Thân thể của thiếu niên chịu không nổi cám dỗ nhiều như vậy, huống chi là ở tuổi này. Bất chấp cả con dao đang kề cổ, thân thể lại vô ý thức hướng về nơi kích thích đại não phản ứng.
Ngụy Tiếu Ngữ hiển nhiên biết cách gợi lên ham muốn ở đàn ông, hơn nữa thân thể của một người trẻ tuổi thì lại càng dễ dàng nữa. Ngón tay hắn rất có kĩ xảo vân vê chỗ thật nhỏ ở trước ngực, làm nó đứng thẳng lên.
Cố Tiểu Tịch cắn môi, khống chế tiếng rên rỉ phát ra từ miệng, y cảm giác được hô hấp của Ngụy Tiếu Ngữ, kẻ đang đè nặng trên người y dần trở nên nặng nề. Y cũng hít thở khó khăn hơn, phần lớn là vì mũi dao kia có chút quá sắc bén, lưỡi dao của CKSURC dài 20.55cm, dày 0.65cm.
Xin hãy tin tưởng, lúc y bị kề dao vô cổ, tuyệt đối nảy lên cảm giác kinh hãi.
Mặc kệ làn da có ấm áp thế nào thì cũng không sưởi ấm nổi lưỡi dao, thế nên Cố Tiểu Tịch rất nhanh cảm thấy cái cổ lạnh đi, cứ như thể nó không phải thuộc về mình. Ở giữa hai chân thì bị người đàn ông cố tình đặt tính khí của hắn vào, tùy tiện nhẹ nhàng ma sát lên dục vọng của mình. Y cảm thấy làn da mỗi khi bị ngón tay của Ngụy Tiếu Ngữ xẹt qua đều lưu lại một đám lửa, y mím chặt môi không muốn lộ ra một tia rên rỉ.
Cố Tiểu Tịch nghe thấy Ngụy Tiếu Ngữ thở dốc, âm thanh thật trầm “…Tôi muốn cậu kêu cho tôi nghe…rồi tôi sẽ thả cậu ra.”
Giọng nói người kia thật dịu dàng, lại thật trầm như của ác ma, Cố Tiểu Tịch không biết người đàn ông này rốt cuộc cũng làm được một bước kia. Đôi mắt màu đen của Cố Tiểu Tịch nhìn thẳng hắn, Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu, đôi môi mềm mại đặt nhẹ lên mắt y. Động tác dịu dàng như vậy, tựa như tuyết rơi ngày đông, hay như cánh hoa bay khi xuân về.
“Kêu lên cho tôi nghe.” Hắn ghé tai Cố Tiểu Tịch thì thầm đầy mê hoặc, ngón tay luồn vào trong áo của Cố Tiểu Tịch, nhẹ nhàng vây lấy, vẽ vòng quanh nhũ tiêm, cuối cùng khẽ cầm lấy nhũ tiêm thật nhỏ đó, kéo nó lên…
“A… a…” Cố Tiểu Tịch không kềm chế được, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Tựa như đóa hoa *** mỹ đột ngột nở rộ trong đêm đen, trong không gian trống trải tỏa ra mùi hương quyến rũ, mang theo khí độc trí mạng. Cố Tiểu Tịch cũng không khống chế hô hấp của mình, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ rất nhỏ làm gian phòng đơn sơ này bị phủ lên bởi một tầng hơi thở ái muội.
“Buông dao của anh ra…” Cố Tiểu Tịch thở hào hển nói.
“…Tôi đây có thể tiếp tục không?” Ngụy Tiếu Ngữ không tha mà hỏi tiếp.
“Không thể.” Giọng nói Cố Tiểu Tịch rất kiên quyết, Ngụy Tiếu Ngữ có thể nghe ra sự chán ghét ở trong đó.
Tuy đối với loại chuyện này Ngụy Tiếu Ngữ chưa bao giờ phải tự kiềm chế, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn rút tay cầm dao về, còn tay kia vẫn vô lại mà thò trong người Cố Tiểu Tịch.
