Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại cũng đã gần giữa trưa, y dụi dụi mắt xong đẩy cánh tay đang vắt ngang trên người ra, rồi nhổm dậy.
Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Dưới ánh mặt trời, da hắn hiện lên những vệt màu lấp lánh như hạt trai, nhìn qua trông Ngụy Tiếu Ngữ tuy có hơi gầy yếu, song lại rắn chắc vô cùng, đây chắc là kết quả của việc kiên trì tập luyện lâu dài.
Cho nên y lúc nào cũng bị đè phải không?
Nghe xong đây thật đúng là một kết luận khiến người khác uể oải.
Cố Tiểu Tịch thò đầu tới bắt đầu quan sát, khuôn mặt Ngụy Tiếu Ngữ rất đẹp, tóc đen bóng hơi dài, gần như là che hết cả mắt, Cố Tiểu Tịch vươn tay tới vén tóc hắn sang một bên. Khi ngủ, Ngụy Tiếu Ngữ thoạt trông trẻ con hơn nhiều – đương nhiên hắn vẫn chưa có già, có điều cái ấn tượng hắn tạo cho người khác là quá lão luyện, già dặn thôi.
Nhớ tới mùa đông đó, hắn mặc áo khoác da dài màu đen bước vào, cái khôn khéo, nghiêm túc khi đó làm cho y phải rùng mình. Đó là người đã quen nhìn thấy sống chết, hiểu rõ nhân tình, có thể phân biệt rõ tính người, cảm giác này không nên xuất hiện trên một thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu như hắn mới phải.
Ngụy Tiếu Ngữ có điều kiện trở thành một cậu ấm quần áo lụa là, nhưng lại không có hoàn cảnh để có thể ăn chơi trác táng. Ngụy Tiếu Khiêm cũng vậy, thậm chí Cố Tiểu Tịch còn nghĩ, không biết Ngụy Tiếu Khiêm cứ sống như vậy thì còn gì là vui thú. Còn hơn sự xảo quyệt của người họ Ngụy, trách nhiệm trên lưng bọn họ dường như càng khiến Cố Tiểu Tịch thông cảm hơn.
“…Hình như tất cả mọi người đều thật vất vả nhỉ,” Cố Tiểu Tịch thì thầm, dù đó là cậu hai Ngụy gia oai phong hay cô tiểu thư có thể dùng một hơi uống cạn ly rượu Rum kia. Xem ra Ngụy Tiếu Ngữ mệt đừ rồi, mấy ngày nay vì chuyện của Ngụy Hựu Tuyết mà bận tới sứt đầu mẻ trán, tối qua lại làm mấy lần…
Nhớ tới chuyện hồi tối, Cố Tiểu Tịch không khỏi méo mặt, nếu y không giả chết, chỉ sợ… Nghĩ vậy, Cố Tiểu Tịch động thân một chút — quả nhiên mình mẩy đau nhức không thôi. Y định xuống giường đi tắm, thì cánh tay bỗng bị người kia giữ chặt lại.
“Đi làm hả?” Ngụy Tiếu Ngữ mắt nửa nhắm nửa mở hỏi, sau đó lập tức bừng mở mắt, quét sạch vẻ trẻ con ban nãy.
Cố Tiểu Tịch bĩu môi: “Đi tắm, trên người dính quá.”
Ngụy Tiếu Ngữ không phản đối, cũng không buông y ra, đôi mắt xanh đậm nhìn y chăm chú. Thấy trong mắt đối phương lộ rõ dục vọng, Cố Tiểu Tịch vội vàng giãy dụa: “Này này, em đi tắm một chút thôi mà.”
“Đợi lát cùng đi đi,” Ngụy Tiếu Ngữ kéo người Cố Tiểu Tịch trở lại, da thịt chạm vào nhau lập tức làm Cố Tiểu Tịch nhớ tới cảm xúc mãnh liệt tối qua.
“Ê, ê, anh có thể không miệt mài quá độ được không đấy…” Cố Tiểu Tịch ở trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ kháng nghị.
Ngụy Tiếu Ngữ hôn môi y, ngón tay xẹt qua lưng của Cố Tiểu Tịch, lần theo cột sống chạy xuống dưới, sự thuần thục khiến Cố Tiểu Tịch không khỏi khẽ rên rỉ—
“Em là đang quyến rũ tôi nhé…” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói, sau đó nghiêng người, đặt Cố Tiểu Tịch dưới thân.
“Không có!” Cố Tiểu Tịch phẫn nộ lên án, cố gắng coi nhẹ vật cứng rắn của đối phương đang nhẹ nhàng ma sát trên người mình. Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì, cúi đầu hôn môi y, cảm giác thân thể trẻ tuổi trong lòng giãy dụa như đang mời mọc hắn. Cho nên, đợi Cố Tiểu Tịch ra khỏi phòng cũng đã chạng vạng tối.
