Cố Tiểu Tịch qua vai Ngụy Tiếu Ngữ nhìn lên tấm gương trên tường.
Mặt gương đã bị mờ bởi hơi nước, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn có thể thấy Ngụy Tiếu Ngữ đặt một tay lên thành bồn tắm, chồm người qua hôn môi y, tay còn lại thì đặt sau ót của y. Thân thể y và thân thể hắn dán sát với nhau, tư thế trông ái muội vô cùng.
Bây giờ động tác của Ngụy Tiếu đã dịu dàng hơn, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn không thể rời môi đi. Hắn đang cẩn thận mút lấy, xâm chiếm khoang miệng y, lưu lại hơi thở của hắn. Cố Tiểu Tịch đối với việc này không có tí năng lực chống cự nào, chỉ có thể để mặc hơi thở của Ngụy Tiếu Ngữ bủa vây chính mình, không những thế, y còn phát hiện ra bản thân không hề bài xích nó, ngược lại tinh thần vốn đang căng thẳng dần được thả lỏng.
Lúc này tuy Ngụy Tiếu Ngữ có vẻ không thể tự chủ, nhưng hắn vẫn biết đâu là điểm dừng, trước khi Cố Tiểu Tịch phát hỏa liền buông tha cho môi y. Cố Tiểu Tịch vô lực tựa người vào bồn tắm, bờ môi vì bị chà đạp mà trở nên đỏ tươi, nước bọt không thể nuốt hết từ mép chảy ra tựa chỉ bạc rơi xuống cổ. Dù chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ khiến máu hắn sôi lên sùng sục.
Ngụy Tiếu Ngữ có thể thấy được hình ảnh chính mình trong đôi mắt người đối diện, tràn đầy ham muốn nhưng rồi lại cố gắng áp chế xuống.
“Tôi muốn về.” Cố Tiểu Tịch ở trong bồn tắm nói, tuy khe khẽ như lời tỏ tỉnh, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ vẫn nghe ra được sự tức giận ở bên trong.
“Được.” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức đáp ứng, xoay người cầm lấy một cái khăn tắm, ôm Cố Tiểu Tịch ra khỏi bồn rồi quấn khăn lại. Sau đó đưa Cố Tiểu Tịch ra khỏi phòng tắm.
Cố Tiểu Tịch nhìn lướt qua vị trí Đoàn Thù ngồi ban nãy, ở đó có vết đạn, không có chút máu nào, nhưng trong không khí có mùi thuốc súng nhàn nhạt.
“Chuẩn bị xe, trở về Dạ Ngữ.” Ngụy Tiếu Ngữ ra lệnh cho Ngụy Thất đứng ở bên cạnh, Ngụy Thất đáp lại một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tịch không mặc quần áo, thân thể bị bao lại bởi khăn tắm, rồi được Ngụy Tiếu Ngữ trực tiếp ôm lên xe.
Bởi khi trước quá vội nên Ngụy Tiếu Ngữ không lái chiếc Lincoln đến, được cái xe này cũng tương đối rộng rãi. Ngụy Tiếu Ngữ kêu tài xế bật tấm ngăn trong xe lên, khoang sau có mở điều hòa cũng không sợ lạnh.
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch cầm lấy tay Ngụy Tiếu Ngữ, phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ.
“Bao lâu nữa thì về đến Dạ Ngữ?” Cố Tiểu Tịch ở trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“Khoảng bốn tiếng.” Ngụy Tiếu Ngữ trả lời, bàn tay chạm vào da Cố Tiểu Tịch, vẫn nóng như khi nãy.
“Tôi nghe thằng nhỏ kia nói, đó là thuốc kích dục liều lượng cao, chỉ sợ thuốc ức chế cũng không có tác dụng mấy…” Cố Tiểu Tịch ở trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ cắn môi nói, âm thanh yếu ớt, mềm nhẹ như đang nằm trên giường nói lời ân ái, “…phải ngâm lâu trong nước mới được.”
Ngụy Tiếu Ngữ yêu thương nhìn cậu trai trong lòng, vừa rồi đã ngâm nước trong bồn gần nửa tiếng, da tay, da chân nhăn hết cả lên. Hắn sờ sờ tóc Cố Tiểu Tịch: “Hay để tôi đánh cho cậu ngất đi nhé?”
Cố Tiểu Tịch trầm mặc thật lâu, dường như đang suy nghĩ chuyện này phải giải quyết thế nào, qua một lúc sau mới nói: “Thuốc kích dục liều lượng cao ở lại trong người sẽ làm tổn thương hệ thần kinh.”
“Vậy… là phải làm cho ra mồ hôi hả?” Ngụy Tiếu Ngữ đề xuất, “…Hay là, cậu chạy theo xe đi?”
