Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Ngụy Hựu Tuyết đưa Ngụy Tiếu Khiêm lên phòng nghỉ ở Dạ Ngữ xong, liền đi xuống lại đại sảnh.
Thấy anh trai của mình vẫn còn đứng ở quầy bar, cô dời tầm mắt sang nhìn bartender trẻ tuổi đứng đối diện với Ngụy Tiếu Ngữ. Là một chàng trai xinh đẹp, những ngón tay sạch sẽ trắng trẻo, chân mày quyến rũ, cho dù là khi cười thì vẫn trông có vẻ lạnh lùng, xa cách.
Cô bước qua, ngồi xuống cạnh anh trai mình. Ngụy Tiếu Ngữ tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ, hắn thật không ngờ em gái sẽ đến ngồi cạnh hắn.
“Bạn trai mới của em đâu?” Ngụy Tiếu Ngữ ngó xung quanh một chút, có ý đồ muốn đuổi cô em gái đi.
“Đang nói chuyện với người khác rồi.” Ngụy Hựu Tuyết lơ đãng đáp lại, nhưng đôi mắt xanh thẳm lại nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tịch.
“Cho tôi xin một ly Dark Rum.” Ngụy Hựu Tuyết cười ngọt ngào với chàng trai tóc đen trước mặt.
Chàng trai kia mỉm cười: “Xin đợi một chút.” nói xong xoay người lại lấy rượu.
Ngụy Hựu Tuyết quay mặt sang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ lại vô thức ngẩng mặt lên, tầm mắt dõi theo bóng dáng của chàng trai trẻ.
Nếu bắt Ngụy Hựu Tuyết phải miêu tả về Ngụy Tiếu Ngữ, thì có lẽ không từ nào thích hợp hơn “thay đổi thất thường”. Đối với ông anh này, vừa nãy còn thích đấy, lát sau lại có thể bỏ mặc nó ngay.
Cô còn nhớ rất rõ một chuyện, hồi đó Ngụy Tiếu Ngữ rất thích một chiếc xe thể thao, lúc nào cũng đi nó. Nhưng có một ngày, ông Ngụy đưa cho hắn một cái xe mới, thế là hắn liền quẳng cái xe cũ kia sang một bên.
Cô tò mò hỏi hắn vì sao lại thế. Ngụy Tiếu Ngữ cười, xoa đầu cô nói, bởi luôn có thứ tốt hơn.
Lớn lên rồi, Ngụy Hựu Tuyết mới hiểu được, hóa ra trên đời này luôn có thứ tốt hơn. Món ăn ngon hơn, rượu ngon hơn, đồ trang sức đẹp hơn, bạn đời tốt hơn… Ham muốn của con người vốn là không có đáy như vậy đấy.
Ngụy Hựu Tuyết cũng biết, tính cách của ba anh em cũng hoàn toàn khác nhau, như Ngụy Tiếu Ngữ luôn thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa trên đời này. Ngụy gia đã cung cấp cho hắn cuộc sống giàu có mà xa xỉ, còn hắn thì giúp Ngụy gia dựng nên mạng lưới buôn lậu hoàn chỉnh.
Cô nhìn Ngụy Tiếu Ngữ ở bên cạnh, lười biếng tựa lên mặt quầy bar, đôi mắt mặc lam hơi nheo lại. Đó là vẻ chuyên chú của một thợ săn, nhưng nhiều hơn chính là vẻ dịu dàng lạ lẫm Ngụy Hựu Tuyết chưa bao giờ biết.
Bartender kia rất nhanh chóng rót Rum đen vào ly. Rượu màu đỏ nhẹ nhàng chảy vào ly thủy tinh xinh đẹp, cùng với ánh sáng phản chiếu của ngọn đèn ở các viên đá.
Móng tay của Ngụy Hựu Tuyết dùng sơn bóng màu hồng, lúc cầm ly lên trông cũng rất xinh đẹp.
Thật ra Cố Tiểu Tịch có chút kinh ngạc nhìn người đẹp này vậy mà cũng uống rượu mạnh. Theo tiêu chuẩn quốc tế, một chai rượu có độ cồn từ 40%vol trở lên đã được liệt vào hàng rượu mạnh.
Rượu mạnh bình thường được chia làm bảy loại, Rum chính là một trong số đó, mà đó còn là biệt danh của một tên hải tặc. Bởi quá khứ hoành hành tại biển Caribbean, mà tên hải tặc nào cũng thích rượu Rum.
Có điều rượu Rum hình như không thích hợp với cô tiểu thư khả ái này.
Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch biết người của Ngụy gia vốn chẳng đơn giản, tuy nhìn bên ngoài trông cô nàng thật giống một tiểu thư mỏng manh, yếu đuối.
Ngụy Hựu Tuyết đang trò chuyện cùng anh trai, dù sao Cố Tiểu Tịch cũng không có việc gì ở đây nên đứng một chỗ làm xi-rô.
