Từ lúc đó trở đi, Ngụy Tiếu Ngữ luôn trầm mặc, cái loại lặng lẽ này bình thường rất hiếm khi thấy xuất hiện trên người hắn. Ngay cả Ngụy Tiếu Khiêm, Ngụy Ngũ đứng cạnh đó hắn cũng không nói chuyện cùng, dường như cũng đem họ là sinh vật không tồn tại giống như Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch cảm thấy bản thân không hiểu Ngụy Tiếu Ngữ mấy, cũng như Ngụy Tiếu Ngữ không hiểu được quá khứ của y. Nhiều nhà nhân học luôn thích lục lọi thế giới nội tâm của người khác từ hoàn cảnh sống, hoặc đưa ra một số nhận định từ gen di truyền ba đời. Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch cũng không có ý định từ những khía cạnh đó phân tích Ngụy Tiếu Ngữ cái gì, chỉ là không biết vì sao…
Nhìn Ngụy Tiếu Ngữ đứng bên cửa sổ, trong lòng Cố Tiểu Tịch lại âm ỷ đau.
Đột nhiên Ngụy Tiếu Ngữ nhìn Cố Tiểu Tịch, rồi nói với Ngụy Tiếu Khiêm đứng cạnh đó: “Em về trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.”
Tầm mắt của Ngụy Tiếu Khiêm không đảo qua nhìn Ngụy Tiếu Ngữ dù chỉ một chút, chỉ khẽ gật đầu một cái. Cố Tiểu Tịch nghĩ, người đàn ông này luôn mang dáng vẻ khó đoán khiến người khác sợ hãi, thật khó có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh sống trước đây của anh ta ra sao mới hình thành tính cách như vậy. Lúc Cố Tiểu Tịch nghĩ đến đây, Ngụy Tiếu Ngữ kéo y đi, Cố Tiểu Tịch mới phản ứng, bước theo.
Phòng phẫu thuật tại tầng bảy thật im ắng, không nhìn thấy một bác sĩ hay y tá nào đi qua. Đương nhiên, thời điểm hơn mười giờ đêm như bây giờ, ngoài bác sĩ, y tá trong ca trực thì còn ai khác nữa đây.
Cố Tiểu Tịch đột nhiên đứng lại quầy trực ban gần thang máy, nơi đây vô cùng vắng vẻ, không thấy một bác sĩ nào, cũng không thấy cả một y tá trong ca trực nào.
Cũng có thể bởi đây không phải khu vực dành cho bệnh nhân nội trú, nên mỗi tầng cũng không nhất định phải có người trực.
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới thang máy ấn số, Cố Tiểu Tịch bước tới: “…Yên tĩnh quá.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y, chờ thang máy xuống: “Lát nữa sẽ rất ồn ào, nên Tiếu Khiêm mới không rời đi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn thang máy, mãi vẫn không thấy xuống, vì thế nhìn sang thang máy bên cạnh, lúc này mới phát hiện thang máy này đang đi lên, lầu 3, lầu 4, lầu 5, lầu 6… Khi đến tầng này rồi, thang máy “tinh” một tiếng, số tầng không tăng lên nữa.
Là người của bệnh viện hay bệnh nhân khác… Cố Tiểu Tịch đứng tại chỗ suy đoán, lúc này thì cửa thang máy mở ra.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, y không ngờ sẽ là một đám người như vậy, nếu thang máy bệnh viện không lớn, căn bản sẽ không chứa được nhiều người như vậy.
Là bác sĩ và y tá, hộ lý đẩy một cái băng ca, bên trên băng ca là một túi truyền dịch, trông dáng vẻ như là sắp chuyển bệnh nhân đi. Mà khiến Cố Tiểu Tịch để ý chính là người áo đen đứng trước.
Nhìn lần đầu Cố Tiểu Tịch không thể nào nhận ra người này. Tuy người này có đeo một cái kính đen, nhưng cũng có thể nhìn ra hình dáng sâu sắc của anh ta (hoặc có lẽ là cô ta), nhìn qua thì khá là nam tính, nhưng Cố Tiểu Tịch còn cảm thấy người này mang theo một phần nữ tính.
Người này cao chừng một mét tám, già giặn, chỉnh tề, mặc một bộ đồ vest đen. Cố Tiểu Tịch luôn tự tin mắt nhìn người của mình lợi hại, ít nhất khoản phân biệt nam nữ tốt hơn người khác một chút, nhưng đối với người đứng đầu hàng người mới ra khỏi thang máy này thì lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch do dự.
Loại người ngay cả tối còn mang theo kính đen, nếu không phải bọn thanh niên choai choai, thì không cần nói cũng khẳng định đây chẳng phải thiện nam tín nữ gì.
