Cố Tiểu Tịch bắt đầu cảm thấy bản thân như đã bước vào cõi mộng vô cùng hoang đường.
Cả đời Diệp Thu Sinh đều đuổi theo cuộc sống xa xỉ, được hưởng thụ, được tiêu tiền như nước. Y chính là sống trong hư vinh như vậy, muốn người đời vừa hâm mộ vừa ghen tị với y.
Nhưng, thật ra y sai rồi.
Cố Tiểu Tịch còn nhớ rõ lần đầu tiên bước vào Lam Sắc Lệ Thủy đã phấn khích, kiêu hãnh như thế nào, nhưng giờ tất cả những gì Diệp Thu Sinh muốn đạt được lại bị chính mình dẫm nát dưới chân. Vốn đã khó coi nay lại càng thêm thảm hại, tựa như một màn kịch thật nực cười.
Những thứ Diệp Thu Sinh trước đây liều mạng theo đuổi nay lại chẳng có tý nghĩa lý nào trước mắt Cố Tiểu Tịch, y dễ dàng bước vào đây, mà càng buồn cười, nhà hàng này lại là của Ngụy Tiếu Ngữ.
Thật là khiến người ta vừa thấy nực cười lẫn cay đắng.
Ngụy Tiếu Ngữ có chút kinh ngạc, sắc mặt Cố Tiểu Tịch không tốt lắm, không phải kiểu người không khỏe, mà do vấn đề tâm lý gây ra.
Hắn kéo y lên lầu.
Lầu ba là khu phòng VIP, những phòng bên ngoài là cho thuê nguyên tháng, càng vào sâu bên trong thì khách tới thuê càng lâu. Nói cách khác, loại phòng của khách ở lầu ba được xếp theo số tiền bỏ ra.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy phòng của Tư Đồ Thượng Lam, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch đi qua một cái cửa lớn nằm cuối hành lang, xem chừng bên trong là một cái đại sảnh. Trước cửa có bốn người đàn ông mặc đồ đen, nhìn qua là biết đó là vệ sĩ của Ngụy gia. Thấy Ngụy Tiếu Ngữ mang Cố Tiểu Tịch tới, đám người có chút do dự, song nhanh chóng mở cửa ra cho cả hai bước vào.
Lúc Ngụy Tiếu Ngữ đi qua, toàn bộ đều cúi người xuống, nhưng vẫn có người tò mò ngẩng đầu len lén nhìn Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch không biểu hiện gì, dù sao cũng bị Ngụy Tiếu Ngữ kéo đi, nên cứ bước theo vào.
Người của Dạ Ngữ biết Cố Tiểu Tịch, coi y là cậu chủ nhỏ, thành ra đi tới đâu cũng có người cúi đầu chào y. Còn các vệ sĩ ở đây xem ra đều là người của Ngụy gia, nên chưa từng gặp Cố Tiểu Tịch, đương nhiên Cố Tiểu Tịch biết không phải do mấy người này tò mò tọc mạch, thích ngó trộm người lạ chưa từng gặp qua. Mà nhìn vào biểu hiện của họ, y biết loại tụ họp của gia tộc này khẳng định bình thường không bao giờ đưa người lạ tới, nên những người này mới hiếu kỳ như vậy.
Từ mấy chuyện này, Cố Tiểu Tịch mới bừng tỉnh, giờ y còn gặp phải vấn đề lớn hơn — y đã bước vào thế giới của Ngụy gia.
Đại sảnh rất hoa lệ, ba bức tường đối diện đều làm bằng vật liệu trong suốt, khi đứng ở đại sảnh, rất có cảm giác như đang ngụ ở thủy cung. Nơi đây rộng hơn phòng của Tư Đồ Thượng rất nhiều, bởi dù sao cũng hơn căn phòng ngủ khi nãy đến tận hai mặt tường.
Một bầy cá xinh đẹp đang bơi qua sau bức tường thủy tinh. Cố Tiểu Tịch ngơ ngác nhìn cho đến khi Ngụy Tiếu Ngữ đến kéo y đi.
Phía bên kia đại sảnh là một cái cầu thang hình xoắn ốc, tuy vậy nó lại không làm bằng thủy tinh, trên đó có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Cô đang mặc một cái váy bồng kiểu công chúa màu tím có thắt lưng, tóc để xõa đơn giản, dừng ở bờ vai, một tay cầm ly rượu, còn một tay khác thì đặt lên lan can, dường như là đang ngắm bầy cá.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy cô nàng thì nhíu mày, đó là cô công chú nhỏ của Ngụy gia — Ngụy Hựu Tuyết.
Ngụy Hựu Tuyết thấy cửa mở, nở nụ cười với Ngụy Tiếu Ngữ: “Anh.” sau đó nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tịch, không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Nghỉ sớm chút đi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, sau đó kéo Cố Tiểu Tịch qua chỗ cầu thang lên tầng trên.