“Anh muốn tôi nửa đêm trần trụi ở đường quốc lộ hả?” Cố Tiểu Tịch hận muốn cắn ngón tay hắn một cái, ai bảo Ngụy Tiếu Ngữ ôm y như thế, ngón tay lại để gần miệng y như vậy. Bây giờ tuy cử động người khó khăn, nhưng miệng vẫn có thể di chuyển được một chút.
Ngụy Tiếu Ngữ không rút tay lại, ngược lại còn đưa sát đến môi Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch ngẩn người, hiện tại y chẳng còn tí sức lực nào, ngay cả ngón tay của Ngụy Tiếu Ngữ cắn cũng không xong, động tác này trông càng giống như là trêu người.
Ngụy Tiếu Ngữ vốn muốn chỉ chọc một chút để chuyển sự chú ý của Cố Tiểu Tịch đi, nhưng rõ ràng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn là khiến hắn…
Cố Tiểu Tịch cắn ngón tay y, cảm giác nóng rực, ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn hưng phấn. Hắn tiếp tục xâm nhập vào khoang miệng của y, xâm phạm những nơi yếu ớt lại mẫn cảm của y, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc đen nhánh, rồi nhẹ nhàng rút ngón tay trong miệng y ra. Cố Tiểu Tịch vốn đang tựa trong lòng hắn, cách lớp khăn tắm mềm mại, hắn có thể cảm nhận được thân thể của y đang truyền ra nhiệt độ hấp dẫn.
Hắn nghĩ chính mình có thể cố gắng rồi từ từ khiến Cố Tiểu Tịch yêu hắn, không bao giờ rời xa hắn. Trong quá khứ, hắn khao khát được gần gũi y. Khi hắn nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, hắn đã nghĩ, ngay cả những tia sáng cũng bị lạc mất trong đôi mắt ấy, bản thân hắn thật có thể đi vào lòng y được sao?
Có thể hắn có rất nhiều phương pháp để có được y, lợi ích, tiền tài, hoặc là dùng cái chết để đe dọa. Nhưng hắn thấy không cam tâm, ánh mắt lạnh lùng, xa cách đó dường như phản ánh nội tâm của Cố Tiểu Tịch, cự tuyệt tất cả những người muốn tiếp cận, trong lòng Cố Tiểu Tịch chỉ có mình bản thân y, không cho bất kỳ kẻ nào bước vào. Hắn không cam tâm để mọi chuyện như vậy, cũng không thể chịu đựng được cảnh y dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Hắn nhớ rõ một ngày, Cố Tiểu Tịch tựa vào quầy bar, trong tay cầm một ly Baileys, trong phòng không bật đèn, chỉ có những ánh đèn neon chập chờn, hư ảo bên ngoài hắt vào.
Nơi đó như thế giới một người của y, đôi mắt đau buồn kia khiến người khác yêu thương.
Thế nhưng càng tới gần, dục vọng của hắn lại càng không thể kiềm nén, khi hắn từ Ngụy Thất biết được Cố Tiểu Tịch và Tư Đồ Thượng Lam đến Lam Sắc Lệ Thủy, cảm giác ghen tị khiến hắn gần như mất đi khống chế.
Hắn chưa từng nếm qua cảm giác ghen tuông cùng nỗi khát khao mãnh liệt như vậy, cho nên hắn đưa Cố Tiểu Tịch tới Lam Sắc Lệ Thủy. Hắn muốn mọi chuyện đến từ từ, cũng muốn dùng cách thông thường để tạo tình cảm giữa hai người, nhưng tiết tấu của thế giới trước giờ vốn đâu phải là dựa vào tiết tấu của bản thân ai.
Cố Tiểu Tịch đột nhiên mất tích, khiến hắn cảm thấy trống rỗng, thậm chí còn là sợ hãi…
Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, mặc kệ thế nào, hôm nay Ngụy Tiếu Ngữ trông rất kỳ lạ, cứ như kẻ bị trúng thuốc kích dục là hắn chứ không phải y.
Nhưng Đoàn Thù đã nói, đó là thuốc liều cao, thằng đó quả không gạt người. Tuy vừa rồi có thuốc ức chế, cũng ra rất nhiều mồ hôi, nhưng lượng thuốc trong cơ thể vẫn còn rất nhiều, hơn nữa thông qua máu mà tán loạn khắp nơi.
