Ngón tay Cố Tiểu Tịch rơi run lên, y cảm thấy có chút tức cười nghĩ ngợi, cái này thật đúng là trải nghiệm của đời người.
Y đứng ở nơi đây, rất nhanh thì hiểu được tình thế hiện tại, coi bộ hình như bản thân đã thành cái thẻ đánh bạc. Còn nó có giá trị hay không thì còn phải coi xem Ngụy Tiếu Ngữ nói như thế nào đã.
“Được rồi, cậu hai Ngụy gia à, xin bỏ súng xuống, đi đến bên cạnh tình nhân của cậu đi.” Người kia nói, tao nhã mà mềm nhẹ.
“Tôi có rất nhiều tình nhân.” Ngụy Tiếu Ngữ không hề di chuyển “Chẳng có ai đặc biệt cả.”
“Phải không?” Gã sát thủ kia mềm giọng hỏi, ánh mắt như cũ vẫn dừng trên người Ngụy Tiếu Ngữ, ngón tay móc vào cò súng, không một tia do dự.
Tạch—
Gã đó vậy mà nổ súng thật, Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy một cơn đau nhức từ cánh tay truyền đến. Giờ thì hay rồi, y đến nhà thờ vì muốn giải tỏa chút phiền muộn, bây giờ lại đang làm bia cho người ta ngắm bắn.
Sức giật của khẩu súng khiến tay của gã run một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ ổn định ban đầu.
Cố Tiểu Tịch thấy toàn bộ sức lực của cơ thể đang bị rút đi rất nhanh, cả người theo chiếc ghế từ từ trượt xuống. Máu từ từ chảy ra, mỗi sợi thần kinh đều đau tưởng chừng như sắp đứt đến nơi rồi, mà lại còn liên tục kéo dài như vậy. Cố Tiểu Tịch mở miệng ra thở dốc, dường như ô-xi ở xung quanh quá loãng. Y đột nhiên nhớ tới, bản thân đã từng trải qua cảm giác như vậy, là lúc bị xe đụng—
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, y nhìn thấy kẻ đó vẫn đang giơ súng về phía mình, góc độ chuẩn xác như cũ, ngay trái tim y.
Sắc mặt của Ngụy Tiếu Ngữ hơi trắng, nhưng nụ cười vẫn duy trì trên môi như cũ, đứng thẳng người, khẩu súng trong tay chỉa thẳng trái tim gã sát thủ.
“Cậu hai, xin hãy qua đây đi.” Giọng nói của gã đàn ông kia vẫn thật mềm nhẹ.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng yên không nhúc nhích, không biết có phải là ảo giác hay không mà Cố Tiểu Tịch nhìn thấy khớp tay của hắn trắng bệch.
Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác đau đớn do vết thương đầu tiên gây ra, thì một cơn đau kinh khủng nữa lại tấn công vào dây thần kinh. Thân thể y theo thói quen giật lùi về sau một chút —
Không biết lần này còn có thể sống lại lần nữa hay không. Trong đầu y vang lên suy nghĩ như vậy.
Ngực lãnh một phát đạn, máu vừa tạm ngừng một chút, lại mãnh liệt túa ra, trong nháy mắt cùng máu ở vết thương đầu tiên hợp cùng một chỗ.
“Dừng tay!” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ có chút run rẩy, hắn nhanh chóng ném khẩu súng trong tay xuống, vươn tay về gã đàn ông kia “Đừng… bắn nữa, cậu ấy còn nhỏ.”
Gã sát thủ nhún vai “Thì thế khả năng hồi phục mới tốt được.”
Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi đi về phía Cố Tiểu Tịch.
Gã đàn ông kia mang ánh mắt chăm chú như một tay thợ săn dõi theo Ngụy Tiếu Ngữ “Thật vinh hạnh được gặp cậu đấy, cậu hai Ngụy gia à, tin đồn bao giờ cũng có chút phóng đại nhỉ?”
Ngụy Tiếu Ngữ nghiêng người, kiểm tra miệng vết thương cho Cố Tiểu Tịch “Vết thương của cậu cũng không sâu lắm đâu.”
Cố Tiểu Tịch cảm thấy choáng váng, có lẽ là mất máu nhiều quá. Thế nhưng khi những ngón tay lạnh lẽo kia vuốt ve lên má, y lại cảm thấy thoải mái kì lạ.