Ngụy Hựu Tuyết nói với ở phía sau: “Anh hai! Em còn chưa nói gì mà anh đã chạy nhanh thế hả…”
“Thôi khỏi nói luôn đi, anh đói chết rồi nè!” Ngụy Tiếu Ngữ bỏ lại cho đằng sau một câu, mặc dù cả hai đã đi hết cầu thang.
Cố Tiểu Tịch không biết Lam Sắc Lệ Thủy còn có tầng thứ tư. Nhìn bên ngoài hoàn toàn không nhận ra được Lam Sắc Lệ Thủy có tới bốn lâu. Tuy nhiên nếu Cố Tiểu Tịch chú ý một chút, có thể từ kết cấu của tòa nhà mà nhận ra chuyện nó có bốn lầu cũng không phải vấn đề gì. Lam Sắc Lệ Thủy được dựng lên như một thủy cung rộng lớn, nên thực tế chỉ có thể nhìn đến lầu một cùng lầu hai, còn lầu ba lầu bốn thì nhìn không được.
Cố Tiểu Tịch thở dài, xem ra không chi nổi tiền cho lầu bốn rồi, nơi này chắc chỉ dùng cho Ngụy gia tập hợp gia tộc.
Ngụy Tiếu Ngữ thành thạo mở một cái cửa ra, trước cửa có hai người đàn ông vạm vỡ đứng gác, họ cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp dùng vẻ mặt gì đáp lại thì đã bị Ngụy Tiếu Ngữ kéo vào bên trong.
Phòng này và phòng Cố Tiểu Tịch vừa ở lúc nãy hoàn toàn ở hai đẳng cấp khác nhau.
Theo cách hiểu của Cố Tiểu Tịch thì cuộc sống bình thường của Ngụy Tiếu Ngữ đã thật khoa trương rồi, giống như hắn sinh ra trên đời này chỉ để hưởng thụ vậy. Bây giờ thì càng củng cố thêm suy nghĩ của Cố Tiểu Tịch.
Căn phòng này hơi nhô ra bên ngoài, kiểu như ban công, ba mặt trường đều là dạng trong suốt, có thể ngắm đàn cá tung tăng bơi lội qua lại.
Phòng được trang hoàng xa xỉ nhưng cũng rất thoải mái, thật vô cùng phù hợp với tác phong của Ngụy Tiếu Ngữ. Bố cục trong phòng giống các phòng VIP ở lầu ba, bên tay trái là một nhà ăn, bàn ăn kê sát tường, từ đó có thể ngắm đàn cá đang bơi lội.
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, ngồi xuống bên bàn ăn. Trên bàn đã bày đầy đồ, không biết nên gọi là bữa tối hay bữa đêm nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Tịch, có muốn tới ăn chút gì không.”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, tựa vào vách tường trước giường nhìn đáy biển sâu đen bên dưới.
“…Tôi phải về.” Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nói, xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức buông đũa xuống, bước tới định kéo y lại. Tốc độ Cố Tiểu Tịch rất nhanh, lập tức ra khỏi cửa. Ngụy Tiếu Ngữ ở đằng sau kêu y một tiếng, y cũng không quay đầu lại. Hai vệ sĩ ở cửa không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên phân vân không biết nên chặn lại hay mặc kệ nữa.
Cố Tiểu Tịch thừa dịp đi ra ngoài. Hành lang được trải một lớp thảm dày màu đỏ, đi lên không tạo ra một tiếng động nào. Ngụy Tiếu Ngữ đuổi theo, thì thấy Cố Tiểu Tịch đã đứng ở đầu cầu thang rồi.
“Tiểu Tịch!” hắn kêu một tiếng, Cố Tiểu Tịch vẫn không quay đầu lại, tiếp tục xuống cầu thang.
Khi Cố Tiểu Tịch đứng ở đầu cầu thang đã bị hai vệ sĩ nhìn thấy. Bọn họ thấy Ngụy Tiếu Ngữ đuổi theo đằng sau, theo bản năng giơ tay ra ngăn y lại.
Hai người đàn ông vạm vỡ giơ tay ra, chặn lại đường đi của Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch hơi nghiêng người, một tay vịn lên lan can, tay còn lại chống lên vai người đàn ông, nhảy lên bậc thang. Người đàn ông hơi xoay mình, Cố Tiểu Tịch khom lưng, rút lấy súng bên hông hắn. Y thuần thục mở chốt an toàn, đầu súng dí vào sườn người đàn ông, nhìn xuống một chút, thì thấy có những người mặc áo đen lục tục kéo tới cầu thang.
Bị súng dí vào nên người đàn ông không dám cử động.
Cố Tiểu Tịch phán đoán độ cao, nếu nhảy từ đây xuống chắc không thể gãy xương được. Y thả người kia ra, lùi xuống bậc thang.
