ღღღ
Ngụy Thất đọc tin nhắn, hôm nay câu lạc bộ do phải quản lý một tiệc rượu nên sẽ không mở cửa cho khách bên ngoài. Ngụy Tiếu Ngữ trong tin nhắn không nói rõ đây là loại tiệc rượu nào, song việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Ngụy Thất. Anh dẫn Ái Sa lẻn vào phòng thay đồ của nhân viên trong câu lạc bộ, tìm một bộ đồng phục của bartender rồi thay vào.
“Anh mặc đồ của bartender trông đẹp quá.” Ái Sa đứng bên cạnh nhận xét.
“Cảm ơn,” Ngụy Thất tìm một bộ phục vụ nữ cho Ái Sa, “Trong phòng thay đồ nam vậy mà lại tìm được cái này.”
Ái Sa hơi bối rối, cầm lấy bộ đồ: “Đây là cho bé gái mặc mà.”
“Thế em không phải à?” Ngụy Thất giắt Desert Eagle vào thắt lưng, áo gile có hơi cộm lên, song nếu không đụng phải thì sẽ không phát hiện ra.
Ái Sa nói: “Tính ổn định của Desert Eagle rất tốt, nhưng anh đã ráp lại hết rồi, không sợ bị cướp cò à?”
Ngụy Thất nghiêm mặt nhìn cô nhóc: “Tốt nhất em nên thay đồ đi.”
Ái Sa giống như bà cụ non thở dài một hơi, sau đó từ từ đổi quần áo, Ngụy Thất rất tự giác quay lưng lại.
Ái Sa hình như là con lai, cho nên mặc bộ đồ phục vụ nữ như vậy rất đẹp.
Cô nhóc hung hăng nói: “Anh tốt nhất là xác định đúng người ở đây đều mặc như thế nào đi nha.”
Ngụy Thất nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì.
Mặc dù không biết vì sao trong phòng thay đồ của nam lại xuất hiện bộ đồ phục vụ nữ cỡ nhỏ, chẳng qua bước vào hội trường rồi mới phát hiện tất cả phục vụ nữ đều mặc loại trang phục này.
“May mà chúng ta đoán đúng …,” Ngụy Thất đi vào quầy bar, ở bên trong nhìn Ái Sa.
Bây giờ là thời gian chuẩn bị, khách còn chưa đến, Ngụy Thất bắt đầu chuẩn bị các thành phần để pha chế.
“… Trông anh nghiêm túc thật đấy,” Ái Sa hơi ngạc nhiên nhìn Ngụy Thất.
Ngụy Thất đang đánh nước chanh, vừa giải thích: “Trước khi pha chế cocktail phải chuẩn bị mọi nguyên liệu trước, nếu không vào lúc đang pha chế lại phải tốn thời gian đi tìm ly rượu hoặc một trong số các thành phần, không làm thành một ly cocktail chất lượng được.”
Ái Sa có chút kinh ngạc mở miệng: “…Anh thật sự là bartender ạ?”
Ngụy Thất cười cười, anh cười lúc nào cũng thật ôn hòa, thân thiện, hình như anh đúng là một bartender hòa nhã, mà thực tế trước đó có một tiếng, anh còn mới lôi khẩu Desert Eagle ra: “Pha chế rượu là sở thích cá nhân của anh thôi.”
Ái Sa nuốt nước bọt: “…Giờ không dùng tới biết đâu mai mốt lại có ích.”
Ngụy Thất cười cười: “Muốn uống chút gì không?”
Ái Sa lộ ra nụ cười đặc biệt trẻ thơ: “Em còn vị thành niên nha.”
Ngụy Thất không giới thiệu tiếp nữa, chỉ im lặng lau ly.
Ái Sa chống cằm nhìn Ngụy Thất, ánh đèn màu cam nhạt chiếu lên người anh khiến anh trông thật an bình. Cô nhóc trước đây cũng từng nghe về đủ các loại nghề, sát thủ, gián điệp, đặc công…
Hai người ẩn náu trong đám người, có thể là bất kỳ nghề nghiệp nào, hoặc cũng là vai diễn mà một tối nào đó vô tình lướt vai qua nhau. Bọn họ có thể dung nhập vào mọi nhân vật, sắm thành một người khác…
“Anh Tiêu… anh xong việc chưa?” Ái Sa lên tiếng hỏi, bản thân cũng không biết vì sao lời lại tuôn ra khỏi miệng.
Ngụy Thất không ngẩng đầu lên, vẫn chậm rãi lau ly: “Sắp rồi, anh còn có việc khác cần hoàn thành.”
“…Là sát thủ ạ?” Ái Sa thì thầm, “Không phải gián điệp hay đặc công, cũng không làm cho chính phủ à?”