Khi lưỡi dao rời đi, Cố Tiểu Tịch lập tức đẩy Ngụy Tiếu Ngữ ra, nhưng người kia rất nhanh chóng ôm y lại “Tôi không biết vì sao cậu lại từ chối tôi…”
Ngụy Tiếu Ngữ dùng giọng điệu đáng thương nói, cứ như thể người bị tổn thương, bị nhục nhã là hắn không bằng. Cố Tiểu Tịch chống lại không nổi, đành để bị hắn ôm vào lòng. Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y, dưới ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt màu đen hiện lên mũi nhọn sắc bén, hàm răng khẽ cắn lên môi.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tịch, hắn có thể nhìn thấy quần áo lộn xộn của y,cổ áo bị mở ra để lộ ***g ngực mỏng manh, làn da thì cảm nhận được nhiệt lượng đầy mê hoặc tản ra từ thân thể kia.
Tuy bây giờ hắn rất rất muốn giữ chặt y ở trên giường, nhưng, nghĩ về sau này thì thấy thời gian còn dài lắm.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng đem con dao phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo đút lại vào bao ở giày — Cố Tiểu Tịch thật có chút không hiểu nổi, sao hắn có thể trong một thời gian ngắn rời khỏi cổ y như vậy được.
Ngụy Tiếu Ngữ nhướng mày “Được rồi, cưng à, tôi mời cậu ăn tối.”
Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng, dù quay lưng đi, nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt nóng bỏng ở đằng sau như cũ.
***
Khi ngồi vào xe, người đàn ông kia lại ôm y như lúc đi. Cố Tiểu Tịch không chống cự, bởi phản đối thì cũng chẳng ích gì. Nhưng bữa tối lại trôi qua thật vui vẻ, nhà hàng Italy sang trọng rất phù hợp với tiêu chuẩn của Ngụy Tiếu Ngữ.
Từng bị dao kề cổ uy hiếp gây sợ hãi nên Cố Tiểu Tịch thấy còn đói hơn cả bình thường, mà đối với sức ăn của Cố Tiểu Tịch, Ngụy Tiếu Ngữ biểu hiện đúng một ông chủ vô cùng rộng lượng.
“Coi bộ buổi hẹn hò hôm nay cũng ổn ha.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ hớp một ngụm rượu vang.
“Với tôi thì đây là một ngày tồi tệ…” Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng, cũng nhẹ nhàng nâng ly rượu lên uống một ngụm. Động tác y dừng lại, dùng vẻ mặt như không thể tin được nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ bị y nhìn như vậy, liền hỏi “Sao vậy cưng?”
Cố Tiểu Tịch mặc kệ cách xưng hô buồn nôn của Ngụy Tiếu Ngữ, nhăn mày đặt ly rượu xuống “Đây là cái gì?”
“…Rượu vang?” Ngụy Tiếu Ngữ băn khoăn nhìn ly của mình.
“…Bao nhiêu tiền?” Cố Tiểu Tịch lại hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ chớp mắt một cái — hắn mua đồ có bao giờ hỏi giá đâu, vì thế hắn lắc chuông kêu người hầu bước vào — Ngụy gia có phòng đặc biệt.
Đợi người hầu đi rồi thì Ngụy Tiếu Ngữ công bố đáp án “Rượu này không phải của chỗ này, mà của anh trai tôi, chỉ cần là người nhà tôi đến đây thì đều có thể uống…” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai “Nhưng mỗi lần chỉ được uống một ly, chẳng biết tại sao nữa… Tôi thấy anh hai càng ngày càng keo kiệt.”
“…Bởi vì loại rượu này trên thế giới chỉ có hai mươi bốn chai.” Cố Tiểu Tịch lắc nhẹ ly rượu “Mỗi chai đều có giá hơn trăm ngàn đô, mà cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được.”
“Cậu từng uống rồi à?” Lần này Ngụy Tiếu Ngữ vô cùng kinh ngạc, không phải vì giá cả — vì dù sao cũng là người khác mua, nhưng giật mình vì Cố Tiểu Tịch có thể phân biệt được chính xác loại rượu.
“…Trước khi tôi từng uống thử một chút.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng đáp, đương nhiên cái từ “trước kia” là để ám chỉ hồi xưa, trước khi y sống lại.