Ngụy Thất đang ở quầy bar, lo lắng nhìn Cố Tiểu Tịch: “…Cậu Tiếu Ngữ hôm qua mới trở về à.”
Cố Tiểu Tịch ai oán nhìn Ngụy Thất, đi vào quầy bar, sau đó chống cằm bắt đầu ngẩn người.
“Miệt mài quá cũng không tốt đâu.” Ngụy Thất đứng cạnh Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận khuyên nhủ.
Cố Tiểu Tịch thở dài, sau đó vỗ vỗ lên vai Ngụy Thất, buồn rầu nói: “Anh nên nói với Ngụy Tiếu Ngữ như vậy.”
Ngụy Thất nghe xong liền không phát biểu ý kiến gì nữa.
Việc làm ăn của Dạ Ngữ vẫn rất tốt, chuyện ẩu đả đợt trước cũng không ảnh hưởng gì – đương nhiên, đối với Ngụy Tiếu Ngữ mà nói, khoản mất mát lần đó chẳng là gì.
Đột nhiên Cố Tiểu Tịch nhớ tới hồi hôm qua lúc trở lại Dạ Ngữ, trên đường đụng phải Ngụy Tiếu Khiêm — anh ta nhất định đã thấy mình đi vào nhà anh ta.
Nghĩ vậy, Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên quay đầu sang Ngụy Thất: “Đúng rồi, thứ tôi lấy đưa cho anh hôm qua… còn không?”
“Còn chứ,” Ngụy Thất quay đầu sang rất tự nhiên trả lời.
Cố Tiểu Tịch dùng ánh mắt khổ sở van nài nhìn Ngụy Thất, nhỏ giọng nói: “Nếu giờ tôi đem trả nó lại, Ngụy Tiếu Khiêm còn có thể đến tìm tôi không?”
“Tôi không biết…” Ngụy Thất suy nghĩ trong chốc lát, lập tức dùng giọng điệu kiên định đáp, “hơn nữa tôi cũng sẽ không trả lại.”
“Ngụy Thất…” Cố Tiểu Tịch đáng thương chớp chớp mắt.
Nếu nhất định phải lựa chọn “bị chết” hay “bị Ngụy Tiếu Khiêm giết chết”— tuy hai cách này đều rất thảm, nhưng Cố Tiểu Tịch tuyệt đối không chút do dự mà chọn cái đầu tiên.
Chẳng ai tưởng tượng nổi cảm giác bị mùi tử vong đeo bám đâu, lại càng không muốn nếm thử sự lạnh lẽo của cái chết. Cố Tiểu Tịch tự nhủ với lòng, sau đó càng tỏ ra thêm đáng thương nhìn Ngụy Thất: “…Anh sẽ không muốn nhìn tôi chết đi chứ.”
Ngụy Thất khó xử nhíu nhíu mày: “Nhưng cái kia là của tôi nha…”
“Là một chai rượu à?” Cố Tiểu Tịch tò mò hỏi.
Ngụy Thất hiển nhiên không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ “tôi dùng mạng đổi lấy nó đấy” của Cố Tiểu Tịch, cho nên Ngụy Thất vẫn gật gật đầu.
“Đó là rượu gì, rất quý à… Ờ, tôi thấy, Ngụy Tiếu Khiêm giống như rất thích rượu,” Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nói, “anh ta có một chai Jeroboam Chateau Mouton-Rothschild năm 1945.”
Ngụy Thất nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu.
“Nghe nói là rượu vang quý nhất thế giới…” Cố Tiểu Tịch lo lắng nhìn Ngụy Thất, “tuy chai kia đặt trong khách sạn, nhưng… chai chúng ta lấy không phải cùng loại này chứ.”
“Không phải,” Ngụy Thất lắc đầu, “rượu này là tự ủ.”
“A? Ngụy Tiếu Khiêm tự ủ rượu vang hả?” Cố Tiểu Tịch càng thêm kinh ngạc.
Ngụy Thất cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ủ từ năm 1999.”
“Mười một năm rồi.” Cố Tiểu Tịch nói, “trả nó về đi, trong lòng tôi cứ luôn thấy sờ sợ sao ấy.”
Ngụy Thất cố chấp lắc đầu.
“…Anh muốn chai rượu kia làm gì, năm 1999 nho cũng không ngon lắm đâu …” Cố Tiểu Tịch ra sức khuyên bảo.
“…Hôm nay là sinh nhật tôi.” Ngụy Thất bỗng nhiên nói.
“Ồ… Sinh nhật vui vẻ.” Cố Tiểu Tịch nhanh chóng thuyết phục tiếp, “trả chai rượu cho tôi đi.”
“Đó là cho tôi,” Ngụy Thất nghiêng đầu nói, “Cậu Tiếu Khiêm hồi trước nói, là tặng cho tôi.”
“Vậy cũng nên là anh ta tự mình đưa tới, mà không phải…” Cố Tiểu Tịch cảm giác giọng mình hơi cao, nhanh chóng đè thấp giọng xuống, “mà không phải là tôi đi trộm về.”