Có rất nhiều loại cocktail dùng đến xi-rô, hôm nay tuy đã chuẩn bị trước nhưng hình như vẫn không đủ dùng. Xi-rô được làm theo tỷ lệ 3:1, lần lượt là đường và nước. Lúc Cố Tiểu Tịch đang khuấy từ từ xi-rô thì bị đề tài “Thiệu Đình Chi” trong miệng Ngụy Tiếu Ngữ thu hút.
“Đình Chi?” Ngụy Hựu Tuyết nghĩ một chút rồi nói, “Anh ấy rất được, em thấy anh ấy là một diễn viên trời sinh, được đào tạo chính quy, cũng rất chuyên nghiệp. Em rất thích anh ấy.”
“Là bạn trai cô, cô đương nhiên nói thích rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ coi thường nói, “anh thấy nhân phẩm thằng kia không tốt.”
“Nhân phẩm không tốt?”
“Chẳng hạn như uống rượu say xỉn rồi lái xe.” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “Em nghĩ coi, Ngụy gia chúng ta huyết thống trân quý, lỡ em ngồi trên xe thằng đó, nó lại không cẩn thận rồi xảy ra chuyện, ông già nhà ta chả không tức giận đến giậm chân sao?”
“Ba cũng vậy, lúc nào cũng nói đến huyết mạch này nọ…” Ngụy Hựu Tuyết có chút suy nghĩ nhìn xuống cổ tay trắng muốt của mình.
Loại ánh mắt này rất nguy hiểm, Cố Tiểu Tịch nói thầm trong lòng. Cứ như là có thù hằn gì với vụ huyết thống này, trong mắt một cô gái mà lộ ra vẻ như vậy tuyệt đối không có chuyện tốt.
Rõ ràng vấn đề cô gái chú ý đến và ý của Ngụy Tiếu Ngữ không giống nhau.
“Cái thằng Thiệu Đình Chi kia…” Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa nói xong, thì Ngụy Hựu Tuyết đã đứng dậy, mỉm cười với Cố Tiểu Tịch: “Rượu uống ngon lắm.”
Sau đó nói với Ngụy Tiếu Ngữ, em đi đây.
Ngụy Hựu Tuyết xoay người rời khỏi quầy bar.
“…Anh nói câu kia làm cô ấy rời lực chú ý đi rồi.” Cố Tiểu Tịch dùng giọng điệu bùi ngùi nói.
“…Xem ra quan hệ giữa ông già với con bé vẫn chẳng thay đổi chút nào,” Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, tiếp tục nghịch với ly Baileys của mình.
“Quan hệ của bọn họ không tốt sao?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Cậu đã bao giờ nghe nói có gia tộc xã hội đen nào đi làm diễn viên không?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi lại.
“…Theo tôi được biết… hình như chỉ có mỗi mình em gái anh?” Cố Tiểu Tịch không xác định lắm trả lời.
“Em gái tôi là đứa tính khí thất thường, bởi mẹ của nó qua đời sớm quá.”
“Tôi cứ tưởng ba người cùng mẹ đấy.” Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nói.
Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu: “Tôi với Tiếu Khiêm là cùng một mẹ, mẹ của Tiểu Tuyết mất rồi.”
Vậy là xem ra, ông Ngụy cũng có màu mắt xanh đậm rồi, Cố Tiểu Tịch bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Y chống cằm nhìn Thiệu Đình Chi đang nói chuyện cùng Ngụy Hựu Tuyết, khuôn mặt hắn trông thật điềm đạm.
Theo như các bài báo thì Thiệu Đình Chi là diễn viên thuộc phái tình cảm sâu đậm. Ánh mắt của hắn khi nhìn vào máy quay trông thật dịu dàng, tình cảm đến độ khiến con người ta tưởng chừng tan ra. Nếu ai có thể được hắn nhìn chăm chú mà đằm thắm như vậy, có lẽ người phụ nữ đó sẽ là người hạnh phúc trên thế gian này.
Báo chí viết vậy đấy, Cố Tiểu Tịch nghĩ, có lẽ Giang Lai đã được thấy ánh mắt đó của Thiệu Đình Chi, nhưng cậu ta lại chẳng phải người hạnh phúc nhất trên đời này.
Mà có khi… y nhầm cũng nên, nói không chừng bọn họ chỉ quen biết thông thường.
“Còn muốn đi tìm Thiệu Đình Chi nữa không?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“Thêm một thời gian nữa vậy.” Cố Tiểu Tịch ngáp một cái, nếu đó thật là người yêu của Giang Lai… Cố Tiểu Tịch cũng không biết bản thân có can đảm hỏi thăm chuyện của hai người đó không nữa.