Ngay cả bản thân y cũng kinh ngạc vì dư vị loại rượu này đọng lại lâu như vậy. Y đã quên gần hết mùi vị các loại rượu, chỉ còn nhớ rõ cách pha chế thôi. Thế mà khi y nếm thử, lại nhanh chóng nhớ ra hương vị của nó như vậy.
“Có những loại rượu ngon, cho dù giá cao tới đâu thì cũng sẽ có người chi tiền mua về.” Cố Tiểu Tịch nói “Ví như Jeroboam Chateau Mouton-Rothschild, vốn là chai lớn 4.5 lít rượu vang sản xuất từ năm 1945.”
“Năm 1945?” Hắn dùng vẻ mặt không hiểu nổi nhìn y. Đối với Ngụy Tiếu Ngữ, rượu vang là rượu vang, còn năm sản xuất thì chẳng có ý nghĩa gì.
“Một năm chỉ sản xuất ra có hai mươi bốn Jeroboam, đây là loại rượu nho mắc nhất trên thế giới.” Cố Tiểu Tịch nói “Nghe nói, năm 1945 là năm làm ra loại rượu ngon nhất sau năm 1929, cũng là một trong ba loại rượu của Bordeaux trên một trăm tuổi tốt nhất, năm 1929, năm 1945 và 1961. Một năm trang trại rượu Mouton chỉ làm ra có 24 Jer oboam, bởi vậy mới được xưng là ‘Rượu thế kỷ’, còn được tạp chí Decanter bình chọn đứng vị trí đầu bảng trong danh sách ‘Những loại rượu ngon trăm tuổi nhất định phải uống thử’.”
“Có cần khoa trương như vậy không?” Nghe Cố Tiểu Tịch giới thiệu xong, Ngụy Tiếu Ngữ nhìn rượu nho trong ly của mình, không biết nó có gì khác biệt với loại rượu khác.
Cố Tiểu Tịch không trả lời, nâng ly lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Loại hương vị này kéo dài rất lâu, là vị đến từ một thế kỉ. Cho dù thân thể này cũng chẳng phải nguyên bản, nhưng hương vị của loại rượu này vẫn như cũ tràn ngập cả sinh mệnh y, luồn lách vào linh hồn rối rắm của y, theo trí nhớ di đến cả thân thể này.
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên xúc động muốn bật khóc.
Cái hương vị đầy nhung nhớ lẫn thuần khiết như vậy, đúng là khiến con người ta sung sướng vô cùng.
Tựa như lời người bình luận rượu đã nói, từng giọt rượu Mouton có màu ráng đỏ rất đặc trưng — vị trái nho đen chín mọng, vị cà phê, hương gỗ nướng, hương da thuộc, một chai thường cần từ 7 năm đến 15 năm mới có thể thưởng thức được.
Cái hương vị này khiến con người ta nhớ mãi không quên, hơn nữa trong năm 1945 lại chỉ có 24 chai.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn Cố Tiểu Tịch, hắn không rõ vì sao bầu không khí thoáng cái đã trở nên đầy phiền muộn như thế. Lúc hắn vừa định mở miệng hỏi thì nhìn thấy một giọt nước mắt từ khóe mắt Cố Tiểu Tịch rớt xuống, ngay sau đó là một giọt khác thi nhau rơi.
Nước mắt phản xạ lại tia sáng êm dịu của ngọn nến, rơi lên trên bàn ăn rồi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Giọt thứ ba dừng trong lòng bàn tay Ngụy Tiếu Ngữ, trong suốt, sáng long lanh.
“Nghe nói nước mắt mỹ nhân ngư sẽ hóa thành ngọc trai.” Ngụy Tiếu Ngữ khom lưng nói.
Cố Tiểu Tịch lấy mu bàn tay lau mắt “…Thật có lỗi, tôi không phải cố ý…đâu.”
Đuôi mắt còn một tầng nước mắt, hàng mi ướt át nhẹ nhàng lay động. Cặp mắt kia là một màu đen thuần khiết, Ngụy Tiếu Ngữ cho tới bây giờ chưa từng gặp được ánh mắt nào như vậy. Giống như nhan sắc ấy đã đẩy lùi bề ngoài đầy sức sống, mang theo nỗi xót thương lạc trong chốn phồn thị, tối đen không có một tia tạp chất.