Lần này Ngụy Thất không trả lời, đặt một cái ly xuống rồi lấy cái khác ra lau.
Ái Sa nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, cô nhóc còn nhớ rõ dáng vẻ khi anh cầm súng, dù rằng lúc đó đèn trong phòng không có mở.
***
Tiệc rượu rất nhanh được bắt đầu.
Tô Kỳ thì sau khi phần lớn khách khứa đã tới cô mới đi vào, Ái Sa liếc mắt một cái là thấy được mẹ, nhưng chỉ đi vài bước rồi dừng lại. Bây giờ bên cạnh Tô Kỳ có rất nhiều người, nếu Ái Sa cứ vậy mà đi qua, rất có khả năng sẽ khiến xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Ái Sa chuyển người sang quầy bar của Ngụy Thất: “Khi nào thì tìm mẹ ạ?”
“Chờ bà ấy ở một mình thì qua.” Ngụy Thất nói khẽ, vừa nói vừa pha chế một ly rượu mùi cho quý cô xinh đẹp bên cạnh.
Ái Sa quay sang quan sát người phụ nữ xinh đẹp, cô ta đang mặc một bộ váy màu tím, eo rất nhỏ. Ngụy Thất cầm ly đặt qua, sau đó rất vui vẻ bắt chuyện cùng người đó, người phụ nữ kia cũng nhanh chóng cười lên, bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp.
Ái Sa nhìn một chút, từ trên ghế nhảy xuống, lúc đi ngang qua cạnh cô gái nọ thì lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ngực bự não ngắn.”
***
Tô Kỳ quốc tịch ở Cảng D, là người phụ nữ đầu tiên nhậm chức tổng thống, làm nữ chính trị gia, mặc dù có sự bồi dưỡng của gia đình, song có thể đi tới đây cũng là khá tốt rồi.
Năm nay cô chỉ mới đầu ba mươi, là độ tuổi đẹp nhất. Tô Kỳ cũng có mái tóc xoăn nâu nhạt như của Ái Sa, Ngụy Thất cảm thấy người này chính là phiên bản hai mươi năm sau của cô nhóc. Đương nhiên, Ái Sa phải có những phẩm chất như vậy mới được.
Ngụy Thất làm một ly Cinderella, sau đó đặt lên khay, nâng khay đi tới cạnh Ái Sa, nói nhỏ vào tai mấy câu, đại loại là bảo với cô nhóc là anh sẽ đi qua chỗ Tô Kỳ.
Tô Kỳ đang đứng một mình trước bàn tiệc buffet, cô vẫn chưa dùng bữa, việc con gái bị mất tích khiến cô chẳng khác nào như ngồi trên đống lửa. Lo lắng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, giờ cô biết rõ là như thế, nhưng là một người mẹ, tính nhẫn nại của cô đã đến cực hạn rồi.
Ái Sa có phải là đã bị đối phương bắt được làm con tin, bọn chúng nhất định sẽ đưa ra điều kiện, khi đó mình phải làm sao? Suốt hai ngày qua, cô cứ luôn tự hỏi vấn đề này, thế nhưng đối phương vẫn cứ chậm chạp không đưa ra dấu hiệu gì.
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy một bartender bưng khay tới bên cạnh, rồi thì thầm vào tai cô: “Nếu muốn gặp con gái bà… thì hãy đi theo tôi…”
***
Ái Sa đang ở bên trong một phòng nghỉ, chìa khóa của nó là do Ngụy Thất vừa mới đưa cho, cô nhóc không biết Ngụy Thất đã lấy được từ khi nào.
Phòng nghỉ này không lớn, hơn nữa không khiến người ta chú ý. Câu lạc bộ lại có nhiều phòng nghỉ như vậy. Không biết vì sao. Ái Sa cảm thấy mình lại tin tưởng Ngụy Thất đến thế… Có lẽ bản thân nhìn thấy mẹ vẫn khá tốt, giờ mẹ đã đi khỏi tầm nhìn của mình rồi, nếu lần này không gặp được, thì không biết lúc nào mới có thể gặp lại…
Cô bé còn đang miên man suy nghĩ, bỗng vang lên tiếng gõ cửa, cô bé căng thẳng nhìn cánh cửa, người bước vào là Ngụy Thất.
Ngụy Thất vào trước, theo sau anh chính là Tô Kỳ.
Tô Kỳ thấy Ái Sa quả nhiên đang ở đây, vụt chạy tới ôm lấy con gái. Sự xuất hiện của con gái giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn, mà hơn cả là sự lo lắng và nhớ nhung của một người mẹ cũng đã biến mất toàn bộ.