Bây giờ tên Ngụy Tiếu Ngữ đáng chết này còn có động tác nguy hiểm như vậy. Cố Tiểu Tịch cảm giác được nụ hôn của hắn dừng trên tóc với cổ của y, khăn tắm bị rớt ra một chút, để lộ tấm lưng mượt mà, đường cong tao nhã nơi sống lưng, đi xuống ẩn hiện dưới lớp khăn tắm. Ngụy Tiếu Ngữ hôn dọc xuống, cảm giác tê dại khiến thân thể Cố Tiểu Tịch không thể kiềm chế mà nổi lên phản ứng. Y cắn môi, kềm lại tiếng rên rỉ chỉ chực thốt ra nơi cuống họng.
Cố Tiểu Tịch muốn phản đối hành động của người đàn ông này, đồng thời muốn hỏi xem hắn có đúng là tới cứu y hay không. Nhưng thời điểm này, y chẳng thể nói một câu đầy đủ, y cắn chặt môi dưới, lo sợ nếu mở miệng, tiếng rên rỉ sẽ bị thoát ra ngoài.
Cố Tiểu Tịch nghĩ bản thân hiểu được những người này, bọn họ sinh hoạt trong một xã hội khác, đầy toan tính, thủ đoạn. Y cũng biết những gia tộc xã hội đen rễ sâu nhánh lớn từ xa xưa kinh khủng cỡ nào, dường như lịch sử mỗi một gia tộc đều là dùng máu tươi cùng hy sinh để viết thành.
Nhưng Ngụy Tiếu Ngữ lại khiến y thả lỏng lòng cảnh giác. Y để hắn cấp cho một nơi an ổn, sự bảo hộ lẫn cảm giác bình yên, y biết có một ngày y phải đáp trả lại hắn. Bởi vì hắn là Ngụy Tiếu Ngữ, không có chuyện cho y tất cả mà không đòi lại gì…
Nhưng Cố Tiểu Tịch luôn có một ảo giác. Trong tối đó, y cầm ly Baileys trong tay, Ngụy Tiếu Ngữ ôm y ngồi trên sofa mềm mại ở phòng khách coi TV— khoảnh khắc ấy tựa như bên nhau cả một cõi đời.
Cố Tiểu Tịch quay người lại, nhìn vào mắt Ngụy Tiếu Ngữ, đôi mắt xanh ấy vẫn là nét dịu dàng như cũ, nhưng không còn vẻ che dấu như mọi khi, sâu thăm thẳm, ham muốn thể hiện rõ ràng.
Hắn hôn lên môi y, mang theo sự chiếm hữu cùng khiêu khích, Cố Tiểu Tịch ngẩn người, không cự tuyệt. Thế nhưng, khi Ngụy Tiếu Ngữ thò tay ra cầm lấy khăn tắm của Cố Tiểu Tịch, y bỗng nhiên bắt lấy cổ tay hắn.
Đương nhiên bằng khả năng của Ngụy Tiếu Ngữ không phải Cố Tiểu Tịch có thể đơn giản cản lại được, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ vẫn ngừng lại, đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn Cố Tiểu Tịch, làm y có chút bối rối.
Khoang xe yên tĩnh chỉ còn hai người thay phiên thở dốc.
Cố Tiểu Tịch nhìn vào mắt Ngụy Tiếu Ngữ, đôi mắt đen tuyền mê ly, hấp dẫn, vô lực tựa vào ***g ngực người đàn ông, tuy vẫn cầm tay hắn, nhưng dáng vẻ này lại càng giống đang dụ dỗ hơn…
Cố Tiểu Tịch đột nhiên buông tay Ngụy Tiếu Ngữ ra, chậm rãi nói: “Anh coi, có lẽ là do thuốc kích dục, tuy mấy nhà khoa học thường nói cảm xúc là bệnh dễ lây lan, ngay cả cười ngốc, hay ngáp cũng bị lây… Nhưng bây giờ tôi lại biết một biện pháp có thể trực tiếp tiêu đi lượng thuốc trong người, cần anh phối hợp một chút.”
Ngụy Tiếu Ngữ còn đang suy tư xem chuyện này hắn có thể kiếm lợi được nhiều không, thân thể thế nhưng đã nổi phản ứng. Đàn ông đúng là sinh vật luôn dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, chẳng liên quan gì tới khả năng kiềm chế hay giáo dục của bản thân ra sao.
Hắn không xác định chính mình có thực muốn Cố Tiểu Tịch khôi phục lại dáng vẻ ban đầu không, cái vẻ lạnh như băng, tránh người cả ngàn dặm, nên nhất thời hắn không nói gì.
Cố Tiểu Tịch khua khua tay với hắn: “Nâng tôi dậy đi, tư thể này mệt quá.”
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch về chỗ ngồi, y đang quấn khăn tắm, thoạt nhìn thật biếng nhác nhưng tao nhã, đôi nắt đen nhánh tựa đá obsidian chôn sâu dưới lòng đất.