Cố Tiểu Tịch nghe thấy tiếng bước chân, biết được đi vào không phải chỉ một hai người. Dựa vào tiếng bước chân thì y đoán có ít nhất năm, sáu người, trong đó có một người bước đi rất nhẹ, ngược lại có hai người đi hơi nặng nề, loại này hẳn là những gã có thể hình cường tráng đồ sộ, còn lại đều là vóc người bình thường.
“Nó còn chưa tỉnh hả?”
Người đầu tiên lên tiếng nghe có vẻ còn trẻ, nhưng rõ ràng là kẻ cầm đầu. Ờ, nếu đám này chính là bọn cướp thì âm thanh này xem như là trùm băng cướp? Chẳng qua giọng nói này nghe còn rất trẻ, tuổi chỉ chừng hai mươi, hai mốt, không thể già hơn được. Cố Tiểu Tịch nhớ tới cái áo khoác trên sofa, có lẽ là của tên này, nhưng người còn trẻ như vậy sao có thể hút loại thuốc nặng như thế?
Mặc dù trong đầu Cố Tiểu Tịch hiện ra hàng trăm ý tưởng, nhưng biểu hiện bên ngoài thì vẫn như là đang hôn mê bất tỉnh.
Cố Tiểu Tịch cảm giác giường nhẹ nhàng hõm xuống, một hơi thở lạ lẫm phả lên mặt y: “Đừng giả bộ, tao biết mày tỉnh rồi.”
Âm thanh kia rất gần y, rất nhẹ, nhưng Cố Tiểu Tịch biết người này chính là… trùm băng cướp kia? Cố Tiểu Tịch do dự một chút, chầm chậm mở mắt ra, một khi đã nằm trong tay người ta thì cho dù cứ giả bộ ngủ cũng không phải biện pháp, không bằng mở mắt ra xem xét tình huống một chút, sau đó tính toán tiếp.
Khi Cố Tiểu Tịch mở mắt ra, một khuôn mặt còn trẻ, đẹp trai xa lạ xuất hiện trước mắt y, bởi vì quá gần nên Cố Tiểu Tịch có cảm giác người kia chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi y, cho nên theo bản năng y lùi lại về sau một chút.
Người kia cũng ngồi dậy, ở trên giường quan sát Cố Tiểu Tịch. Người ngồi trên giường, Cố Tiểu Tịch không đoán sai, quả nhiên nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu đen. Bởi đang ngồi nên trông không cao lắm, nhưng xem ra có vẻ cũng chừng một mét tám.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày ở trong lòng, tuổi tác người trước mắt khiến y khá lo lắng, không tính là độ tuổi lõi đời nhưng cũng không còn quá khờ dại, nếu muốn lừa nó thì có chút khó khăn, càng huống chi… nhìn thôi là thấy kẻ này là loại không dễ chơi.
Dưới tình huống này, Cố Tiểu Tịch biết cứ giả bộ im lặng cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa vẻ ngoài của y cũng tầm mười tám, mười chín tuổi, tương đối có sức thuyết phục. Cố Tiểu Tịch nhìn xung quanh một chút, quả thực có năm sáu gã đàn ông đang đứng cạnh giường, hai người ở phía sau trông rất đô con.
Cố Tiểu Tịch không biết những người này rốt cuộc là làm gì, nhưng nhìn qua thì thấy giống dân xã hội đen, chỉ có loại người này mới mang theo vẻ tàn bạo như vậy, hơn nữa liếc mắt là có thể thấy bên hông những kẻ này hơi cộm lên, tất cả đều trang bị súng. Cố Tiểu Tịch tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của bọn chúng, dưới tình huống này, chỉ có thể giả bộ yếu đuối…
Cố Tiểu Tịch co rúm một chút, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: “Tao nói cho mày cũng chẳng sao, đây là một biệt thự của nhà tao.”
Mẹ nói, nói cũng như không…
Cố Tiểu Tịch lại cẩn thận nhìn một vòng, dùng âm thanh sợ sệt hỏi: “…Các anh là ai?” Giờ phút này Cố Tiểu Tịch đương nhiên không phải không sợ hãi, cho nên cũng không lộ ra sơ hở gì.
Người trẻ tuổi cười cười: “Tao ghét thằng Ngụy Tiếu Ngữ, như vậy mày hiểu chưa?”
Đúng là hiểu rồi… Hóa ra lại là Ngụy Tiếu Ngữ lây họa cho y, quả nhiên mỗi lần bị thương đều là vì ngôi sao chổi kia, mới yên được có vài ngày lại bị bắt cóc, thật đúng là làm Cố Tiểu Tịch căm tức.