Hắn giống ác ma, cúi đầu hôn lên đôi mắt Cố Tiểu Tịch, đầu lưỡi xẹt qua hàng mi, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được một tia chua xót. Cả đời này Ngụy Tiếu Ngữ cũng chẳng có mấy lần trao một nụ hôn thuần khiết lại dịu dàng như vậy, hắn vốn đâu có thói quen an ủi người khác như thế. Mà thời điểm Cố Tiểu Tịch bất ngờ lộ ra vẻ yếu ớt đó, hắn tự nhiên học được cách an ủi y.
Đương nhiên hắn rất biết điều mà rời khỏi mắt Cố Tiểu Tịch, ít nhất hiện tại hắn cũng không muốn thấy vẻ chán ghét trong đôi mắt đó.
Cố Tiểu Tịch chưa nói gì, đồng tử màu đen không có một tia dao động, cứ như thể nước mắt kia không phải là của y, mà Ngụy Tiếu Ngữ rõ ràng nhấm nháp được vị chua xót trong giọt nước đó.
*******
Hai người trầm mặc mà ăn xong cơm, sau đó Ngụy Tiếu Ngữ đưa Cố Tiểu Tịch trở về quán bar.
Cố Tiểu Tịch nằm gọn trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, khiến Ngụy Tiếu Ngữ sinh ra ảo giác bản thân hiểu được y, mà sự thật thì trừ những tư liệu kia, hắn hình như đối với Cố Tiểu Tịch cái gì cũng không hề biết.
Ánh đèn neon bên ngoài dừng lại trên gương mặt trắng nõn mềm mại của y, khiến y thoạt nhìn như một đứa trẻ. Hắn cúi đầu hôn lên tóc y, y cũng không trốn tránh.
Bàn tay Ngụy Tiếu Ngữ khẽ vuốt ve lên eo Cố Tiểu Tịch, không mang theo ý nghĩ *** nào. Hắn muốn nhìn y, mặc kệ là vẻ kiên cường hay vẻ yếu đuối của y, hắn đều không cho người khác thấy; mặc kệ y vui vẻ, y đau khổ thì cũng chỉ có thể chia sẻ cùng hắn thôi.
Chỉ có thể dựa vào hắn, chỉ có thể nhìn vào hắn…
Nếu được như vậy thì thật tuyệt vời, Ngụy Tiếu Ngữ tự nhủ với lòng. Chẳng qua thì với điều kiện hiện này, hắn chưa muốn như thế, ít nhất…nhìn thấy dáng vẻ y rơi lệ vào một thời điểm bất ngờ như vậy.
Đoạn đường trở lại quán bar rất ngắn ngủi, tài xế mở cửa xe giúp hai người — tay tài xế của hắn thật chẳng tinh ý tí nào, sao không lái thêm hai vòng đi chứ…
Thời điểm Cố Tiểu Tịch thoát ra khỏi ***g ngực, Ngụy Tiếu Ngữ cảm thấy thật cô quạnh, hắn theo bản năng giữ chặt lấy cánh tay Cố Tiểu Tịch.
Người kia thắc mắc quay đầu lại nhìn hắn.
“À, ngày mai định làm gì thế?” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức hỏi.
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi rồi nói “Ngủ.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng buông cánh tay Cố Tiểu Tịch ra, Cố Tiểu Tịch gật đầu với hắn, rồi xoay người đi về hướng phòng trọ đằng sau quán bar.
Ngụy Tiếu Ngữ dặn dò tài xế “Sáng mai chở tôi qua…”
Hắn còn chưa nói xong lời thì người đàn ông áo đen ở đằng sau bỗng đưa điện thoại đến trước mặt hắn “Ông chủ, điện thoại của nhà ạ.”
“Alo?” Ngụy Tiếu Ngữ nhăn mày ấn phím trả lời, sau đó bước trở lại vào xe, tài xế rất chuyên nghiệp đóng cửa xe lại cho hắn, rồi nhanh chóng di chuyển về vị trí ghế lái.
