Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 20



Cho dù là Tư Đồ Thượng Lam, Ngụy Tiếu Ngữ, hay như loại người bình thường không có tinh thần đi tìm hiểu thì một khi có ai làm cho bọn họ cảm thấy bất an, thế nhưng lại chẳng biết được chắc chắn thân phận của người nọ. Như vậy được rồi, bọn họ không cần tò mò nữa, mà sử dụng cách thông dụng nhất, tuyên bố người kia án tử hình.

Giống như bây giờ, Cố Tiểu Tịch thậm chí đã có thể cảm giác được bầu không khí hung ác đáng sợ đang lan tràn ra.

Hành lang rộng thênh thang, sáng ngời, rất nhiều đèn huỳnh quang khiến nơi này chẳng có một tia âm u. Không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng, nhưng nếu có một chút kiến thức về lĩnh vực này thì hẳn ai cũng biết, mùi máu là rất khó khử sạch. Có lẽ Cố Tiểu Tịch thật sự sẽ không chú ý đến, nhưng Diệp Thu Sinh trong thân thể Cố Tiểu Tịch vừa đến hành lang này là đã có thể nhận ra.

Vì không rèn luyện thân thể nên không cách nào chống chọi nổi với Tư Đồ Thượng Lam, tuy Diệp Thu Sinh biết chút võ vẽ, nhưng thân thể Cố Tiểu Tịch lại chẳng biết gì về phương diện đó. Sống lại đã là một chuyện hoang đường, nếu ngay cả thân thể cũ cũng được giữ lại, thì Cố Tiểu Tịch cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Y biết Tư Đồ Thượng Lam đã ra quyết định, trước hết tách Cố Tiểu Tịch ra, nhốt lại một thời gian, như vậy sẽ không ai có thể tìm ra dấu vết gì.

“Buông tôi ra…” Cố Tiểu Tịch thở dài nói, dùng thân phận Cố Tiểu Tịch rõ ràng là chẳng thể giúp đỡ được gì chuyện phát sinh trước mắt.

Tư Đồ Thượng Lam ngẩn người, sau đó buông Cố Tiểu Tịch ra, điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi vì y chẳng có cách nào thay đổi tình thế. Tư Đồ Thượng Lam lui ra sau một chút, khoanh tay nhìn chàng trai chậm rãi đi tới. Anh lần đầu tiên nhìn thấy y đã có một cảm giác thân thiết, đôi mắt đen tuyền kia rất giống với Diệp Thu Sinh, đen như mực, vắng vẻ, dường như trong đó chẳng có gì, rồi lại tựa bên trong có nhiều điều lắm.

Thân thể chàng trai này có chút hơi quá mức mảnh khảnh, tuy đôi ngươi đen tuyền ấy có chút tương tự với đôi mắt của Diệp Thu Sinh, nhưng là đôi mắt này còn thiếu một điểm giống nữa…

Tư Đồ Thượng Lam không biết bản thân có phải thực sự muốn giết y hay không, nhưng Diệp Thu Sinh làm Tư Đồ Thượng Lam do dự.

Anh nhìn Cố Tiểu Tịch nhăn mày xoa xoa bả vai, sau đó y ngẩng mặt lên gọi tên mình: “Thượng Lam, tôi thấy cậu thật sự điên rồi đấy, tôi nghĩ từ trước tới giờ tôi thật đúng là chưa hề biết con người thật của cậu…”

Anh đứng nơi đây, nhìn vào đôi mắt đen kia lộ ra thứ ánh sáng quen thuộc, thứ mà anh nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại.

“Ờm…” Cố Tiểu Tịch gãi gãi đầu, “tôi không biết nên giải thích thế nào, sự thật tôi cũng không thể… giải thích… Ý của tôi là, cậu có thể coi tôi lìa khỏi thân xác, đại loại thế, rồi tôi còn thể sống lại một lần nữa…”

Chàng trai kia ôm bả vai mỉm cười nhìn anh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ lúc nãy.

Là một bác sĩ, hơn nữa từ nhỏ được học tập về kiến thức y học phương Tây, trong đầu Tư Đồ Thượng Lam cho tới bây giờ chưa từng có ý niệm điên cuồng như vậy.