Ngụy Thất tỏ ra kiểu không được phép mở miệng, giống như là đang bị Cố Tiểu Tịch khi dễ, cảm giác như vậy thật sự không nên xuất hiện trên người Ngụy Thất.
“Hơn nữa, tôi còn phát hiện dưới hầm có một thi thể… thối rữa hết rồi.” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận kể lại, “tuy tôi biết mấy sát thủ bình thường có rất nhiều sở thích biến thái, nhưng…”
“Cậu đang nói tới tôi hả?” một âm thanh bình thản, tao nhã vang lên bên tai Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch cảm giác được hô hấp cứng lại, một cảm giác tuyệt vọng lập tức bủa vây toàn thân y.
Y thậm chí còn nghe thấy khi mình quay đầu lại, xương cột sống vang lên âm thanh thống khổ — y nhìn thấy Ngụy Tiếu Khiêm ngồi trên ghế trước quầy bar, một bộ dáng tuyệt đối vô hại.
Hôm nay, hắn mặc áo sơ mi xanh sẫm màu, quần cargo đen, bộ đồ này làm cho hắn thêm gần gũi, nhưng đối với Cố Tiểu Tịch mà nói, thì lại chẳng có chút tác dụng nào.
Trời sinh mình chỉ sợ anh ta, Cố Tiểu Tịch nói thầm trong lòng, nhưng là vẫn ráng nhe răng ra cười một cái: “…Chào anh, tôi đi gọi Tiếu Ngữ ra…”
Y vừa định xoay người, đã bị một câu của Ngụy Tiếu Khiêm đóng đinh tại chỗ.
“Nếu cậu động thêm cái nữa, tôi sẽ giết cậu.”
Vì thế Cố Tiểu Tịch không dám động, thậm chí ngay cả tay cũng không dám buông. Lời cầu xin khoan dung còn chưa kịp thốt, Ngụy Thất đã lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai người, xem ra anh thật sự nhìn không nổi nữa.
“Đồ đó là tôi bắt Tiểu Tịch đi lấy về.” Ngụy Thất bước tới giải thích, cộng thêm kéo Cố Tiểu Tịch đến cạnh.
“Không phải tôi tự mình muốn đi đâu…” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng kêu oan.
“Cậu bắt nạt Tiểu Tịch làm gì,” Ngụy Thất đứng trước mặt Ngụy Tiếu Khiêm, bất mãn nói.
Cố Tiểu Tịch rất bội phục định lực của Ngụy Thất, trước mặt sát thủ vậy mà mặt vẫn không đổi sắc.
“Tôi sẽ đem rượu đưa tới, cậu cần gì phải tự mình lấy.” Giọng của Ngụy Tiếu Khiêm cũng lộ ra chút bất mãn, đôi mắt xanh thẳm nhìn Ngụy Thất.
Ngụy Thất im lặng, dáng vẻ không định tiếp tục đề tài này.
Trầm mặc trong chốc lát, Ngụy Thất quay đầu nhìn Cố Tiểu Tịch: “Tiểu Tịch, cậu qua chỗ cậu Tiếu Ngữ đi.”
Cố Tiểu Tịch như được đại xá, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất muốn thoát khỏi quầy bar.
“À, đúng rồi, vừa rồi cậu có nói đến sở thích biến thái của sát thủ gì gì đó đúng không…” Ngụy Tiếu Khiêm khiến cả người Cố Tiểu Tịch cứng lại.
“Tôi… Tôi… vừa rồi tôi có nói sao?” Cố Tiểu Tịch cười đến méo mó.
Ngụy Tiếu Khiêm như chuyện đương nhiên gật đầu: “Tôi vừa rồi nghe thấy.”
“Nhất định là anh nghe nhầm rồi…” Cố Tiểu Tịch lập tức phủ nhận, giọng thật đáng thương.
“Người kia không phải tôi giết, là Ngụy Thất.” Giọng điệu của Ngụy Tiếu Khiêm như là đang bàn về thời tiết hôm nay.
Cố Tiểu Tịch liếc mắt nhìn Ngụy Thất dịu dàng như nước, thành khẩn nói: “Cám ơn thông tin của anh, vậy… chúc anh buổi tối vui vẻ.”
Ngụy Tiếu Khiêm phất phất tay, Cố Tiểu Tịch nhanh như chớp biến mất khỏi quầy bar.
“Tôi sẽ bị Tiểu Tịch ghét mất.” nhìn thấy Cố Tiểu Tịch chạy như bay, Ngụy Thất buồn bã than.
Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì: “Một ly Vodka, hương thảo mộc.”
Ngụy Thất thở dài, vươn tay lấy chai Vodka, sau đó đặt ly trước mặt Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm nâng ly về hướng Ngụy Thất: “Sinh nhật vui vẻ.”
Ngụy Thất ngẩn người, cúi đầu nói nhanh: “Cám ơn.”