Cam kết phẫu thuật là do Ngụy Thất ký, nhìn nét chữ mạnh mẽ trên mặt giấy mà tựa như tuyên ngôn của tử thần. Cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm, tỷ lệ thành công vô cùng thấp, nên nếu chẳng may thất bại thì bệnh viện cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
“Bác sĩ, em ấy sẽ không sao phải không ạ! Bên dưới là nền cỏ mà!” Thiệu Đình Chi lôi kéo vị bác sĩ gấp gáp hỏi, đâu còn dáng vẻ một Ảnh đế nữa.
Bác sĩ thản nhiên nhìn hắn: “Cơ thể cậu ta rất suy nhược, nay lại gặp chuyện như vậy… anh phải chuẩn bị tư tưởng, bên trong xuất huyết rất nhiều, cho dù cứu được, cũng có thể biến thành đời sống thực vật.”
Bác sĩ nói xong vội vàng bước vào phòng phẫu thuật. Đèn trong phòng được mở lên, Thiệu Đình Chi đứng ở cửa, cảm giác như trái tim cũng muốn vỡ vụn.
“Đây là số của cậu ấy,” Cố Tiểu Tịch đứng một bên lạnh lùng nói, nhận ly cà phê nóng do Ngụy Thất đưa tới, “bảo cậu ấy đừng tới, nhưng lại nhất định phải đến, chết cũng chỉ có thể trách bản thân cậu ta.”
Ngụy Tiếu Ngữ biết Cố Tiểu Tịch chỉ vì tức giận mà nói thế, nhưng những lời này rõ ràng vẫn tổn thương đến Thiệu Đình Chi.
Đương nhiên, việc Ngụy Tiếu Ngữ có thể nắm giữ mạch máu kinh tế của Ngụy gia là có nguyên nhân, một trong số đó chính là biết quan sát sắc mặt người khác. Nếu giờ mà là Ngụy Tiếu Khiêm, nhất định sẽ hỏi Cố Tiểu Tịch có muốn giết chết Thiệu Đình Chi không. Bởi vậy mà ông anh ngốc nghếch của hắn cho đến giờ vẫn chưa làm lành với Ngụy Thất được…
Ngụy Tiếu Ngữ vừa nghĩ vừa ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, cấp cho người ta một bờ vai để tựa vào, trên mặt còn phải giả bộ đau lòng, thương xót.
Ngụy Thất nhíu mày tới gần: “À, cậu Tiếu Ngữ, trong bar còn chút việc, hay là cậu về trước đi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu, dịu giọng nói: “Nếu anh có việc thì về trước đi, em ở đây với Ngụy Thất là được rồi.”
“Trong bar chẳng có việc gì hết,” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức phủ nhận, “Tôi sẽ ở đây cùng em… cưng à, em đừng đau lòng…” Ngụy Tiếu Ngữ hôn nhẹ lên môi Cố Tiểu Tịch, sau đó nắm lấy tay y: “…Vừa rồi đánh người, tay có đau không? Lần sau muốn đánh ai thì kêu Ngụy Thất đi, tôi sợ tay em đau…”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, không để ý tới lời của Ngụy Tiếu Ngữ. Ngụy Tiếu Ngữ vừa thấy Cố Tiểu Tịch không để ý tới mình thì liền biết điều mà ngậm miệng lại.
Lúc đèn trong phòng cấp cứu tắt cũng đã là hai giờ chiều, bác sĩ mệt mỏi từ trong phòng đi ra,
“Sao rồi!” Vốn luôn như tượng đá, lúc này Thiệu Đình Chi lại tranh chạy đến gần bác sĩ trước. Cố Tiểu Tịch cũng lập tức đứng dậy, bước tới chỗ hai người.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra: “…Ai là người thân của Giang Lai?”
“Là tôi…” Thiệu Đình Chi lập tức đáp, Cố Tiểu Tịch cũng không phản đối.
“…Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…” bác sĩ nhẹ giọng nói, đối mặt với người nhà gần khuỵu xuống, trong lòng ông cũng không dễ chịu gì, “thật xin lỗi, xin gia đình nén bi thương.”
Cố Tiểu Tịch cũng chôn chân tại chỗ, hiện tại và quá khứ, hoặc nói là người bạn kia và Giang Lai, y không thấy được sự khác biệt nào giữa hai người. Nếu đã đau khổ như vậy, hà cớ gì còn phải tiếp tục. Nếu cái chết có thể giải quyết tất cả vấn đề, thì hà cớ gì không cần nữa.
“Cậu ta không có ý chí muốn sống tiếp, tình trạng thân thể cũng rất kém…” bác sĩ khẽ thở dài, “vậy… thi thể chuyển qua nhà xác của bệnh viện chứ?”