Tư Đồ Thượng Lam quen thuộc người kia như vậy, quen thuộc tất cả thói quen, động tác và giọng điệu mỗi lúc nói chuyện.

“…Thượng Lam, cho chút phản ứng đi chứ,” Cố Tiểu Tịch đi đến trước mặt anh, tựa lên vai Tư Đồ Thượng Lam, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, “Tôi là Diệp Thu Sinh, cậu đem tôi quên mất rồi hả? Tôi nói nè… cậu sẽ không thật sự muốn nhốt tôi lại đấy chứ…”

Tư Đồ Thượng Lam quen thuộc ánh mắt này, màu đen rất đẹp.

Đôi mắt Cố Tiểu Tịch chính là một mảnh tĩnh mịch, bên trong cái gì cũng không có, còn Diệp Thu Sinh thì không phải vậy. Cũng đồng dạng màu đen, nhưng đổi lại là do ngụy trang nhiều. Cho dù biết đó là giả dối nhưng vẫn không tự giác bị hấp dẫn. Đôi mắt đen thẳm rõ ràng lạnh như băng, nhưng lại để lộ ra một tia quyến rũ, mê hoặc mỗi khi có người nhìn y.

Anh nhớ tới con người tuyệt mỹ kia, dưới ánh sáng mờ ảo nơi quán bar, người nọ đã cầm ly rượu lên từ từ uống, sau đó quay lại nhìn anh một cái. Ánh nhìn thờ ơ nhưng đầy khiêu khích, sự hấp dẫn của Diệp Thu Sinh chính là giết người như vậy.

Tư Đồ Thượng Lam vươn tay tóm chặt cánh tay Cố Tiểu Tịch, lạnh lùng nói: “Trở về phòng.”

“Đau…” Âm thanh của Cố Tiểu Tịch dưới tầm mắt như băng của Tư Đồ Thượng Lam tự động biến mất.

Cố Tiểu Tịch trở lại phòng ngủ nơi cuối hành lang, ngồi xuống sofa, chậm rãi bắt chéo hai chân, cầm ly Sherry lên. Y nhẹ nhàng lắc ly rượu, Sherry tản mát ra hương lúa mạch nhàn nhạt. Y nhẹ uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam, đôi mắt nheo nheo lại: “Tôi cứ nghĩ chỉ mình tôi có bí mật thôi, không ngờ cậu còn che dấu kĩ hơn cả tôi.”

Tư Đồ Thượng Lam đi tới ngồi bên cạnh Cố Tiểu Tịch, trầm mặc rút ra một điếu thuốc, thành thạo châm điếu thuốc ở đầu ngón tay lên.

Mùi thuốc lá làm Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Cậu hồi trước không có hút thuốc.”

Tư Đồ Thượng Lam liếc nhìn y một cái, dụi tắt điếu thuốc, lấy lại ly rượu trong tay Cố Tiểu Tịch, một hơi đem số rượu trong ly nuốt xuống cổ họng.

Cố Tiểu Tịch vừa định nói chuyện, Tư Đồ Thượng Lam lại đặt ly rượu xuống, đôi mắt màu trà nhìn y. Cho dù trong trường hợp vừa rồi, đôi mắt màu trà kia vẫn bình tĩnh và ôn hòa như cũ, nhưng bây giờ, bên trong tựa như bắn ra một sự điên cuồng.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Âm thanh của Tư Đồ Thượng Lam nghe gần như đang nghiến răng mà nói.

Cố Tiểu Tịch nghĩ, có lẽ cả đời cậu ta cũng chưa mấy lần có dáng vẻ thất thố như vậy. Y nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả: “Diệp Thu Sinh, tôi nghĩ cậu biết chứ.”

Cố Tiểu Tịch tiếp tục nói, “Tôi hôm nay đến là để làm thủ tục chuyển viện cho mẹ. Nói thật thì, từ sau cái lần tôi đụng phải cậu ở Dạ Ngữ là tôi cứ thấy để mẹ ở đây không được an toàn.”