Người này ra khỏi thang máy, đám người phía sau cũng theo ra cùng. Hành lang vốn đang vô cùng yên lặng, thậm chí đến khó chịu, nhưng lúc này, Cố Tiểu Tịch lại thấy thà yên tĩnh như nãy còn hơn.
Người này cũng bất ngờ nhìn thấy hai người đang đứng cạnh thang máy, liền đến trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ, cúi đầu thấp xuống, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng liếc nhìn dù chỉ một cái, dường như tốc độ di chuyển của thang máy mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Người kia cũng không phản ứng lại, sau khi cúi chào thì xoay người đi tiếp, đám người còn lại cũng theo sau. Cố Tiểu Tịch nghe tiếng bước chân xa dần mới quay đầu lại nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “…Là người của nhà mấy anh hả?”
Ngụy Tiếu Ngữ lúc này mới quay đầu, hiếm khi thở dài một hơi: “Là Ngụy Đại.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, đương nhiên, Ngụy gia có bồi dưỡng một vài người, trong số đó, y quen với Ngụy Thất nhất, tuy chưa nói chuyện lần nào với Ngụy Ngũ, nhưng Cố Tiểu Tịch đã từng gặp mặt qua, đó là một cậu bé tốt… Mà Ngụy Đại kia — theo như Cố Tiểu Tịch thấy, cảm giác rất mơ hồ, có lẽ tính cách giống với Ngụy Tiếu Khiêm. Nhưng đến tận bây giờ, y cũng chẳng biết Ngụy Đại là nam hay nữ.
“…Anh ta trông… có vẻ nhỏ tuổi hơn Ngụy Thất?”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Ngụy Tiếu Ngữ bước vào: “Hả, Ngụy Thất nhỏ hơn một tuổi.”
“Không phải tên của họ được Ngụy gia xếp theo tuổi à?” Cố Tiểu Tịch lại hỏi.
Tuy y không nhìn ra Ngụy Thất và Ngụy Đại ai lớn tuổi hơn, nhưng rõ ràng Ngụy Ngũ ít hơn Ngụy Thất mấy tuổi.
Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch vào thang máy: “Là dựa vào thứ tự được nhận nuôi.”
“Ngụy Đại là người được nhận nuôi đầu tiên à?”
Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu: “Từ Ngụy Nhị mới bắt đầu xếp theo thứ tự nhận nuôi.”
Cố Tiểu Tịch nhịn không được hỏi lại: “Vậy Ngụy Đại là?”
“Là người chấp pháp.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng nói, “Gia có gia pháp, Ngụy Đại là người chấp hành gia pháp của Ngụy gia.”
Lời của Ngụy Tiếu Ngữ vừa dứt, thì thang máy trở nên im lặng, mãi cho đến đi xuống tầng trệt.
Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch ra khỏi bệnh viện, Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn lên tầng bảy, đèn vẫn sáng rõ.
Cố Tiểu Tịch biết, trong một vài gia tộc sẽ có các quy củ từ xa xưa, rất nhiều người đem đám quy củ này gọi là gia pháp. Tại một vài thời điểm, gia pháp còn quan trọng hơn cả pháp luật của quốc gia, gia pháp như một ngọn núi lớn, nó yêu cầu người khác phải tuyệt đối tuân theo. Trong rất nhiều lời đồn, một ít gia tộc lớn thường lập ra một nhóm để thực thi những quy củ đó, Cố Tiểu Tịch biết thật ra không có loại nhóm này tồn tại, nhưng, khẳng định có vài người sẽ duy trì, bảo vệ gia pháp, nói đơn giản là, bọn họ đang duy trì các quy củ từ thời xưa truyền lại cùng bảo vệ trật tự của cả gia tộc, Ngụy Đại chính là người đó của Ngụy gia.
Bất ngờ chính là người chấp pháp của Ngụy gia thế nhưng lại không phải người có quan hệ huyết thống của họ Ngụy.
***
Lúc trở lại Dạ Ngữ là do Ngụy Tiếu Ngữ lái xe, Cố Tiểu Tịch mở cửa kính ra để gió bên ngoài lùa vào. Nhìn thành phố không ngủ vào ban đêm, trên ngã tư đường vẫn còn người đi lại, y nhìn di động, đã gần rạng sáng.
Đương nhiên, bây giờ mới là lúc làm ăn của Dạ Ngữ.
Lách qua dòng người tới lui đến Dạ Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ và Cố Tiểu Tịch trực tiếp lên phòng ở tầng trên.
Vừa về đến phòng, Ngụy Tiếu Ngữ liền vào phòng tắm tắm rửa, Cố Tiểu Tịch nhàm chán ngồi ôm bọc khoai tây lát xem TV.
