhìn
Yến Vũ, kìm giọng nhỏ lại mà hỏi.
"Ông chủ nói sao? Chết rồi?"
Nét hoang mang trên mặt cậu khiến hắn có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng người điềm tĩnh như cậu xưa nay cũng có lúc hoảng loạn.
Hắn thôi không nhắc đến ông ta nữa, chỉ nói.
"Chuẩn bị xe đi cùng tôi đến đó."
Vu Kỳ không muốn hỏi sâu vào vấn đề này, vì nếu có chuyện cần nhờ tới thì Yến Vũ cũng sẽ nói. Cả hai ra ngoài, lúc này Lý Lạc vân đang ở ngoài sân cùng huấn luyện viên.
Cô vô thức quay đầu nhìn, thấy bóng lưng của Yến Vũ đi rất vội. Hé môi muốn gọi hắn, nhưng không hiểu sao Lý Lạc chỉ nhìn mà không lên tiếng.
***
So với những gì mà Vu Kỳ nói, căn nhà mà trước đây Lý Lạc sống cùng cha nuôi còn tệ hơn rất nhiều. Bên ngoài bám đầy bụi bẩn, còn có mùi ẩm mốc.
Không thể tin rằng, Lạc Lạc lại từng sống ở nơi như thế này!
Yền Vũ nhìn sang bảo.
"Phá cửa đi!"
Vu Kỳ gật đầu, tiến tới dùng một vài dụng cụ bắt đầu phá cửa. Xung quanh khu nhà này toàn những người thuộc tầng lớp thấp, nhìn cách ăn mặc thôi cũng đủ hiểu.
Bọn họ vừa thấy trong khu có hai người lạ đi vào, ánh mắt đều đổ dồn về phía dãy bên đây.
Sau khi vào được bên trong, thứ đầu tiên xộc vào mũi Yến Vũ chính là bụi bặm và mùi hôi thối của xác chuột chết.
Hắn không chịu được, đưa tay che mũi rồi nhíu mày ho lên mấy tiếng.
Trong nhà hoang tàn, vì hầu như những vật có giá trị đều đã bị đem đi bán hết.
"Ông chủ muốn tìm gì? Tôi sẽ tìm giúp ông chủ?"
"Một sợi dây chuyền."
Vu Kỳ ngây ra, nhưng không hỏi tiếp mà bắt đầu tìm kiếm.
Yến Vũ vừa đi xung quanh để quan sát vừa tìm đồ. Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc Lý Lạc đã chôn vùi tuổi thơ của mình tại nơi này ra sao.
Quần áo của cô được treo tùy tiện ở khắp nơi, chỉ toàn là đồ cũ. Những món này là do cô dành dụm chút tiền riêng, sau đó đến chỗ thanh lý quần áo cũ mà mua về.
Nhà chỉ có một vách ngăn làm khoảng cách giữa giường của Lý Lạc và cha nuôi, bếp rất sơ sài, thậm chí không có chỗ tắm rửa. Yến Vũ nhìn cái giường mục nát ở trong góc, trái tim bỗng dưng thắt lại.
Hắn như nhìn thấy được, bóng dáng nhỏ bé của cô nằm co ro ở trên giường, không có chăn ấm, chỉ có một cái gối
cu son rach.
Vậy mùa đông phải làm thế nào đây?
Khi nhìn rõ hơn một chút, Yến Vũ dường như thấy được bên dưới gối có vật gì đó giống một mảnh giấy. Hắn tiến lại gần, kéo nó ra.
Một tờ giấy như bị nhàu nát và cũ kỹ, chỉ ghi vỏn vẹn một dòng chữ nhạt nhòà.
"Chỉ cần cha yêu thương con là được rồi!"
Yến Vũ hơi nhíu mày, hắn cảm thấy hai tay mình rất khó khăn để cầm chắc dù chỉ là một mảnh giấy vụn.
Vu Kỳ đã tìm khắp căn nhà, nhưng mãi vẫn không thấy sợi dây chuyền nào như lời hắn đã nói. Cậu tiến đến gần, nhẹ giọng gọi.
"Ông chủ!"
Người đứng ở trước mặt mãi chẳng có phản ứng gì, giống như đã thả hồn mình đi đâu. Đến khi cậu gọi thêm một lần nữa, hắn mới giật mình quay đầu nhìn.
"Ong chủ?"
"À! Thế nào rồi? Có tìm thấy không?"
Vu Kỳ lắc đầu.
"Không thấy."
Cả hai chỉ đành tay trắng rời khỏi khu ổ chuột.
Trên đường về, Yến Vũ hầu như im lặng không nói một câu, cũng chắng nhắc gì đến việc sợi dây chuyền mà mình muốn tìm kiếm. Hắn vẫn cầm mảnh giấy mà mình tìm được ở nơi tồi tàn đó, là dòng chữ mà Lý Lạc đã ghi.
Ông ta có thấy được không? Có thấy được sự kì vọng và tình thương mà Lạc Lạc dành cho mình?
Yến Vũ nghĩ mãi, nghĩ rất lâu, rất lâu. Suốt chặng đường hắn không nói chuyện, thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn vào mảnh giấy nhàu nát.
Không. Nếu thấy được, ông ta đã không nhẫn tâm bán cô ấy cho đám người của Chim Ưng. Mình làm đúng! Ông ta đáng chết! Đáng hận!
Mang theo những suy nghĩ phức tạp trong đầu, Yến Vũ đã trầm tư một đoạn đường dài như thế!