“Thật chính là cậu…?”

“Sau vụ bị tai nạn, tôi chuyển tới thân thể của đứa nhỏ này…” Cố Tiểu Tịch thở dài nói, “tôi vốn định không sống như trước nữa, không ngờ…” y quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Tư Đồ Thượng Lam, vươn tay ra ôm cổ anh, “không ngờ… cậu lại muốn giết tôi.”

“…Thu Sinh?” Tiếng của Tư Đồ Thượng Lam tựa như những lời nói mê trong cơn mơ, “…Thật chính là cậu?”

Cố Tiểu Tịch cười ngây ngô: “…Tôi cũng mất đến cả tuần mới tiêu hóa được chuyện này đấy.”

Tư Đồ Thượng Lam lộ ra ánh mắt mê man. Sẽ không sai được, chỉ có Diệp Thu Sinh mới có ánh mắt như vậy, chỉ có cậu ấy…

Tư Đồ Thượng Lam thở ra một hơi, đẩy nhẹ Cố Tiểu Tịch ra: “Khả năng tiếp nhận của tôi luôn mạnh hơn cậu.”

“Cái đó đúng thật,” Cố Tiểu Tịch cười rộ lên, thoải mái dựa vào sofa, “giờ xem ra cả khả năng che giấu của cậu cũng hơn tôi rồi.”

“…Chỉ tại cậu không nghĩ đến thôi.” Tư Đồ Thượng Lam nghiêng đầu nói, “tôi không nghĩ là sẽ được gặp lại cậu đâu, Thu Sinh.”

“Tôi thì không nghĩ tới sẽ trao đổi với cậu chuyện này trong tình huống như vậy,” Cố Tiểu Tịch kéo ra một nụ cười tự giễu.

Tư Đồ Thượng Lam nhún vai, tỏ vẻ chẳng hề gì.

“Cậu vậy mà lại buôn lậu nội tạng…” Cố Tiểu Tịch cắn môi, quay đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam, “Là cậu điên hay cả thế giới này điên mất rồi?”

Tư Đồ Thượng Lam hồi phục lại sự nhã nhặn cùng ổn trọng như trước: “Thu Sinh, không ai điên hết.”

Cố Tiểu Tịch thở hắt ra, yên lặng.

“Giờ cậu định làm sao?” Tư Đồ Thượng Lam tiến sát Cố Tiểu Tịch hỏi.

Cố Tiểu Tịch liếc một cái: “Lời này tôi hỏi cậu mới đúng, giờ còn muốn phân thây tôi ra nữa không?”

“Ít nhất trước mắt không có ý định này,” Tư Đồ Thượng Lam thành thật trả lời, bỗng nhiên vươn tay xẹt qua mặt Cố Tiểu Tịch, “nhiều nhất chỉ là nhốt cậu lại mãi mãi thôi.”

Cố Tiểu Tịch bất mãn đẩy tay Tư Đồ Thượng Lam ra: “Đừng có giỡn vậy chứ.”

Tư Đồ Thượng Lam cười lớn, đột nhiệt cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Cố Tiểu Tịch, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng y, hút lấy độ ấm, ngang ngược đảo qua răng nanh của y, mút đầu lưỡi y, tuyên bố đã chiếm lĩnh.

Cố Tiểu Tịch cũng chẳng phản kháng, lúc Tư Đồ Thượng Lam rời khỏi môi y, còn mang theo một sợi chỉ bạc ái muội.

“Có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ dùng nó biểu đạt cảm xúc vui mừng của tôi thôi.” Đôi mắt màu trà của Tư Đồ Thượng Lam nhìn y ấm áp.

“Vui mừng cái gì?” Cố Tiểu Tịch nhăn mày nói. Trước kia đúng là đã từng hôn Tư Đồ Thượng Lam, nhưng chỉ là hôn bình thường, không mang theo ý nghĩ ***.

“Chí ít tôi không cần phân thây cậu ra.” Tư Đồ Thượng Lam cười cười.

“…Tôi về đây.” Cố Tiểu Tịch đứng dậy nói.