“Mẹ…” Ái Sa khóc ở trong lòng Tô Kỳ, “Lần này con suýt nữa thì bị bắt rồi…”
Tô Kỳ yêu thương ôm con gái: “Được rồi, được rồi, mẹ sẽ cử người bảo vệ con… đừng lo, sẽ không có việc gì đâu…”
Ái Sa gật đầu, chìm đắm trong sự đoàn tụ của hai mẹ con, đột nhiên cô nhóc cảm thấy người mẹ hơi cứng lại, siết hai tay đang ôm mình.
Ái Sa có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, khẩu Desert Eagle màu bạc trong tay Ngụy Thất đang hướng về mình, họng súng đen ngòm đối diện với con ngươi của cô bé. Cô nhóc nhìn Ngụy Thất khó tin, cô bé biết anh có nhiệm vụ phải làm, cũng biết anh là kẻ giết người, nhưng không ngờ tới… anh vậy mà lại cầm súng chỉa vào mình.
Ái Sa nhìn Ngụy Thất, thì thào: “Nhất định là có chỗ nào đó… hiểu lầm rồi…”
Ngụy Thất im lặng nhìn cô nhóc, kéo chốt an toàn.
Tô Kỳ giữ được bình tĩnh hơn Ái Sa nhiều: “Anh là người nơi nào?”
Ngụy Thất không nói gì, anh vẫn là dáng vẻ nhã nhặn lễ độ, ngón tay thật thon lại trắng, dường như vẫn là một bartender anh tuấn bình thường.
“Anh Tiêu… hóa ra… hóa ra là anh đã lợi dụng em…” Giọng của Ái Sa có chút run rẩy, không biết là vì vừa mới khóc hay là vì cảm giác bị phản bội, đây là lần đầu tiên trong đời cô bé được trải qua.
“…Anh nghĩ, hay là cho em tới gặp mẹ một lần cuối,” Ngụy Thất nhẹ giọng nói, “Nếu như anh không mang theo em, em cũng không thể gặp lại mẹ.”
“Không đúng, không đúng!” Ái Sa bật khóc, nắm lấy cánh tay của mẹ, “Anh rõ ràng tốt với em như vậy, giống như một người anh trai… vì sao…?”
“Anh cũng rất quý em nên mới mang em đi gặp lại Tô Kỳ, chuyện này với việc giết mẹ em cũng chẳng có xung đột gì, anh chỉ làm việc mình phải làm thôi…”
Đây là lần đầu tiên Ngụy Thất kiên trì giải thích như vậy, Desert Eagle thực sự rất nặng, khiến tay anh gần như không thể nâng lên được.
“… Xin lỗi, Ái Sa.” Ngụy Thất nói khẽ.
Ngụy Thất từ lúc sinh ra đã không biết bố mẹ là ai, nhìn thế nào cũng là một đứa bé cô độc. Lúc bốn tuổi, viện trưởng nói cho anh biết, con sắp có một gia đình mới rồi. Sau đó, có mấy người tới dẫn anh đến Ngụy gia, Ngụy Thất lần đầu tiên nhìn thấy người chủ của gia tộc đó, ông nội của Ngụy Tiếu Khiêm.
Ông cụ đã qua đời vào năm ngoái. Ông cụ lúc nào cũng cười ha hả, rồi vuốt đầu Ngụy Thất nói, con là một đứa trẻ hiền lành lương thiện. Thấy Ái Sa khóc như vậy, Ngụy Thất bỗng trở nên mờ mịt, mình thật sự là hiền lành, lương thiện sao?
Ái Sa rất dễ thương, Ngụy Thất tại nhà lớn cũng có thể thấy rất nhiều bé gái đáng yêu. Nhưng bọn chúng đều kiên cường lại tự tập, bọn chúng chưa bao giờ khóc. Mà có khóc, cũng sẽ không để người khác nhìn thấy.
Ngụy Hựu Tuyết là một ngoại lệ, cô là con gái duy nhất nên người lớn rất nuông chiều.
Ông cụ từng nói: “Người có thể đảm nhiệm trọng trách của Ngụy gia đã có rồi, còn Tiểu Tuyết thì cứ để nó thích làm gì thì làm đi.”
Đương nhiên, sau khi ông cụ mất, lá chắn bảo hộ của Ngụy Hựu Tuyết cũng biến mất, giờ có thể đứng trên sân khấu, cũng là nhờ vào Ngụy Tiếu Khiêm cùng Ngụy Tiếu Ngữ.
Ái Sa không giống vậy, cô nhóc đương nhiên cũng là một đứa bé rất giỏi, nhưng so với các cô gái kia thì cô bé mềm yếu hơn nhiều, giống như một cánh hoa, bấm nhẹ một cái cũng đầy nước.