Ông bà Nhạc gia hôm qua tham dự xong hôn lễ anh họ của Nhạc Doanh Phong thì ở lại qua đêm ở nhà chính, đây đại khái cũng là nguyên nhân Nhạc Doanh Hiên dám bạo gan uống rượu.
Nhạc Doanh Phong chậm rãi ngồi xuống bàn ăn sáng, liền nghe thấy trong phòng ngủ anh truyền tới một đống tiếng động kỳ kỳ quái quái —— rầm! Nghe âm thanh hình như tên kia không cẩn thận té xuống giường.
Tiếp theo lại một trận soạt soạt soạt mặc quần áo, sau đó Nhạc Doanh Hiên lảo đảo đi ra.
“Ba mẹ chắc còn chưa về.” Nhạc Doanh Hiên thấy cậu bên cạnh bàn ăn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt thanh tú còn có chút trắng bệch, hơi cau mày, hung hăng đập đầu, “Đau đầu chết được…”
Nhạc Doanh Phong cúi đầu húp cháo, ưm, tên Ngô Tường Đào kia vẫn còn có ích, “Uống thành cái dạng này, không đau đầu mới lạ, hôm qua còn nôn một thân.”
Nhạc Doanh Hiên nhe răng cười, khuôn mặt trung tính nhìn qua càng động lòng người, khó phân biệt nam nữ, anh hai ba bước chạy đến bên người Nhạc Doanh Phong, hai tay nắm vai cậu, “Em trai, tối qua là em chăm sóc anh sao? Vất vả rồi vất vả rồi, để buổi anh trưa dẫn em đi ăn, muốn ăn gì?”
Nhạc Doanh Phong không chút khách khí đẩy anh ấy ra, “Ngại quá, em mới không phải cái tên rảnh rỗi kia!”
Cậu vừa dứt lời, cửa nhà bếp đã bị đẩy ra từ bên trong, Ngô Tường Đào bưng một chén cháo đến, thấy Nhạc Doanh Hiên, mặt mày trong nháy mắt đều sáng lên, “Anh Hiên, anh dậy rồi! Đầu có đau không? Em có làm sữa nóng cho anh, để em lấy.”
Nhạc Doanh Hiên bừng tỉnh nhìn bóng lưng cậu ấy chớp mắt vào nhà bếp, nhìn Nhạc Doanh Phong lẩm bẩm, “Ra là tiểu Đào, anh nói mà như em không có khả năng sẽ chăm sóc người khác.” Nói xong kinh bỉ nhìn cậu một cái, tốc độ biến sắc mặt có thể so với Xuyên kịch.
Xuyên kịch: một thể loại kịch hát, diễn viên dựa vào nhiều lớp mặt nạ mỏng và kỹ thuật để thay đổi sắc mặt liên tục.
Ngô Tường Đào vừa lúc bưng ly thủy tinh ra, trên mặt Nhạc Doanh Hiên đầy nét cười nghênh đón, “Tiểu Đào, tối qua là em chăm sóc anh à? Anh biết mà, từ nhỏ em đã ngoan hơn tên Nhạc Doanh Phong kia, người tốt như vậy, không được, ngày nào đó anh phải tìm cho em một cô bạn gái siêu cấp đẹp!”
Nhạc Doanh Phong buồn cười nhìn về phía Ngô Tường Đào, quả nhiên, sắc mặt tên kia đã sắp vượt qua tên say rượu ngu ngốc nào đó.
Mà chỉ có tên ngốc kia vẫn hồn nhiên chưa phát giác tiếp tục tự hỏi, khuôn mặt dễ nhìn tràn ngập nghiêm túc, “Giới thiệu ai đây? Tôn Hiểu Phương? Không được, cô ấy mới chia tay anh không lâu… Lily? Quá hoạt bát, không thích hợp với em, vậy nếu không…”
Thật sự mặc kệ bọn họ, Nhạc Doanh Phong húp ngụm cháo cuối cùng, trực tiếp bỏ chén xuống bàn, trở về phòng.
Lịch điện tử trên bàn hiển thị hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, tối mai sẽ gặp Triệu Ngang, khóe miệng Nhạc Doanh Phong hơi kéo ra một mạt cười, tâm tình cũng nhất thời khoan khoái.
Có điều, lại nhớ tới hôm qua Ngang Ngang Ngao Ngao vừa trở lại bang.
Vốn đã nghĩ rõ không muốn lại đặc biệt để ý đến cậu ta, nhưng lại vẫn không thể nhịn được chú ý đến động tĩnh cậu ta, tối qua đến giờ, vẫn không thấy cậu ta nói chuyện trong bang…
Nhạc Doanh Phong cố gắng để bản thân nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai, đè xuống lo lắng trong lòng, đăng nhập game.
Vẫn không nhịn được, trước tiên nhìn nhìn xem người nọ có online không —— ồ, tên vẫn xám.
Tên kia không phải không muốn chơi nữa chứ? Nhạc Doanh Phong nghĩ tới đây, sắc mặt không nhịn được trầm xuống.
Nhưng lại từ chính suy nghĩ của mình có chút hắc tuyến, đã biết cậu ta không phải Triệu Ngang, thế nào vẫn còn ngăn không được đối xử với cậu ta khác những người khác?
Ban đầu, cậu tạo bang hội, cũng là theo thói quen, tạo lên rồi liền ném cho mấy người Tối quá tiểu Ô, phất tay mặt kệ, ai đi ai ở cậu cũng không hỏi qua —— trong bang còn không hơn những người kia.