“Cái gì? Lại phải tập trung hả?” Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày “Tôi không về đâu…Anh hai về à? Thế thì liên quan gì tới tôi! Tôi bận lắm……”
“Tất cả phải tới sao? Vì sao nhất định phải là ngày mai vậy trời…Được rồi, được rồi, mặc kệ mấy người đó!” Ngụy Tiếu Ngữ dùng sức tắt di động, vốn ngày mai muốn được ở bên cạnh Cố Tiểu Tịch, bây giờ chỉ sợ phải về nhà thôi…
***
Hôm sau Cố Tiểu Tịch ra ngoài rất sớm, không phải vì muốn tránh Ngụy Tiếu Ngữ, mà nơi đó hơi xa, nên Cố Tiểu Tịch muốn đi sớm về sớm.
Y đi đến bến xe mua vé rồi đứng ở đại sảnh chờ xe đến. Bàn tay nắm chặt tấm vé, những ngón hơi trắng bệch, nơi đó thật quen thuộc. Y đã sống lại, đã có thân thể này, nhưng thời điểm nhìn thấy địa chỉ nơi đó. Những kí ức tựa thủy triều trong đêm tối đột ngột ập về, hóa ra nó vẫn còn tồn tại rõ nét như vậy, dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Hai thành phố này cũng không phải quá xa, nếu bản thân có xe thì thuận lợi hơn chút, nhưng bây giờ… Một đứa nhỏ mới tốt nghiệp trung học, lại xuất thân trong gia cảnh bần cùng thì đào đâu ra tiền để mua xe bây giờ.
Cố Tiểu Tịch kiểm tra lại tờ vé rồi ngồi lên xe khách. Nói thật thì đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch ngồi loại xe này, nên nhìn chung thấy khá mới mẻ. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, còn cái nơi được gọi là quê nhà kia thì càng lúc càng gần. Lúc này chuông điện thoại vang lên, Cố Tiểu Tịch nhìn thấy là Ngụy Tiếu Ngữ gọi đến, do dự một chút mới nghe.
“Tiểu Tịch?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm nhẹ rất đặc biệt của Ngụy Tiếu Ngữ, cẩn thận chút có thể nghe ra tiếng nhạc từ bên kia vọng lại, hình như là của Adolphe Sax.
“Vâng, là tôi.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng đáp lại, hắn không quen nghe điện thoại ở nơi công cộng, hơn nữa lại là một chiếc ô tô có nhiều người cùng ngồi trên đó “Có chuyện gì không?”
Giọng nói người đàn ông bên kia tai nghe vẫn nhã nhặn như cũ “Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi.”
Nghe qua có chút ngả ngớn, Cố Tiểu Tịch nghĩ, nhưng vẫn lên tiếng “Phải không…”
“Cậu ở đâu thế?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, bỏ qua câu trả lời của Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch nhìn cảnh vật bên ngoài, nói “Tôi đang ở trên xe.”
“Muốn đi đâu thế?” Câu hỏi của người đàn ông bỗng lộ ra vẻ tò mò chứ không phải là quan tâm.
Cố Tiểu Tịch im lặng, y đột nhiên nghĩ mấy câu thoại như vầy hình như chẳng có ý nghĩa gì.
“Đi lung tung chút thôi.” Cố Tiểu Tịch trả lời, giọng nói mềm nhẹ mà rõ ràng.
Đối phương không nói gì, nhưng từ điện thoại có thể nghe ra giọng nói của một cô gái. “Anh Ngụy, từ sau đêm đẹp trời tháng trước đã không thấy anh nữa, thật vui vì gặp anh ở đây đấy…”
Giọng nói của cô gái trẻ vừa quyến rũ lại ngọt ngào, tuy rất nhẹ, nhưng chất lượng thu âm của di động của Ngụy Tiếu Ngữ hình như rất tốt nhỉ.
Lại là một thời gian im lặng, rồi Cố Tiểu Tịch cũng nghe được tiếng của Ngụy Tiếu Ngữ “Tối tôi sẽ gọi cho cậu, giờ có chút việc.” Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.
Cố Tiểu Tịch thả di động vào túi, lấy tay chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời ngày đông biếng nhác chiếu lên mặt đường, cái con đường dài dằng dặc tưởng chừng bất tận, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe gia đình xẹt ngang qua xe khách. Hồi trước y chưa từng ngồi xe khách, khi đó y luôn nghĩ, nhiều người như vậy mà ngồi vào một chiếc xe quả thực có chút tưởng tượng không nổi.