Tư Đồ Thượng Lam vươn tay giữ chặt y, kéo một cái, làm y ngã vào lòng mình.

“Kể cho tôi nghe một vài chuyện sau đó đi.” Tư Đồ Thượng Lam vòng tay ôm lấy Cố Tiểu Tịch, dịu dàng nói, “dù sao giờ vẫn còn sớm, đợi lát nữa tôi đưa cậu về.”

Cố Tiểu Tịch không có cách nào khác, đành đem những chuyện xảy ra sau khi mình sống lại kể cho Tư Đồ Thượng Lam nghe. Chỉ riêng mối quan hệ với Ngụy Tiếu Ngữ thì không nói ra, mà Cố Tiểu Tịch thấy, chuyện này cũng chẳng quan trọng gì.

“Tôi bây giờ chỉ muốn sống một cuộc sống của riêng mình, cho nên…” Cố Tiểu Tịch liếc nhìn Tư Đồ Thượng Lam, “tạm thời tôi mới không nói với cậu biết.”

“Có liên quan sao?” Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày.

“Thế nào mới không liên quan, cậu phạm pháp đấy,” Cố Tiểu Tịch chề môi.

“Nói vậy thì xem lại hồi trước cậu phạm pháp thì thấy cũng giống nhau thôi.” Tư Đồ Thượng Lam trêu chọc.

“Đừng đánh trống lảng được không,” Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng Tư Đồ Thượng Lam, dùng nó tỏ vẻ bất mãn của mình đối với những lời đó, “dù sao thì nghe cho kỹ này, không có việc thì đừng tới tìm tôi, cũng không được gọi tôi là ‘Thu Sinh’.”

“Có việc thì sao?”

“Có việc cũng không được tới tìm tôi.” Cố Tiểu Tịch không lưu tình nói, “bữa nay cứ làm thủ tục chuyển viện cho mẹ tôi, chuyện này cậu giúp tôi làm đi.”

Quả nhiên là Diệp Thu Sinh, Tư Đồ Thượng Lam cười khổ nghĩ, cái giọng sai sử người ta cũng giống y chang.

“Không được, cô không thể chuyển viện được.” Tư Đồ Thượng Lam ôm eo Cố Tiểu Tịch nói, cái eo mỏng manh thật dễ chịu, khiến Tư Đồ Thượng Lam lưu luyến không muốn buông.

“…Không được.” Cố Tiểu Tịch trừng mắt, “nhất định phải chuyển viện, trong này rất nguy hiểm.”

“Chúng ta được chính phủ bảo hộ…” Tư Đồ Thượng Lam cố ý thuyết phục Cố Tiểu Tịch.

“Đừng có mà lộn xộn, không được, để mẹ ở đây tôi lo lắm.” Cố Tiểu Tịch cắt ngang lời Tư Đồ Thượng Lam.

“Tôi sẽ chăm sóc cô tốt mà…”

“Không được!”

“…Cơ mà nói này, giờ cậu dùng thân phận gì để chuyển viện cho cô hả?” Tư Đồ Thượng Lam cười rộ lên, “Đừng quên, giờ cậu không phải là Diệp Thu Sinh, còn tôi lại là bác sĩ.”

“Tư Đồ Thượng Lam!” Cố Tiểu Tịch trừng mắt với anh.

Tư Đồ Thượng Lam nhíu mi.

Cố Tiểu Tịch cắn môi, giãy dụa trong lòng anh, “Tránh ra tránh ra, tôi phải đi!”

“Ở lại đây không được sao?” Tư Đồ Thượng Lam mặc kệ Cố Tiểu Tịch phản kháng, hỏi.

“Không được,” Cố Tiểu Tịch kiên quyết nói, “tôi không thích mùi ở đây, còn có…”

Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên dùng tay che miệng Cố Tiểu Tịch lại: “Đừng nói tên tôi.”

“Cậu nghiêm túc một chút được không.” Cố Tiểu Tịch mở tay Tư Đồ Thượng Lam ra, “mẹ tôi ở lại đây cũng được, cậu để ý giúp cho.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Tư Đồ Thượng Lam lập tức nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv