ღღღ
“Cái này tìm được trong tủ của Ngụy Ngũ,” Ngụy Tiếu Khiêm lấy từ trong túi ra một phong thư màu trắng, bên trên ghi địa chỉ của Ngụy Tiếu Ngữ, người nhận là Ngụy Thất. Có lẽ do không xác định được Ngụy Thất ở chỗ cụ thể nào, cho nên mới ghi thẳng tới chỗ của Ngụy Tiếu Ngữ, rồi nhờ chuyển qua cho Ngụy Thất.
Ngụy Thất mở phong bì ra, bên trong là thư mời in chữ vàng rất đẹp, cho lễ trao giải thưởng điện ảnh được tổ chức ở Ý cuối năm nay.
Ngụy Thất nắm chặt thư mời trong tay, yên lặng không nói gì.
***
Tang lễ của Ngụy Ngũ vào hôm sau. Bởi sợ bị cảnh sát nhúng tay vào tạo thành phiền phức không cần thiết, nên thi thể của Ngụy Ngũ đã bị hoả táng cùng ngày, sau đó nhập táng tại khu mộ của Ngụy gia.
Ngụy Thất đứng ở trước bàn thờ nhìn bức hình đen trắng của Ngụy Ngũ, cậu ta còn rất trẻ, cũng không có ý nghĩ không an phận nào, cậu ta chỉ thầm mong được sống sót mà thôi. Tuy rằng cậu ta là người của Ngụy gia, thế nhưng cậu ta lại rất quan tâm chăm sóc cho Ngụy Hựu Tuyết, cũng rất thích công việc làm người đại diện.
“Tương lai cho dù tôi không còn chỗ đứng trong họ Ngụy, tôi vẫn có thể dùng công việc này nuôi sống chính mình,” Ngụy Ngũ hếch cằm lên, “Anh có biết người đại diện kiếm được rất nhiều tiền không.”
Trong trận tranh giành này, người không nên chết nhất chính là Ngụy Ngũ.
Ngụy Hựu Tuyết vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế ở một bên, cô mặc bộ váy màu đen, làm nổi bật làn da tái nhợt không còn chút máu của cô lúc này. Nghe nói, từ khi phát hiện Ngụy Ngũ chết, Ngụy Hựu Tuyết đã bắt đầu như vậy.
“Cô chủ…” Ngụy Thất rót một tách trà nóng đưa cho Ngụy Hựu Tuyết.
Ngụy Hựu Tuyết không nhận, chỉ mờ mịt nhìn anh, đôi mắt đẹp giờ chỉ còn vẻ hoang mang, tuyệt vọng: “Tôi không nên ở lại đó, chúng tôi đáng ra phải lập tức rời khỏi…”
“Việc đó không liên quan tới cô,” Ngụy Thất an ủi.
“Không, đó là lỗi của tôi…” Ngụy Hựu Tuyết hạ mí mắt xuống, “Lúc những người đó tới tìm tôi, tôi lẽ ra…”
“Những người đó?” Ngụy Thất thoáng cái nắm lấy tay Ngụy Hựu Tuyết, “Là ai?”
Ngụy Hựu Tuyết không giãy ra, đôi mắt của cô trở nên ảm đạm: “Anh nghĩ còn có thể là ai?”
Trong đầu Ngụy Thất xẹt qua mấy người kia —— đó là một thế lực khác của Ngụy gia, Ngụy gia nước sâu, bọn họ căn bản sẽ không xâm phạm lẫn nhau, thế nhưng lúc này không giống với trước, những kẻ đó bắt đầu rục rịch, lẽ nào định lên nắm quyền.
“Bọn họ muốn tôi thừa kế thay vì là anh hai,” Ngụy Hựu Tuyết quay đầu sang nhìn ảnh thờ của Ngụy Ngũ, “anh coi, con rối bao giờ chẳng dễ khống chế hơn.”
Mệt suy nghĩ của đám người đó thật! Ngụy Thất tức giận nghĩ, lẽ nào bọn họ muốn noi theo người xưa, để Ngụy Hựu Tuyết lên nắm quyền sau đó làm chư hầu ép buộc thiên tử sao!
Xem ra họ thật sự đã dự định như vậy, Ngụy Thất nhìn Ngụy Hựu Tuyết suy nghĩ.