“Nhóc cưng…” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ ngập tràn vẻ thương tiếc, cái kiểu giọng điệu này làm Cố Tiểu Tịch sởn gai ốc…
Bỗng nhiên y thấy đuôi súng gài bên hông Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ quay lưng với gã sát thủ, tuy bình thường những tên sát thủ thường không tha cho bất cứ ai con đường sống, trừ phi kẻ đầu sỏ có yêu cầu — xem ra gã này là muốn bắt sống người rồi.
Chiếc áo khoác bằng da hạ xuống ngăn trở tầm quan sát, Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy tay cầm xinh đẹp của khẩu súng, đường cong nhẵn bóng như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo sơ mi trắng.
Tay phải của Cố Tiểu Tịch đã không còn cảm giác, y vẫn thả lỏng thân thể, chứ nếu càng gồng lên thì máu chảy càng nhanh hơn. Nhưng tay trái thì vẫn có thể dùng, tuy trước kia xe Ngụy Tiếu Ngữ tong vào y, hơn nữa hiện nay hắn lại hay quấn lấy y, thường xuyên lợi dụng thò tay ăn đậu hũ y… Nhưng nếu bây giờ chính y tận mắt nhìn thấy hắn bị gã kia đem đi mất, thì cũng không phải điều Cố Tiểu Tịch mong muốn.
Lợi dụng chiếc áo da che chắn, Cố Tiểu Tịch thò tay đến bên hông Ngụy Tiếu Ngữ.
Bình thường thì tỉ lệ nhắm trúng của Cố Tiểu Tịch quả thật khá kém, nhất lại là trong tình huống bị ngăn trở tầm nhìn như thế này.
Chẳng qua y vẫn dùng tay trái thành thạo móc ra khẩu súng.
Súng lục Semmerling LM4, trong trường hợp khẩn cấp có thể sử dụng như súng tự động mà nhanh chóng bắn ra được, hơn nữa viên đạn thứ nhất đã nằm sẵn trong nòng súng. Ngụy Tiếu Ngữ mang theo loại súng này đúng rất hữu dụng. Nhưng thật có chút đáng tiếc cho cái áo da sang trọng này của Ngụy Tiếu Ngữ.
Lúc Ngụy Tiếu Ngữ nhanh chóng xoay người lại, Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy một trận choáng váng, y nghe thấy tiếng thân thể ngã xuống đất.
Y nghĩ nếu không phải là mình, mà không phải gã sát thủ đó, thì chỉ là Ngụy Tiếu Ngữ. Nhưng bây giờ y chẳng có cách nào nghĩ tiếp, không gian tĩnh lặng, mù mờ lan rộng ra, nhanh chóng nuốt chửng ý thức của y.
***
Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại, cảm thấy những tia nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống. Phủ lên tấm đệm trắng muốt tựa như những tầng vàng ửng.
Y cảm thấy hơi lạnh, nên rụt cái cổ lại một chút, nhưng liền cảm thấy ngay cơn đau đớn ập về.
“A…” Đau đến độ khiến y rên lên một tiếng.
Lúc y ngẩng mặt lên nhìn xung quanh lần nữa, thì thấy được bóng dáng một người đàn ông lịch lãm trước mặt. Vẫn là một chiếc áo da màu đen như thường lệ, những sợi lông nơi cổ áo che khuất đi phần nào gương mặt hắn, và vẫn là vẻ đẹp trai ngời ngời lúc nhìn nghiêng.
“Tiểu Tịch.” Người kia quay đầu lại, cười rạng rỡ với y “Chúc mừng cậu vừa từ cõi chết trở về.”
“Đây là lần thứ hai.” Cố Tiểu Tịch phát ra âm thanh khàn khàn, yếu ớt tới độ ngay cả bản thân cũng chẳng nghe rõ ràng, nhưng đối phương vẫn là nghe được.
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, cúi đầu xuống hôn lên những ngón tay bên ngoài tấm chăn của Cố Tiểu Tịch, sau đó hôn dần lên lòng bàn tay y. Vì đang truyền nước biển, nên tất cả đều thực lạnh, đến khi đôi môi mềm mại mà ấm áp của Ngụy Tiếu Ngữ phủ lên, thì mới dần có cảm giác thoải mái trở lại.
“Xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ thật nhẹ.
Lần này Cố Tiểu Tịch không còn thấy nụ cười như cũ trên mặt Ngụy Tiếu Ngữ nữa. Y đột nhiên nghĩ, có lẽ bản thân sẽ có ngày chết vì tên đàn ông này. Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù là bị xe đụng, hay là lãnh đạn thì hình như đều do tên này khơi mào, e rằng cả sau này số mệnh của y cũng chẳng khá lên nổi.