“Trực tiếp chuyển qua đó luôn sao ạ?” Lông mày Cố Tiểu Tịch xô chặt lại với nhau.
“Đúng vậy,” bác sĩ trả lời, y tá bước đến nhắc bác sĩ đi thay trang phục, ông ta ừ một tiếng, nhìn qua Thiệu Đình Chi rồi quay sang nói với Cố Tiểu Tịch, “Vậy, cậu có thể đi theo y tá làm thủ tục không?”
“Dạ, được.” Cố Tiểu Tịch gật đầu, Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng chạy theo.
Bên ngoài, sắc trời như màu máu, Cố Tiểu Tịch đi theo y tá đến bàn làm thủ tục.
“Hắn ta trông khổ sổ quá,” Ngụy Tiếu Ngữ ngoảnh mặt lại nhìn thoáng qua. Thiệu Đình Chi ngơ ngác đứng đó, dáng người vốn cao thẳng mà giờ lại suy yếu, tuyệt vọng hết sức. Nắng từ cửa sổ chiếu vào hành lang, dừng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, gương mặt khiến vô số trái tim thiếu nữ rung động lúc này đây lại bày ra vẻ tuyệt vọng cùng hối hận khôn cùng, nếu mà quay thành phim, khéo lại đạt được giải thưởng gì đấy — chẳng qua hiện tại đối với hắn, thứ bị đánh mất này dù có bỏ cả đời cũng không tìm lại được.
Đời này từng có một người vì hắn mà hy sinh hết thảy, không giống nhân vật trong phim, cho tất cả tiền tài, quyền lực hay làm thế giới rung chuyển, long trời lở đất… Người kia vì hắn mà bỏ cả sinh mệnh, đem lý tưởng và tương lai chính mình đặt dưới chân hắn.
Tới lúc hắn quay đầu lại, rốt cuộc không tìm được nữa.
Sinh tử là sức mạnh lớn nhất, đáng sợ nhất trên đời này, một khi đã mất đi, thì cả đời cũng không thể có lại lần nữa.
“Trông cậu ta rất đau lòng,” Ngụy Tiếu Ngữ có chút đăm chiêu nói.
Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn Thiệu Đình Chi: “Nửa đời còn lại của gã đó sẽ sống trong tự trách và hối hận…”
“Nghe thấy thực đáng sợ,” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch nhìn ánh mắt của Thiệu Đình Chi: “Tiểu Lai, cậu ấy… vẫn làm được, suốt đời này, người đàn ông đó sẽ chỉ biết yêu một mình cậu ấy.”
“Đó là chuyện tốt hả?” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu hỏi.
“Đối với Tiểu Lai… hẳn là chuyện tốt nhỉ, tuy nhiên…”
Tuy nhiên cậu ấy đã chết rồi.
Cố Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, trời hẵng còn sáng, gió vẫn thổi hiu hiu như trước, người ngoài đường vẫn bận rộn, một ngày thật bình thường. Thế giới này sẽ không vì một người chết đi mà ngừng chuyển động, nhưng có người sẽ…
Đời này vốn không có loại tình yêu nào mà không có gánh nặng — trừ phi không yêu.
Yêu, nhất định phải bị thương tổn, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nhớ tới một lần nói chuyện cùng Ngụy Thất.
“Ngụy gia và cậu? Vì sao phải hỏi vấn đề này?” Ngụy Thất cau mày, “cậu nghĩ cậu Tiếu Ngữ sẽ chọn thế nào? Xin đừng thử cậu ấy, như vậy sẽ chỉ khiến cậu thất vọng thôi.”
Người thông minh là người biết tiến biết lùi, còn người cố chấp… Cố Tiểu Tịch nhớ tới nụ cười rạng rỡ, thơ ngây của Giang Lai, mà người cố chấp cuối cùng sẽ chảy máu đầm đìa để đi tìm kiếm thứ tình yêu tinh khiết.
Cố Tiểu Tịch là người thông minh, y không muốn ầm ĩ với Ngụy Tiếu Ngữ dẫn đến thương tổn lẫn nhau.
Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai Ngụy Tiếu Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu yêu thương đặt môi hôn lên tóc y: “Mệt hả, xong thủ tục thì về nghỉ một chút đi, để Ngụy Thất ở lại đây.”
“…Tiếu Ngữ.”
“…Được rồi, tôi cũng sẽ ở lại đây…” Ngụy Tiếu Ngữ suy sụp nói.