“Tôi biết chuyện này không phải chuyện đùa, dự định ngày hôm sau sẽ qua Pháp, vừa lúc bên kia tôi cũng có việc, tính chờ bên này xong xuôi mới trở về,” Ngụy Hựu Tuyết dừng một chút rồi nói, “Tại Ngụy gia tôi cũng có chút lực lượng riêng, nhưng tôi không thể mang phiền phức đến cho anh hai được, cho nên quyết định tạm rời khỏi đây. Vậy mà, bọn người đó lại oan hồn bất tán như vậy!”
Trong ba anh em họ Ngụy, hai ông anh người nào người nấy đều khó khống chế, còn cô em nhỏ nhất lại nhất quyết nhào vào sự nghiệp điện ảnh, ngoại trừ dựa vào hai người anh ra thì căn bản không có lực lượng gì, như vậy mới là dễ khống chế nhất. Trách không được những người kia có chủ ý này, khống chế Ngụy Hựu Tuyết so với việc dùng Cố Tiểu Tịch uy hiếp Ngụy Tiếu Ngữ mà nói thì dễ dàng hơn.
“Vậy tôi lập tức chuẩn bị vé qua Pháp cho cô nhé…” Ngụy Thất nhanh chóng đề nghị, lúc này đưa Ngụy Hựu Tuyết xuất ngoại mới là cách làm chính xác nhất, đương nhiên vẫn phải sắp xếp một số vệ sĩ cho cô.
Anh nghĩ tới đây liền muốn đi tìm Ngụy Tiếu Khiêm thương lượng chuyện này, tuy tập đoàn săn tiền thưởng của Ngụy Tiếu Khiêm nhận nhiệm vụ giết người là chính, nhưng nếu làm vệ sĩ chắc cũng không đến nỗi nào.
“Tôi không đi đâu,” Ngụy Hựu Tuyết nắm lấy tay áo của Ngụy Thất.
“Hả?”
“Tôi…” Ngụy Hựu Tuyết nhìn Ngụy Thất bằng đôi mắt đầy kiên quyết, “Tôi… phải ở lại, cho dù là ai đã giết Ngụy Ngũ, tôi cũng sẽ báo thù cho anh ấy.”
“Cô Tuyết!” Ngụy Thất quay người lại, nửa quỳ trước mặt Ngụy Hựu Tuyết, nắm cổ tay của đối phương, “Cô Tuyết! Việc này không nên là cô làm…”
“Tôi đã không có lựa chọn nào khác!” Ngụy Hựu Tuyết đứng lên, mạnh mẽ đi tới trước linh cữu của Ngụy Ngũ.
Mọi người tại linh đường đều kinh ngạc nhìn Ngụy Hựu Tuyết, cô vẫn luôn sa sút tinh thần ngồi đó, rõ ràng là quá đau lòng rồi, mà chuyện này cũng dễ hiểu thôi, dù sao từ bé cô với Ngụy Ngũ lúc nào cũng như hình với bóng.
Tang lễ của Ngụy Ngũ ngoại trừ những người bạn hay qua lại ra thì người của Ngụy gia đều có cử đại diện tới. Phản ứng của Ngụy Hựu Tuyết là đương nhiên, lần trước chuyện cô nàng ghép tủy mới tuy rằng khiến một số người bất ngờ, nhưng cũng chỉ dám làm vậy thôi, chứ muốn bày ra mấy trò tai quái hơn thì còn chưa có bản lĩnh như vậy.
“Tôi Ngụy Hựu Tuyết thề trước vong linh của Ngụy Ngũ!” Ngụy Hựu Tuyết nói lớn, “Tôi nhất định phải bắt hung thủ trả giá!”
“Tiểu Tuyết…” Ngụy Tiếu Khiêm kéo cánh tay của cô, “Đi theo anh.”
“Cô Tuyết…” Ngụy Thất vội vã theo bọn họ đi ra ngoài.
“Làm gì!” Ngụy Hựu Tuyết giãy dụa, cố gắng thoát khỏi khống chế của Ngụy Tiếu Khiêm, nhưng rõ ràng không thể.