Một hồi lâu sau Ngụy Tiếu Ngữ mới đi ra, mặc vào cái áo tắm rộng thùng thình, ngồi lên sofa bắt đầu châm thuốc lá. Cố Tiểu Tịch vốn cứ tưởng Ngụy Tiếu Ngữ không hút thuốc, ít nhất là trên người hắn chưa từng thấy mùi thuốc lá… Cố Tiểu Tịch nhớ hôm nay Ngụy Tiếu Khiêm cũng hút thuốc, hình như cũng là lần đầu thấy hắn hút thuốc.
Rốt cuộc Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Tiếu Ngữ cũng giống như đại đa số, lúc phiền não cũng sẽ biểu hiện như bao người khác. Cố Tiểu Tịch đột nhiên cảm thấy Ngụy Tiếu Ngữ như vậy đáng yêu hơn nhiều. Y đứng dậy đến quầy rượu lấy ra một chai Baileys, rót ra nửa ly, rồi đưa trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ dường như lúc này mới phát hiện mình đang hút thuốc, liền vội dàng dụi tắt, nhận cái ly từ Cố Tiểu Tịch: “…Vì sao luôn là Baileys?”
Cố Tiểu Tịch ngồi bên cạnh nói: “Không thích có thể không uống.”
Ngụy Tiếu Ngữ đặt ly xuống trước mặt, song không nói gì.
Cố Tiểu Tịch nói tiếp: “Hôm nay muốn uống gì, tôi pha cho anh.”
Ngụy Tiếu Ngữ cười cười, vươn tay ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng: “Đây là lần đầu tiên em chủ động nói muốn pha rượu cho tôi đấy.”
“Hôm nay xem như ngày đặc biệt đi,” Cố Tiểu Tịch không giãy dụa, mà ngoan ngoãn ngồi dựa vào lòng Ngụy Tiếu Ngữ, “nói đi, cái gì cũng được.”
Ngụy Tiếu Ngữ đem cằm đặt lên đỉnh đầu Cố Tiểu Tịch, mái tóc mềm mại cọ lên cằm làm cho hơi ngứa ngáy: “Không muốn uống gì hết, cho nên, cái gì cũng được.”
Cố Tiểu Tịch im lặng tựa vào ngực Ngụy Tiếu Ngữ. Bởi vì không muốn gì hết, nên cái gì cũng được. Bỗng nhiên, nghĩ đến lời này y lại thấy thật xót xa.
Trong phòng chỉ còn âm thanh của TV, ngón tay Cố Tiểu Tịch vuốt nhẹ lên vai Ngụy Tiếu Ngữ, cảm nhận sự ấm áp, mềm mại của áo tắm: “…Em gái anh, sẽ không sao chứ?”
Cố Tiểu Tịch cảm giác thân thể vốn đang thả lỏng của Ngụy Tiếu Ngữ đột nhiên cứng lại một chút, qua một hồi lâu, Ngụy Tiếu Ngữ mới chậm rãi mở miệng: “Nếu có chuyện gì, Tiếu Khiêm sẽ gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi có thể hỏi… thế nào mới tính là có chuyện không?” Cố Tiểu Tịch tựa vào vai Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ khẽ thở dài, ngón tay xoa nhè nhẹ mái tóc mềm mại của Cố Tiểu Tịch: “…Tôi không biết, tôi chỉ hy vọng Tiếu Khiêm không gọi tới.”
Cố Tiểu Tịch tìm tư thế thoải mái: “…Vậy kết quả tốt nhất anh nghĩ đến là gì?”
“…Bị đuổi ra khỏi Ngụy gia,” Ngụy Tiếu Ngữ nói nhỏ, “đây là chuyện ngay cả ba tôi cũng không có cách giải quyết, chỉ có thể tuân theo quy tắc mà xử lý, hậu quả nghiêm trọng nhất là…”
Ngụy Tiếu Ngữ nói tới đây thì ngừng lại, cách một hồi lâu mới tiếp tục: “Tôi không biết, tôi cũng không thể tưởng tượng được… Nếu là Ngụy Đại, có lẽ sẽ đợi Tiểu Tuyết hồi phục một chút, rồi bắt nó làm phẫu thuận lần nữa, ghép tủy của Ngụy gia trở lại…”
“Hả…” Cố Tiểu Tịch nghe đế đây liền dâng lên một cảm giác ghê tởm mãnh liệt.
Ngụy Tiếu Ngữ cảm giác được phản ứng của Cố Tiểu Tịch, dịu dàng vuốt lưng cho y: “…Tôi và Tiếu Khiêm đều rất lo lắng, nói thật thì không biết Ngụy Đại định làm gì nữa.”
“…Tiểu Tuyết sẽ chết mất.” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu: “Nó sẽ không chết, nhưng khẳng định sẽ không sống dễ chịu.”
“…Tiểu Tuyết biết sẽ như vậy không?” Cố Tiểu Tịch do dự trong chốc lát rồi hỏi tiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ cười khổ, nhưng không trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Tịch.
— Nó đương nhiên biết, bởi nó cũng là đứa con của Ngụy gia.