Cố Tiểu Tịch lại nhỏ giọng hỏi: “…Vì sao phải bắt tôi?”
Vấn đề Cố Tiểu Tịch đặt ra đều rất trực tiếp mà hiệu quả, chỉ khi hiểu rõ vấn đề mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân. Người trẻ tuổi lần này không trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Tịch. Hắn bỗng thò tay ra nắm lấy cằm của Cố Tiểu Tịch: “Cũng xinh đẹp đấy, không biết biểu hiện trên giường thế nào nhỉ?”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, là cướp sắc? Không thể nào… Mỗi ngày Cố Tiểu Tịch đều soi gương, vẻ ngoài bây giờ trông cũng được, nhưng nếu so với Diệp Thu Sinh thì kém xa. Những người này vì sao lại tốn sức bắt y tới đây?
Người trẻ tuổi vừa nói xong, mấy gã đàn ông bên cạnh bắt đầu cười phá lên. Loại âm thanh hạ lưu này lọt vào tai Cố Tiểu Tịch không phải nói cũng biết là khó chịu chừng nào.
Người trẻ tuổi vẫn nắm cằm Cố Tiểu Tịch như cũ, y tiếp tục giả bộ đáng thương, ở phương diện này y khá là đắc ý. Dù sao khi y còn là Diệp Thu Sinh, cũng có một số ít khách thích loại như vậy.
Người trẻ tuổi kề sát Cố Tiểu Tịch, lạnh lùng nói: “Ngụy Tiếu Ngữ là thằng khốn nạn, chị tao thích nó như vậy, mà nó dám chơi đùa…”
Hóa ra thằng nhóc này mắc bệnh yêu chị, vậy cũng dễ, chỉ cần thuyết phục được nó là có thể thoát. Khi trở về nhất định sẽ dạy dỗ thằng cha Ngụy Tiếu Ngữ một trận, quan hệ nam nữ bậy bạ cũng phải có mức độ, ít nhất đừng để lửa lan sang người qua đường như y.
Bây giờ người qua đường này cũng chẳng biết tìm ai mà khóc nữa.
Nói về khả năng… Cố Tiểu Tịch nhìn lại một chút, tuy y có tí khả năng, nhưng nếu lập tức đối phó với chúng thì chắc chắn không được, hơn nữa dược hiệu chưa biến mất, thân thể y vẫn mềm nhũn, bải hoải như trước.
“…Ừm, về chuyện của chị gái anh, tôi lấy làm đáng tiếc,” Cố Tiểu Tịch thật đáng thương lên tiếng, “nhưng anh có thể tìm lầm người rồi, tôi chỉ là một bartender của Dạ Ngữ thôi… Nếu anh muốn uống rượu, tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy loại…”
Người trẻ tuổi cười lạnh hai tiếng: “Đừng giả bộ vô tội với tao, từ trước tới nay Ngụy Tiếu Ngữ luôn ở chung với mày, chẳng lẽ chỉ là quan hệ ông chủ, nhân viên hả?”
Mặc dù có vẻ không thuyết phục, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn lập tức gật đầu, ít nhất bọn họ còn chưa tính là quan hệ tình nhân. Khẳng định của Cố Tiểu Tịch đương nhiên chẳng có ý nghĩa gì đối với người trẻ tuổi này.
“Giờ Ngụy Tiếu Ngữ rất mê mày nha…” người trẻ tuổi kề sát mặt Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói, “nghe nói có thể ở bên nó một tháng cũng không tệ rồi.”
“Phải… đúng là không có nhiều người có thể ở bên anh ta một tháng…” Cố Tiểu Tịch vội vàng phụ họa cùng, tuy Ngụy Tiếu Ngữ đối xử với y không tệ lắm, nhưng bây giờ y phải cố gắng nói xấu Ngụy Tiếu Ngữ, “anh ta lúc nào cũng làm theo ý mình, cứng đầu, lại còn rất nhỏ nhen, ngay cả tiền nhà cũng không trả cho tôi…”
Cố Tiểu Tịch thao thao bất tuyệt kể lể về những thói xấu của Ngụy Tiếu Ngữ, nghe qua cứ tưởng đó là một ông chủ đáng giận cắt xén tiền lương của nhân viên.
“Đừng có giở trò với tao!” người kia hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn, tay dùng sức, đẩy Cố Tiểu Tịch ngã lên giường, ánh mắt dõi theo Cố Tiểu Tịch.
“Mẹ nó, đừng có nói mấy lời vô dụng với tao!” người trẻ tuổi kêu lên, “Thằng Ngụy Tiếu Ngữ khốn nạn, tao phải bắt nó trả giá!”