“Anh sắp xếp chỗ cho em rồi,” Ngụy Tiếu Khiêm bình thản nói, đôi mắt màu lam vẫn là vẻ bình tĩnh như trước, “Ngày mai qua Pháp cho anh… chẳng phải ở đó em phải quay một bộ phim truyền hình à?”
“Là phim điện ảnh…” Ngụy Hựu Tuyết vô thức sửa lại.
“Gì cũng được,” Ngụy Tiếu Khiêm kéo Ngụy Hựu Tuyết tới cái xe, bên trong có Ngụy Đại ngồi sẵn, Ngụy Đại đưa tay ra đỡ Ngụy Hựu Tuyết, kéo vào trong xe.
“Anh không thể làm như vậy!” Ngụy Hựu Tuyết kêu lên, “Em không đi Pháp, đâu em cũng không đi! Em sẽ báo thù cho Ngụy Ngũ! Anh không thể đối xử với em như vậy được…”
Lời của cô còn chưa dứt, Ngụy Tiếu Khiêm đã như một quý ông biết quan tâm đóng giúp cửa xe lại: “Anh có thể.” Hắn lãnh đạm nói.
Xe nổ máy. Ngụy Thất thấy Ngụy Hựu Tuyết khua tay loạn lên. Rất nhanh sau đó xe quẹo sang một hướng khác, nhìn không thấy nữa.
“Cậu Tiếu Khiêm…” Ngụy Thất đi tới, “Anh nghĩ…”
Ngụy Tiếu Khiêm lưu loát xoay người: “Tôi cũng muốn đem em bảo vệ lại.”
“Không được!” Ngụy Thất vô thức lùi ra phía sau.
Ngụy Tiếu Khiêm đứng ở nơi đó không hề động, thế nhưng quanh thân tản ra áp lực vô cùng: “Kết quả của Ngụy Ngũ em cũng thấy được rồi đó.”
“Không được…” Ngụy Thất lắc đầu, “Tôi không muốn… như vậy…”
Ngụy Tiếu Khiêm ôn hòa nhìn anh: “Chiến tranh đã khai hỏa rồi, Ngụy Thất, tôi và Tiếu Ngữ phải ứng chiến, cho dù kết quả ra sao, chí ít chúng tôi vẫn sẽ bảo hộ người quan trọng của mình.”
“Tôi có thể bảo vệ chính mình,” Ngụy Thất nhanh chóng nói, “Tôi sẽ không mang phiền phức nào cho hai người đâu!”
“Tôi tin,” Ngữ điệu của người kia thật dịu dàng, như đang dỗ trẻ con vậy, “Nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng.”
“Vậy cậu định làm gì bây giờ?” Ngụy Thất trừng mắt hỏi hắn, “Giống như trước kia sao?”
Ngụy Tiếu Khiêm ngẩn người, không nói gì. Hắn đúng là đã định như vậy, hắn thà rằng như trước đây giam anh lại, cất giấu anh không muốn cho bất cứ kẻ nào thấy, hắn cũng không muốn có một ngày nhìn thấy anh chết đi như Ngụy Ngũ.
Thế nhưng khi Ngụy Thất chất vấn, hắn lại không dám trả lời. Hắn không dám.
“Nếu như cháu thực sự thương cậu ta, cháu có thể thử tôn trọng cậu ta. Ông biết trong giáo dục của cháu không có cái này, thế nhưng một ngày nào đó cháu sẽ hiểu được biện pháp này hữu dụng hơn,” Tiếng của ông lại vang lên trong đầu hắn, “Những thứ chúng ta đã dạy cháu là nhằm vào vật phẩm, nhưng Tiếu Khiêm à, con người không phải một món đồ.”
“Giờ anh định làm gì với tôi đây?” Giọng điệu của đối phương rất kém, có lẽ là lần tệ nhất trong suốt hai năm qua, thậm chí còn không thèm xưng là “cậu” nữa.
Mái tóc dài của người kia buộc sau gáy, lúc này đã hơi rối, nhưng lại vô cùng gợi cảm. Trong đôi mắt đen tuyền hiện lên vẻ ngạo mạn, quật cường hiếm có. Ờ, thiếu chút nữa thì hắn quên mất, anh vốn là một người rất quật cường.