Chẳng qua bây giờ…hình như cảm giác đúng vậy thiệt. Đi chung một con đường, những con người trước giờ chưa từng biết nhau giờ kết thành bạn, náo loạn hết lên, có vẻ bản thân…trông qua cũng không cô độc lắm nhỉ.
Cố Tiểu Tịch đi ra trạm chuyên chở hành khách, tìm được đoạn đầu bến xe quen thuộc, sau đó ngồi lên xe đến bệnh viện.
Mọi chuyện trong quá khứ tựa như khiến con người ta rơi vào cơn mê.
Y đã từng có một cuộc sống xa xỉ, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Mà thực tế thì, một khi đã từng sống trong cảnh đó thì thật chẳng dễ dàng từ bỏ. Hư vinh, tài phú đan cài vào nhau, dây dưa trong cuộc sống của bạn, cho đến khi bạn vì nó mà nguyện trả giá tất cả. Chẳng qua đối với Cố Tiểu Tịch, chỉ đến khi sinh mệnh mất đi mới kết thúc thôi. Lúc tử vong, y thầm nghĩ về một người phụ nữ.
Y nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, trên giường là một người phụ nữ.
Cố Tiểu Tịch đi đến trìu mến nhìn bà, tay đặt lên tay bà, nhẹ nhàng nói “Mẹ, con đến thăm mẹ đây.”
Gương mặt người phụ nữ không còn trẻ, lúc Cố Tiểu Tịch qua đời, bà đã qua cái tuổi bán trăm. Bà đã trở thành người thực vật suốt ba mươi năm qua, mà cũng may mắn cho Cố Tiểu Tịch là mẹ y không có tri giác, nếu không cái chết của y sẽ khiến bà bị đả kích lớn như thế nào đây.
Trước khi Cố Tiểu Tịch sống lại trong thân thể mới thật ra có đóng trước một số tiền điều trị cho mẹ — chẳng qua bây giờ chắc cũng không còn dư mấy.
Y cầm lấy di động, ấn một dãy số quen thuộc.
“Anh ở văn phòng không ạ?” Y nhẹ giọng hỏi, sau khi nhận được câu khẳng định, Cố Tiểu Tịch quen thuộc rời khỏi căn phòng đến văn phòng chủ nhiệm ở cuối hành lang.
Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi sau bàn làm việc. Người đàn ông này có bộ dạng nhã nhặn thanh tú, mặc áo blouse trắng, đồng tử màu trà có chút thắc mắc nhìn lại y.
Cố Tiểu Tịch gãi gãi đầu, đi đến “À… bác sĩ Tư Đồ phải không ạ?”
“Là tôi.” Người đàn ông hiền lành trả lời, anh luôn rất kiên nhẫn với các bệnh nhân “Anh là ai thế ạ?”
Thật ra Cố Tiểu Tịch và Tư Đồ Thượng Lam quen nhau, trước khi sống lại, bọn họ còn thường xuyên cùng đi uống rượu. Phải làm bộ như không biết thật sự là khó khăn quá.
Nhưng Cố Tiểu Tịch còn phải giả bộ không biết, y cẩn thận ngồi xuống đối diện với Tư Đồ Thượng Lam, cúi đầu nói “À… là như thế này…” y nhanh chóng liếc nhìn Tư Đồ Thượng Lam một cái “Tôi là… Tôi là bạn của Diệp Thu Sinh …”
Cố Tiểu Tịch vừa mới dứt lời liền có cảm giác người đàn ông ngồi cái bàn đối diện nhẹ nhàng chấn động. Y ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt người kia là vẻ đau buồn nhàn nhạt. Ánh mặt trời mùa đông dừng lại trong ánh mắt màu trà ấy, cái vẻ đau thương này rất gần với sự sầu muộn nào đó.
Tư Đồ Thượng Lam và Cố Tiểu Tịch là cùng một loại người, che dấu rất kĩ, thời điểm đau khổ nhìn không ra, còn lúc vui vẻ cũng chỉ cười cười.