Rất nhiều cô gái đã nói, lời cam đoan của đàn ông đều tùy tiện như khi họ đi ăn cơm vậy, Cố Tiểu Tịch thật cảm thấy lời này quá đúng.
Lập tức y lại mê man. Y không quen nổi với cái thứ tình yêu kì quái như vậy, cũng như chẳng thích ứng ứng được với cái sự quan tâm cùng yêu thích đột ngột như thế, căn bản là có lẽ y không nên đi làm bartender, hoặc ít nhất là không nên qua lại gần gũi với Ngụy Tiếu Ngữ như bây giờ.
Nếu y chết đi, cô phải làm sao bây giờ. Cô sẽ rất đau lòng, còn người mẹ trước kia của y, viện phí sau này của bà ai sẽ gánh cho đây.
Trong vòng nửa tháng, y lúc tỉnh lúc mê, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lắm. Nghe bác sĩ nói, do bị mất máu quá nhiều, hai phát đạn đó thiếu chút nữa là trúng tim rồi.
Những lúc tỉnh, y đều thấy Ngụy Tiếu Ngữ. Cố Tiểu Tịch nghĩ thầm, thằng cha playboy này đúng là quá mức rảnh rỗi, mà cũng phải thôi, nhà hắn ta đầy tiền, cần gì phải vất vả kiếm sống chứ.
Quả nhiên việc phải nằm suốt trên giường luôn làm con người ta thấy buồn bực.
Tuy trong phòng bệnh không thiếu TV cùng sách báo, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn thấy thực quá nhàm chán.
Hôm nay, lúc y tỉnh lại không hề thấy Ngụy Tiếu Ngữ như mọi khi, mà đẩy cửa vào là một người đàn ông khác. Anh ta cũng có một đôi mắt xanh thẳm. Trông anh ta rất thanh lịch, nhã nhặn, tựa như một vị học giả vậy. Anh ta mặc một cái áo khoác màu đen, trong đôi mắt màu xanh thẫm ấy nhìn ra có chút do dự, anh ta đang cầm một bông hồng đỏ trên tay.
Anh ta như một vị chủ nhân đem bông hồng cắm vào bình tại phòng.
Cố Tiểu Tịch thật không biết là khi đi thăm bệnh nhân lại tặng hoa hồng đấy. Vì thế, y nhẹ giọng nói “Anh gì ơi, khi thăm bệnh thì không nên tặng hoa hồng.”
Người kia nở một nụ cười với y, không thể phủ nhận một điều, anh ta cười rất quyến rũ “Xin lỗi, tại tôi chỉ biết mỗi loại hoa này.”
Cố Tiểu Tịch méo miệng, nín thinh, không biết nói gì luôn.
Người đàn ông kia đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một chút rồi nói “Tôi đến đây là để cảm ơn cậu.”
“Vì sao?”
“Vì đã cứu em trai tôi, tuy nó chẳng chịu thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật.” Người kia nhún vai cái, nói tiếp “Dù sao cũng cần có người đến cảm ơn cậu chuyện này.”
“…Vâng.” Cố Tiểu Tịch nghĩ có cần nói câu anh không cần khách sáo đâu không, chẳng qua y là người bị tổn thất, thành ra cũng chẳng có lòng bao dung như vậy. Cho nên y theo lẽ thường đương nhiên là nhận lời cảm ơn của người đàn ông này.
Bỗng nhiên người đàn ông kia đi tới, Cố Tiểu Tịch lại thấy một cảm giác lạnh lẽo.
Người kia trông được lắm, rất đẹp trai, còn hơn cả mấy ngôi sao truyền hình, điện ảnh. Anh mỉm cười nhàn nhạt, rồi đột nhiên vươn tay ra vuốt ve hai má Cố Tiểu Tịch.
Những ngón tay rất lạnh, sau đó người đàn ông kia dịu dàng nói “Tôi về trước nhé.”
“…Tạm biệt.” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.
Lúc người đàn ông đi đến cửa, rồi đột nhiên quay người lại nói “Đúng rồi, nếu thấy Tiếu Ngữ không tốt, cậu có thể tìm đến tôi, nó chẳng bao giờ biết quan tâm người khác đâu.”