“Cố gắng đừng ở xa tôi,” Ngụy Tiếu Khiêm đi tới trước mặt Ngụy Thất, từ sau thắt lưng lấy ra khẩu Walther P99 đưa cho Ngụy Thất, “Bảo vệ tốt chính mình.”
Hiển nhiên Ngụy Thất không ngờ đối phương sẽ làm như vậy, có chút mờ mịt nhìn khẩu súng được mệnh danh “Con dao sắc bén đặc biệt” trước mắt.
“Tiếu Ngữ không tới được, nó nói rất xin lỗi,” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng nói, “Nó phải đứng ở vị trí của mình.”
“… Tôi biết.” Ngụy Thất tiếp nhận khẩu súng rồi giắt vào sau lưng.
Lúc trở lại linh đường, phần lớn đều đã ra về, nên tại đây vô cùng yên tĩnh. Những người đó nhất định đã trở về báo cáo lại chuyện của Ngụy Hựu Tuyết cho ông chủ của mình.
Ngụy Thất một lần nữa ngồi trở lại vị trí ban nãy. Ngụy Tiếu Khiêm ra ngoài nghe điện thoại, bên trong linh đường chỉ còn vài người đang tốp năm tốp ba tụ với nhau.
“A! Phòng Đông cháy rồi!” Có người chạy ở hành lang kêu lên, mùi khói cũng đã bay tới. Nhóm người bên cạnh Ngụy Thất hiếu kỳ đi ra ngoài, có một số nhận thấy nguy hiểm liền tự tìm lối thoát an toàn.
Ngụy Thất vẫn ngồi yên tại chỗ.
“Chà, trông Ngụy Ngũ ngốc rất tốt nhỉ, Ngụy gia vậy mà lại làm cho anh ấy cả một phòng thờ thế này.”
Thanh âm quen thuộc lệnh cho Ngụy Thất quay đầu lại.
Đứng bên anh chính là Ngụy Cửu.
Ngụy Cửu mặc áo khoác màu đen, trên mặt đeo kính đen nốt, trong tay lại ôm một bó hồng đỏ thật lớn. Giữa không gian toàn màu trắng và đen như thế này, một bó hồng đỏ lại tựa như máu của người đã chết, màu sắc đậm mùi tử vong.
Một số người còn sót lại đều có chút hoang mang nhìn cô gái này, bọn họ đều không nhận ra Ngụy Cửu.
Ngụy Cửu tuy rằng đang trốn Ngụy gia, nhưng bởi thân phận đặc thù nên số người từng gặp qua cô không nhiều. Lúc này phần lớn đều đang quan tâm đến trận hỏa hoạn, Ngụy Cửu lại đeo kính đen, như vậy càng trở nên an toàn hơn.
“Sao lại là hoa hồng, ” Ngụy Thất khẽ nhíu mày.
Ngụy Cửu ngồi xuống đối diện Ngụy Thất, mỉm cười: “Anh không thấy cái này giống với tử vì đạo sao?”
“Tiểu Liêu…”
“Anh biết tên của em mà. Jessica.” Đôi môi Ngụy Cửu hơi vểnh lên, “Anh biết không? Hồi bé Ngụy Ngũ từng nói cho em, hoa hồng giống như máu đông lại, lúc đó em đã nghĩ anh ấy rất có khiếu văn học, có khi sau này lại thành một nhà thơ. Đương nhiên là lớn lên rồi, công việc của anh ấy lại chẳng liên quan tới văn học chút nào.”
“Nhà thơ đều không nuôi nổi mình,” Ngụy Thất rũ mi mắt xuống.
“Em… rất tiếc,” Cô gái đặt nhẹ tay lên vai anh, “Ngụy gia đang vào thời buổi rối loạn, Ngụy Ngũ là người hy sinh, chiến tranh đã mở màn rồi.”
“A… Ừ.” Ngụy Thất khẽ gật đầu, “Còn em, chuẩn bị đi hả?”
“Gần như vậy,” Ngụy Cửu nhún vai, “Ngụy Ngũ khi còn bé luôn đối tốt với em, thật giống anh ruột vậy. Trên đời này luôn có người đối tốt người khác vô điều kiện.”
“Ừ…” Ngụy Thất nhìn sang tấm ảnh đen trắng.