Cậu trai hay cười ngượng ngùng kia từng xin y dạy cho cách pha một loại rượu. Cố Tiểu Tịch biết cậu là làm cho người yêu, nên đã chỉ cách pha ly cocktail Amber Dream xinh đẹp. Dry Gin tựa kim cương, Vermouth như lục bảo thạch còn Chartreuse lại giống viên đá ruby. Màu sắc của ba loại đá quý này từ từ chảy vào ly rượu, khuấy đều lên sẽ thành màu hổ phách xinh đẹp.
Đây là loại đá do nhựa cây lá kim hóa thạch từ xa xưa. Loại rượu này biểu trưng cho một tình yêu vĩnh hằng.
“Tiểu Tịch?” Ngụy Tiếu Ngữ quơ quơ tay trước mặt Cố Tiểu Tịch.
“…Sao thế?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Sắc mặt của cậu không tốt lắm,” Ngụy Tiếu Ngữ lo lắng nhìn y, “Mệt hả?”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “Tôi nghĩ đến một người bạn trước kia.”
“Bạn gì?” Ngụy Tiếu Ngữ tò mò hỏi, Cố Tiểu Tịch chưa bao giờ nhắc lại chuyện trước kia, nên hắn cảm thấy rất hứng thú.
“Chỉ là một người bạn bình thường, cũng chẳng chơi thân lắm,” Cố Tiểu Tịch hồi tưởng về hình dáng của người kia, “Cậu ta là người rất tốt, loại người chúng tôi rất ít ai được như vậy.”
“Loại người chúng tôi?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi lại.
Cố Tiểu Tịch không để ý đến hắn, tiếp tục kể: “Cậu ta tốt với mọi người lắm, thế nên đối xử với người yêu cũng rất tốt.”
“…Sau đó thì sao?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi khẽ.
“Sau đó cậu ta chết.” Cố Tiểu Tịch gãi gãi mớ tóc có chút rối, “Tự sát.”
“…Uống thuốc ngủ?” Ngụy Tiếu Ngữ lại hỏi.
Cố Tiểu Tịch dọn ly, không tiếp tục nói về vấn đề đó nữa.
Cố Tiểu Tịch chỉ xoay người đi, trong tay còn đang cầm ly rượu Rum Ngụy Hựu Tuyết uống lúc nãy, chất lỏng màu đỏ sậm tản ra mùi hương thơm ngát.
Người kia đã chết như thế nào? Cố Tiểu Tịch nhớ không rõ.
Vì người kia mãi không tới chỗ làm nên Diệp Thu Sinh hẹn với mấy người khác cùng đi thăm cậu ta. Mật mã cửa phòng thì Diệp Thu Sinh nhớ rõ, lúc đẩy cửa ra thì trong phòng không có ai. Di động được đặt ở trên bàn, đã hết pin từ lâu.
Có người vô phòng tắm phát hiện ra cậu ta rạch tay tự tử, máu chảy ra hết rồi.
Có phải trước khi tôi chết, người sẽ đến tìm tôi. Có phải trong lòng người còn có tôi?
Diệp Thu Sinh nghĩ, cuối cùng người đàn ông kia vẫn không tới, cậu ta mất máu quá nhiều.
Vì vậy cậu ta chết.
Cố Tiểu Tịch đặt nhẹ cái ly lên chạn.
Xoay người lại thấy Ngụy Tiếu Ngữ vẫn còn ngồi đó, đôi mắt xanh thẳm dõi theo y.
“Đúng rồi, anh vừa rồi có nói, ba anh không đồng ý cho em gái anh làm diễn viên?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ thấy Cố Tiểu Tịch muốn nói sang chuyện khác, hắn cũng không cố đào bới vấn đề kia làm gì, đáp: “À, đúng vậy, tôi đoán ổng sắp hành động rồi.”
“Nhưng vừa rồi cô ấy nói sang năm muốn tham gia cái giải thưởng nào đó? Vừa rồi cô còn ngồi đây nói…”
“Oscar.” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “Hơn phân nửa là đi không được.”
“Vậy cũng thật đáng tiếc,” Cố Tiểu Tịch nhìn về cô gái xinh đẹp kia, nói.
“Nó vẫn đang học diễn,” Ngụy Tiếu Ngữ theo tầm mắt Cố Tiểu Tịch nhìn qua, “tuy ông già luôn phản đối, nhưng nó vẫn rất kiên trì.”
“Thật ra làm diễn viên cũng không có gì là xấu.” Cố Tiểu Tịch nói.
“Lời này cậu đi nói với ổng đi.” Ngụy Tiếu Ngữ xúi giục.
“Với ai?”
“Ông già nhà tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ cười nói.
“…Cũng đâu phải em gái của tôi.” Cố Tiểu Tịch khinh khỉnh, thu lại cái ly Ngụy Tiếu Ngữ đã uống hết rượu.
“Thì về sau cũng là em gái cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ vô tội kêu lên.
“…Nói linh tinh gì đấy.” Cố Tiểu Tịch xoay người lại rửa ly.