“…Ơ, cám ơn.” Cố Tiểu Tịch lúc này không biết nói gì nữa.
Đến khi biết người đàn ông kia quan tâm đóng cửa phòng giúp y lại xong, thì y mới có cảm giác hô hấp bình thường trở lại được.
Nằm trên giường, y phát ra tiếng thở dốc rất nhẹ, tay anh ta thật lạnh nhưng rất vững vàng. Da tay rất đẹp, chỉ là trong lòng bàn tay có mấy chỗ hơi cứng một chút, là mấy vết chai mỏng. Y biết, đó là dấu vết do thời gian dài cầm súng lưu lại.
Lúc Cố Tiểu Tịch đang nghĩ tới chuyện này thì cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, người vào lần này chính là Ngụy Tiếu Ngữ.
Trong tay Ngụy Tiếu Ngữ đang cầm hộp cơm trưa, khi hắn thấy bông hồng ở trong bình, liền nhíu mày lại.
“Trời ạ, anh hai đến rồi.” Hắn phát ra tiếng hét kinh hãi, sau đó vồ lấy bình hoa hồng, cả bình lẫn hoa đem ra ngoài, lúc trở lại, thì trên tay đã trống không.
“Hoa đâu?” Y hỏi.
“Vứt rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, sau đó lại chêm thêm một câu “Lần sau nếu anh ta lại đến, trực tiếp báo cảnh sát nhé.”
“Tôi không biết là anh còn tin vào cảnh sát đấy.” Cố Tiểu Tịch cười nhạo hắn, nói.
Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai “Phải tin tưởng nha, cưng à, khi gặp được chuyện không thể giải quyết được, tốt nhất là đi tìm cảnh sát.”
Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng, lại nghĩ thấy tò mò “Anh ta là anh trai anh?”
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới ngồi ở mép giường của Cố Tiểu Tịch, gật gật đầu “Tôi có một anh trai, là người cậu vừa gặp đó, ngoài ra còn một em gái nữa.”
“Là anh vừa rồi hả?”
“Ừ, anh ta tên Ngụy Tiếu Khiêm.” Ngụy Tiếu Ngữ dửng dưng nói tiếp “Anh ta có chút bệnh thần kinh đấy, lần sau nếu nhìn thấy thì cậu cứ giả bộ như không biết là được.”
Trong nháy mắt Cố Tiểu Tịch liền thấy đầu óc trống rỗng. Y biết Ngụy Tiếu Khiêm, một trong những sát thủ cao quý nhất thế giới này, nhân vật số một trong tập đoàn sát thủ của Ngụy gia.
“Vậy… Jer oboam năm 1945 lần trước là của anh trai anh hả?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Ừ, hình như nó là… À, thù lao hay sao đó.” Ngụy Tiếu Ngữ cân nhắc dùng từ “Cái đó cũng không phải quá đắt, nhưng cũng được, nên anh hai nhận.”
“…Đúng là đắt thật.” Cố Tiểu Tịch có chút đăm chiêu gật gật đầu. Lúc y uống Jer oboam kia không hề biết, chai rượu đó chỉ dùng để đổi lấy mạng người…
Y có cảm giác ghê tởm, dường như thứ trong chai kia không phải rượu mà là máu tươi…
“Cưng à, sắc mặt của cậu không tốt…” Ngụy Tiếu Ngữ dùng cái vẻ mặt mật ngọt chết ruồi nhìn y, nồng nàn mà lại thật dịu dàng.
Cố Tiểu Tịch xem thường liếc hắn một cái, rõ ràng cùng một màu xanh đậm, sao trong mắt người kia lại là cảm giác khiến người ta sợ muốn chết.
Nếu… cùng loại đàn ông này ở trên giường, hẳn là rất kích thích nhỉ…
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ lung tung, kiểu đàn ông này ở trên giường sẽ có biểu cảm gì đây…
“Này, này. Cậu suy nghĩ gì thế?” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi bên cạnh bỗng kêu lên.
“Sao thế?”
“…Trông mặt cậu cứ ngây ra.” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nói “Tôi vừa nói với cậu, ờ, anh tôi vốn mít đặc chuyện tình cảm, nếu cậu còn muốn sống sót thì đừng khiến anh ta chú ý là được.”
“…Bộ tôi trông tôi nổi bật lắm sao?” Cố Tiểu Tịch sầu muộn nói.
Ngụy Tiếu Ngữ hừ lạnh một tiếng không đáp lại.