“Tiểu Tịch! Cậu đang làm gì!” Ngụy Tiếu Ngữ đứng ở đầu cầu thang quát lên.
“Tôi phải về.” Cố Tiểu Tịch nhàn nhạt nói, tiếp tục lùi về phía sau.
Cầu thang rất dài lại xoắn vòng, Cố Tiểu Tịch nhìn một chút, có rất nhiều người áo đen đã tới cầu thang rồi.
Cố Tiểu Tịch lùi nhanh xuống dưới, nóng súng chỉ vào Ngụy Tiếu Ngữ, chỉ cần bảo trì tư thế này, những vệ sĩ khác cho dù có tiếp cận, cũng không dám làm gì.
Cố Tiểu Tịch rất rõ ràng, thế lực ngầm của Ngụy gia lớn như thế nào. Cái thế giới đó không phải nơi y có thể giao thiệp, bây giờ chỉ có lui ra bên ngoài, nếu trễ một chút, thì dù y có muốn rút ra cũng không được nữa.
Đương nhiên, bình thường Cố Tiểu Tịch cũng không thận trọng như vậy, có lẽ đã quen với sự tồn tại của Ngụy Tiếu Ngữ nên mới hoàn toàn không dè chừng gì, mãi cho đến khi bước vào căn phòng này mới hiểu được sự việc rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.
Cố Tiểu Tịch sẽ không phạm loại sai lầm này, cho dù có điên rồ trở thành tình nhân của Ngụy Tiếu Ngữ, thì cũng không muốn tiếp xúc với Ngụy gia. Tiến vào cuộc họp mặt của gia tộc Ngụy gia, có nghĩa là cả đời này có dính líu tới Ngụy gia.
Tuyệt đối không được.
Cố Tiểu Tịch nhìn người áo đen trèo lên cầu thang, ngầm chỉ thị gì đó với đám vệ sĩ đang đứng rải rác. Y thở ra một hơi, rồi khom người, nhảy xuống đất. Cầu thang xoắn vòng có một ưu điểm, tuy có nhiều bậc nhưng thật ra độ cao lại tỷ lệ thuận với số bậc.
Cố Tiểu Tịch dừng ở mặt đất, xoay người lăn một cái, giảm được lực xóc tại chỗ, nắm đấm tạo lực bật người dậy, chạy tới cái cửa.
Dưới tình huống này không ai dám nổ súng, dù sao nay cũng là buổi họp mặt gia tộc Ngụy gia, mọi người lại đều không rõ tình huống…
Cố Tiểu Tịch đặt tay lên cửa, vừa định dùng sức mở ra, bỗng nhiên trên mặt cửa gần y, phát ra tiếng “phanh!” rất lớn.
Mùi thuốc súng cùng mùi gỗ khét lẹt lập tức bốc lên, y ngẩn người không dám dùng sức mở cửa nữa. Trên cánh cửa bên cạnh y, có một vết đạn rất rõ ràng, cảm giác ù tai khiến đầu y ong ong hết cả lên. Cố Tiểu Tịch quay đầu, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi xuống cầu thang, họng súng tối đen, hướng về y, từ họng súng bốc lên làn khói mỏng.
Trên gương mặt anh tuấn kia vẫn là nụ cười như cũ, đôi mắt xanh thẳm vẫn tràn ngập vẻ dịu dàng như cũ. Đột nhiên Cố Tiểu Tịch bừng tỉnh, đúng rồi, bọn họ có chung huyết thống. Ngụy Tiếu Ngữ và Ngụy Tiếu Khiêm chính là cùng một loại người.
Khi y đang ngẩn người sửng sốt, thì những người áo đen ở phụ cận lập tức giơ súng về Cố Tiểu Tịch, cơ hội đã mất, y đã không thoát được ra ngoài nữa.
Tất cả vệ sĩ đều tránh ra chừa đường cho Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ giao súng chho người bên cạnh, khẩu súng trong tay Cố Tiểu Tịch cũng bị vệ sĩ đoạt mất, chỉ còn hơn mười khẩu súng lăm lăm chỉa vào đầu y.
Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tiểu Tịch, phất tay một cái, hơn mười khẩu súng đều chậm rãi buông xuống.
Cố Tiểu Tịch lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, tuy y biết những vệ sĩ này chỉa súng về y chỉ để cảnh cáo, nhưng thân thể vẫn phản ứng như vậy. Không dám động đậy, sợ hãi khi đối mặt với cái chết trực tiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ nở nụ cười với y, đi tới ôm lấy thân thể y, bờ môi hôn lên tai y một cái.
Cố Tiểu Tịch biết bây giờ vẻ mặt của mình nhất định không đẹp đẽ gì, mà có ai trong trường hợp này có thể dễ nhìn cơ chứ.
Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ thật dịu dàng: “Ngoan, chờ tôi ăn tối xong rồi ta chơi tiếp.”