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nhón chân, hôn lên môi Ngụy Tiếu Ngữ một cái, làm Ngụy Tiếu Ngữ có chút ngớ ra: “Được rồi, tôi sẽ ở lại đây…”
“Cám ơn anh đã luôn bên em,” Cố Tiểu Tịch cúi đầu nhẹ giọng nói, nữ y tá phía trước đã quẹo sang một đường khác.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người, trong lòng tràn ngập một sự mềm mại chưa bao giờ có.
Có một loại tình yêu, có lẽ bắt đầu là do tò mò, tạm ngừng lại để tận hưởng, cuối cùng lan tràn thành sự thấu hiểu — kia quả thật là tình yêu.
Hắn sờ sờ mái tóc của Cố Tiểu Tịch: “Anh sẽ luôn ở bên em.”
Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi tiếp: “Còn không đuổi theo.”
“Đến đây, đến đây,” Ngụy Tiếu Ngữ chạy lên, ôm lấy vai Cố Tiểu Tịch, “Hai tháng nữa chúng mình lấy nhau nhé, người lớn trong nhà đến cả đấy.”
“…Ừ.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng đáp.
Gió thổi tới, nhẹ nhàng lướt trên tóc, nhưng không lạnh, mà còn có chút ấm áp — dường như mùa hè sắp đến rồi.
***
Cố Tiểu Tịch cùng Ngụy Tiếu Ngữ hoàn tất thủ tục, đi đến nhà xác ở tầng hầm. Khắp nơi trong nhà xác đều tràn ngập mùi nhang khói và thuốc sát trùng, hiện tại có rất nhiều gia đình chọn gửi xác thân nhân mình vào đây, cho nên mới đầy mùi nhang như vậy, còn cả những tiếng khóc đau thương luôn quanh quất.
Buồng đặt Giang Lai thực yên lặng, Thiệu Đình Chi ngồi bên giường — Giang Lai còn chưa bị đưa vào quan tài, đợi lát nữa sẽ có người đến sửa sang lại.
Ngụy Thất cũng đứng đó, trong bộ vest đen, im lặng nhìn thi thể của Giang Lai.
Từ trước tới giờ, anh luôn giống như một người anh trai quan tâm đến Cố Tiểu Tịch và Giang Lai, mặc dù xét thân phận, Ngụy Thất chỉ có thể xem như cao hơn vệ sĩ bình thường mà xếp vào nhân vật thân tín. Nhưng trên thực tế thì anh đều làm nhiều hơn những việc phải làm. Ngụy Thất là một người vô cùng dịu dàng.
Cố Tiểu Tịch đến bên giường, Ngụy Thất hơi nghiêng người, để y dễ dàng đi qua. Cố Tiểu Tịch không nhìn Thiệu Đình Chi lần nào mà chỉ quan sát người đang nằm trên giường.
Nét mặt Giang Lai thật an bình, vẫn là cậu thiếu niên gặp gỡ trên đầu phố khi cậu trở lại Dạ Ngữ tối hôm đó. Cậu đã cởi đi vẻ khờ dại, còn lại là sự thong dong và nét tịch mịch, nhưng dù cậu biểu hiện thái độ ra sao thì tấm lòng cậu vẫn chưa hề thay đổi.
Cố Tiểu Tịch khuyên bảo thậm chí ngăn cản cậu, nhưng có một số việc, dường như đã được định sẵn, trong nháy mắt, vận mệnh vẽ ra quỹ đạo cuộc đời, đi về cái chết.
“Cậu nên mở mắt nhìn hắn ta hối hận nè…” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, sau đó thở dài.
Cậu còn trẻ như một đóa hoa tươi thắm. Làn da cậu mềm mại tựa cánh hoa, chỉ bấm một chút thôi cũng khiến nó ứa nước, cậu lương thiện lại nghiêm túc, cậu học pha chế rượu, đã pha ra Long Island Iced Tea tuyệt vời…
Nước mắt Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên lăn xuống, thấm lên tấm chăn đơn trắng toát, một giọt lại một giọt.
Ngụy Tiếu Ngữ kéo y qua, vội vàng lau nước mắt.
Khi sinh mạng rơi xuống, tử thần tao nhã nện bước tới hái — cậu còn trẻ như vậy…
***
Lúc Cố Tiểu Tịch rời khỏi bệnh viện đã là chín giờ, buổi tối Ngụy Thất còn lưu lại túc trực bên linh cữu. Giang Lai không có thân nhân nào, đại đa số đều là họ hàng xa không liên hệ, Cố Tiểu Tịch đi về chuẩn bị liên lạc với từng người họ.
Trở lại Dạ Ngữ, hai người tranh thủ ăn luôn trong nhà ăn chung, Cố Tiểu Tịch nhìn thoáng bầu trời bên ngoài.
Không có sao.