Cố Tiểu Tịch biết một số người bề ngoài trông rất nhã nhặn, lịch sự, nhưng đằng sau lại điên cuồng như thế nào, mà đối với loại người đó, tốt nhất cứ nên chọn câu “xin miễn cho kẻ bất tài”.
“À, đúng rồi,” Ngụy Tiếu Ngữ nói “bác sĩ nói cậu có thể xuất viện rồi, nhưng cần nghỉ ngơi một thời gian, dù sao thì mất cũng khá nhiều máu…”
“Còn không phải vì anh sao.” Cố Tiểu Tịch bất mãn nói.
“Thế nên cậu xuất viện xong từ nay về sau cứ ở phòng của tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói chuyện cứ như lẽ đương nhiên “Ở phòng tôi đi, dù gì cậu cũng từng đến rồi mà.”
“Thế anh ở đâu?” Cố Tiểu Tịch hỏi lại liền.
“Giường của tôi rất lớn.” Ngụy Tiếu Ngữ tươi cười nói “Đủ cho hai người chúng ta cùng ngủ.”
“…Vậy tôi về phòng của mình được rồi.” Cố Tiểu Tịch lập tức nói.
Ngụy Tiếu Ngữ lắc lắc đầu “Cậu bây giờ đang bị thương vì tôi, nhà tôi đã dạy dỗ tôi rất tốt, nên đương nhiên tôi không thể bỏ rơi cậu được rồi.”
“Rất nhiều người bị thương vì anh…” Cố Tiểu Tịch tiếp tục phản bác, nhưng lời còn chưa nói xong, thì môi đã bị môi Ngụy Tiếu Ngữ tấn công, dịu dàng hôn một cái, rồi nhanh chóng dứt ra “Nhưng cậu đặc biệt nha.”
“…Thật sự là tai nạn thôi.” Cố Tiểu Tịch thở dài nói, thuận tiện đưa tay lên môi, dùng mu bàn tay chà chà lau lau cho sạch.
“Nên tôi sẽ báo đáp cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ cười nói.
Cố Tiểu Tịch khinh thường nói “Tôi chỉ cần anh cách xa tôi tí là được rồi.”
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên không cười nữa, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào y.
Loại ánh mắt này làm Cố Tiểu Tịch có chút sợ hãi. Giống như một khi bạn quen vẻ mặt của một người nào đó, nhưng đến khi người đó thay đổi, lộ ra nét mặt khác, sẽ làm bạn không tài nào thích ửng nổi.
“E rằng, cậu đã bắt một người cậu không muốn làm tù binh mất rồi thôi.” Ngụy Tiếu Ngữ dịu dàng nói, đứng dậy “Tôi đi kêu bọn họ chuẩn bị một chút — thêm một quầy bar ở trong phòng, như vậy cậu có thể pha rượu cho tôi nhỉ?”
“Tôi sẽ không pha rượu cho anh uống—” Cố Tiểu Tịch còn chưa nói hết lời thì Ngụy Tiếu Ngữ đã đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tịch siết cái chăn lại, trời ạ, y lâm vào hoàn cảnh gì thế này, cái giọng điệu của Ngụy Tiếu Ngữ nghe có khác gì là giam lỏng đâu?
Cố Tiểu Tịch buồn bực ngửa mặt lên. Kim ốc tàng kiều, loại chuyện này trước kia y cũng từng gặp qua… Được rồi, loại cuộc sống này thực sự rất sung sướng…
Nhưng bây giờ y một chút cũng không muốn bị như vậy một lần nữa.
Nhưng y dựa vào cái gì để chống lại Ngụy gia bây giờ… Bằng cái cái việc giờ y là một bartender…?
Đương nhiên, sự tình còn chưa tới mức quá phức tạp như vậy. Đối với Ngụy Tiếu Ngữ, cảm giác mới mẻ nên thấy thú vị thôi, mà có cái gì là duy trì được sự mới mẻ mãi mãi chứ.
Có lẽ bây giờ nên bắt đầu cầu nguyện, cầu cho hắn nhanh chóng thấy chán mình. Thực ra chuyện quen đồng tính luyến ái đối với Cố Tiểu Tịch cũng không phải hoàn toàn không thể, huống chi thân thể còn trẻ khỏe thế này. Chỉ có điều, địa vị Ngụy gia quá mức đặc thù, Cố Tiểu Tịch thật sự không muốn có bất kì quan hệ gì với bọn họ.