Quả nhiên là bệnh yêu chị, Cố Tiểu Tịch thở dài trong lòng.
“…Anh có thể tha cho tôi không?” Cố Tiểu Tịch bị hắn bóp lấy cổ, khó khăn hỏi, nhìn sang xung quanh thì thấy đám đàn ông kia đều đang ngóng chờ coi kịch vui. Người trẻ tuổi nhíu mày, nhìn chàng trai tỏ ra đáng thương nằm trên giường. Thật ra hắn cũng do dự có nên làm vậy không, nhưng cứ nghĩ đến vẻ đau lòng, lại luôn không ngừng khóc của chị gái…
Thằng nhóc này còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, theo tài liệu thì chỉ là một người bình thường. Có trách thì trách nó ở cùng chỗ với Ngụy Tiếu Ngữ.
Tuy bề ngoài của y thực dễ dàng làm cho người ta nổi lên lòng thương hại, nhưng… Hắn gằn từng tiếng: “Tao muốn làm Ngụy Tiếu Ngữ cũng phải nếm thử hương vị đau lòng này, mày biết đấy, thằng đó giờ si mày muốn chết …”
Lúc này bàn tay vẫn đang bóp cổ y, nhưng bởi ở hõm vai nên không ảnh hưởng tới hô hấp.
Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: “Một khi Ngụy Tiếu Ngữ đã thích mày như vậy, chắc nó cũng không ngại chia sẻ mày với thằng khác đâu nhỉ…”
Mấy gã đang đứng cạnh giường dùng ánh mắt hạ lưu quét tới quét lui trên người Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Phải không, xem ra đàm phán thất bại rồi.”
Người trẻ tuổi còn không phản ứng, Cố Tiểu Tịch dùng tốc độ tia chớp đem bàn tay chạy tới bên hông hắn, đồng thời rút ra khẩu súng, chốt an toàn đã được mở, y kề họng súng bên sườn thanh niên. Sự tình phát sinh quá nhanh, mấy gã ở cạnh đó gần như chưa phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn màn này. Chờ đến khi hiểu được thì Cố Tiểu Tịch đã đặt họng súng ở bên hông người trẻ tuổi.
“Được rồi, giờ bỏ móng vuốt của anh trên cổ tôi đi.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói, đôi mắt màu đen nheo lại như một tay thợ săn nguy hiểm cùng giảo hoạt. Người trẻ tuổi ngẩn người, không biết thiếu niên này sao có thể từ một người đáng thương chuyển sang kẻ lấy súng uy hiếp hắn.
“Lấy tay ra.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa, khẩu súng nơi hông dí vào thêm vài phân.
Giờ hắn mới cảm thấy được nguy hiểm, theo bản năng buông tay xuống.
Cố Tiểu Tịch nhìn lướt qua những gã đang đứng: “Mấy người đứng tránh ra.”
“Mày trốn không thoát đâu.” người trẻ tuổi không cam tâm nói.
“Chẳng qua anh có thể sẽ chết trước.” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói.
Người trẻ tuổi cười lạnh khinh thường, song không nói gì.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy có người chạy đi, xem ra gọi thêm quân tới, bên ngoài lập tức có người nhôn nhao lên: “Cậu chủ bị bắt cóc!”
Cố Tiểu Tịch nhìn người trẻ tuổi trên giường, bỗng nhiên cười rộ lên: “Rốt cuộc là ai bị ai bắt cóc?”
Người trẻ tuổi anh tuấn hơi đỏ mặt, rõ ràng hắn bắt được thiếu niên này, giờ tới hắn bị y dí súng vào.
Vì che dấu sự xấu hổ của bản thân, hắn ác hung dữ trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tịch: “Mẹ kiếp! Mày có giỏi thì bắn tao đi, ở đây trúng đạn cũng chưa chắc sẽ chết!”
“Phải không…?” Đôi mắt của Cố Tiểu Tịch cong lên, con ngươi bên dưới hàng mi thật đen láy, nhưng lại trông mê hoặc vô cùng, nhất thời khiến người trẻ tuổi ngây ra. Này rõ ràng là một loại khiêu khích! Hắn tức giận nghĩ, cảm giác họng súng lạnh như băng chậm rãi di lên trên, xẹt vào da dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn làm hắn bị kích thích. Cuối cùng, họng súng dừng lại ở ngực, chỉ nghe thấy thiếu niên kia dùng âm thanh thật mềm nhẹ, quyến rũ hỏi: “Vậy anh nói xem, nổ súng ở đây, có thể chết không?”