Có lẽ nên thỏa hiệp với Ngụy Tiếu Ngữ, dù sao có một số người thường thích những người mà luôn cự tuyệt họ. Càng chiếm không được lại càng thích, có lẽ Ngụy Tiếu Ngữ là loại người như vậy.
Coi bộ là vậy nên Ngụy Tiếu Ngữ mới quấn quýt mình không tha chăng? Nếu chiều ý Ngụy Tiếu Ngữ, có khi nào Ngụy Tiếu Ngữ sẽ lập tức mất hứng thú với mình?
Có khi là thế nhỉ? Dường như Ngụy Tiếu Ngữ là người kiêu ngạo, không chấp nhận người khác cự tuyệt mình.
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên cười phá lên, y sao lại quên nhỉ, hồi trước đã từng được dạy dỗ làm sao có thể khiến khách hàng có hứng thú, đôi khi chống cự lại còn tốt hơn việc chào đón nồng nhiệt.
Bản thân sao lại quên mất chuyện này, hay lần trước vì bị xe đụng mà ngu luôn rồi. Y trẻ con lấy tay đánh lên đầu mình mấy cái.
“Tôi không biết là cậu lại dùng cách này để luyện tập trí nhớ đó.” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ từ cạnh cửa truyền tới, là một kiểu thoải mái, tao nhã “Xe tới rồi, chúng ta chuyển nhà thôi.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Lúc Ngụy Tiếu Ngữ mở cửa ra, liền thấy cậu nhóc Cố Tiểu Tịch cười, cái kiểu cười đơn thuần, vui vẻ — hắn đương nhiên không biết, đó là vì Cố Tiểu Tịch cho rằng mình đã có cách thoát khỏi Ngụy Tiếu Ngữ rồi.
Hắn nhìn thấy Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng xốc chăn lên, lộ ra bộ đồ bệnh nhân màu xanh dương nhạt, dáng vẻ chuẩn bị xuống giường. Hắn đi qua, vươn tay ra ôm lấy eo Cố Tiểu Tịch “…Tôi bế cậu đi xuống.”
Hắn vốn nghĩ Cố Tiểu Tịch sẽ cứng đầu từ chối hắn, nhưng thật không ngờ lần này Cố Tiểu Tịch lại không có phản đối, thậm chí còn thuận tay quàng qua cổ hắn.
Hắn nghe bên tai vang lên âm thanh mềm mại “À… Cám ơn.”
Hắn từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy Cố Tiểu Tịch dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, thật mềm mại, như tiếng mèo nhỏ kêu, lại giống như móng vuốt nhọn nhọn nhẹ nhàng xẹt qua xẹt lại trong lòng.
Ngụy Tiếu Ngữ thề, đời này thực chưa từng có cảm giác như vậy, thậm chí còn chẳng biết nên phản ứng thế nào nữa.
Cũng may hắn là kẻ dày dạn kinh nghiệm tình trường, nên rất nhanh phản ứng lại, sau đó xòe tay ôm Cố Tiểu Tịch ở trong lòng.
Thân thể Cố Tiểu Tịch thực mềm mại, dịu ngoan đến bất ngờ. Hắn cúi đầu nhìn mặt y.
Ánh mắt vẫn một màu đen tĩnh mịch như cũ, giống biển rộng đêm khuya, ở bên trong có một thứ khó nói thành lời, giống như một bẫy rập màu đen. Chính là đã biết đó là cạm bẫy, nhưng lại vẫn nguyện ý nhảy xuống, cho dù nó đại biểu cho muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người, cúi đầu hôn lên ánh mắt màu đen của Cố Tiểu Tịch “Đừng rời bỏ tôi…”
“Tạm thời thì không đâu, dù sao anh cũng là ông chủ tôi mà.” Thiếu niên trong lòng thật thoải mái nói “Chỉ cần không mượn cớ cắt giảm tiền lương của tôi, với giúp tôi đóng bảo hiểm y tế, đương nhiên, thưởng thêm tiền là tốt nhất…”
Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày, nhìn thiếu niên trong lòng còn đang lặp tới lặp lui điệp khúc các loại phúc lợi “Hơn nữa, lần này tôi bị thương phải tính là tai nạn lao động, phải thêm trợ cấp, ngoài ra những ngày tôi không đi làm thì vẫn phải trả tiền lương, ít nhất là ở mức tối thiểu đấy…”