Nhưng cậu lại ngoài ý muốn, một chút cũng không muốn Ngang Ngang Ngao Ngao biến mất.
Nhạc Doanh Phong nhíu chặt mày, mở bưu kiện cho Ngang Ngang Ngao Ngao, ngón tay lướt rồi lại lướt trên bàn phím, nhưng lại không biết nên nói gì.
Rồi lại cau mày tắt cửa sổ bưu kiện.
Tư tưởng lại không tự giác bay về mấy ngày ở cùng Ngang Ngang Ngao Ngao.
Tên nhóc này —— thật sự rất giống cảm giác Triệu Ngang mang đến cho cậu, Triệu Ngang trước kia cũng là như thế, im lặng theo sát phía sau cậu, nhưng thỉnh thoảng nói chuyện, đều lộ ra chút nũng nịu.
Nhưng có lẽ, tên kia hẳn cũng không ý thức được mình đang làm nũng… Nhạc Doanh Phong bật cười lắc đầu, mới phát hiện khi cậu suy nghĩ miên man, Ngang Ngang Ngao Ngao đã login.
Khi khống chế được ngón tay đang nhấn chuột, Nhạc Doanh Phong làm bộ như không có gì đống khung hảo hữu.
Cậu ta không phải Triệu Ngang… Đáy lòng Nhạc Doanh Phong mặc niệm, lại vẫn đưa chuột nhắm đến tên cậu ta, nhấn chuột phải, tra tư liệu.
Đây cũng không phải QQ, có thể viết tên tỉnh thành phố, mấy dòng tư liệu trong game hiển nhiên không giúp cậu được gì.
Gặp đến chuyện liên quan Triệu Ngang, đầu óc cậu tựa như bị chập mạch, co rút không ngừng, Nhạc Doanh Phong đóng cửa sổ tư liệu, nhắm mắt lại, nhấn nhấn ấn đường.
Ấn đường là huyệt giữa hai lông mày.
Hai người bên ngoài đã sớm im lặng không tiếng động, phỏng chừng Nhạc Doanh Hiên đã ra ngoài chơi, Ngô Tường Đào có lẽ về nhà, Nhạc Doanh Phong ra ngoài, đến nhà bếp rót ly nước.
Ly này còn vừa vặn là cái Ngô Tường Đào rót sữa cho Nhạc Doanh Hiên, màu cam lợt trong suốt, hơi có chút hoa văn nhạt. Những loại đồ vật tinh tế này, đều do nữ chủ nhân Nhạc gia thu xếp.
Phỏng chừng ba mẹ cũng sắp về, Nhạc Doanh Phong bưng ly vừa uống vừa vào phòng.
Kết quả liền nhìn thấy trên loa đã mắng chửi đến hừng hực khí thế, hơn nữa nhân vậy chính trong chủ đề hình như chính là tên khiến cậu phiền muộn cả một đêm thêm một buổi sáng —— Ngang Ngang Ngao Ngao.
Vội M cậu ta hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng đã gửi mấy câu, đều không có người đáp lại.
Nhạc Doanh Phong gấp đến độ quăng chuột qua một bên, cái tên nhóc Tây Bắc kia lại là gì nữa đây? Quản nhiều vậy, sao cậu không nhớ rõ hai người này khi nào đã thân thuộc như thế?
Gào đuổi mấy tên thiếu não trên loa, cuối cùng khi sắp nổi đóa, Ngang Ngang Ngao Ngao mới chậm rãi trả lời về mấy câu ‘Không có gì’ ‘Tớ tự giải quyết’…, sau đó không bao lâu thì xuống tuyến.
Đây chính là biện pháp giải quyết của cậu ta?
Nhạc Doanh Phong nghĩ nghĩ, M qua Điệp Y
[Mật] các hạ nói với [Điệp Y]: Em và Ngang Ngang xảy ra chuyện gì?
Điệp Y bên kia rất nhanh trả lời lại.
[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Ngang Ngang anh ấy hình như hiểu lầm em, thực xin lỗi tiểu suất, lại gây phiến toái cho anh, nhưng Kiêu bọn họ chỉ không muốn em bị ức hiếp thôi, anh sẽ không trách người ta chứ
Nhạc Doanh Phong hừ lạnh một tiếng, cô ta bị ức hiếp? Theo cậu thấy bị ức hiếp hẳn phải là tên ngốc kia?
[Mật] các hạ nói với [Điệp Y]: Sau này em nên có chừng mực đi, Ngang Ngang cậu ấy không có khả năng chủ động gây sự.
Tuy ở Mộng Ảo Tây Du, cô gái Tuyết nhi này mỗi ngày đều chạy theo sau đuôi cậu, cậu cũng vì mặt mũi của Thanh Sơn mà không thể hiện rõ ý nghĩ của mình, nhưng cô ta có bao nhiêu cân lượng, Nhạc Doanh Phong vẫn hiểu rõ.
Trước kia có thể mặc kệ cô ta, hiện tại, lại dám ức hiếp lên đầu người của cậu…
Người của cậu? Mày Nhạc Doanh Phong lại nhíu chặt, có chút buồn bực kéo mở ngăn kéo bàn máy tính, lấy ra bao thuốc, rút một cây đốt, hung hăng hút một hơi.
Bình thường cậu không hút thuốc, chỉ những khi cực kỳ buồn bực mới có thể làm một cây. Cực kỳ buồn bực? Nhạc Doanh Phong sững sờ, nheo hai mắt lại, cậu thế nhưng vì Ngang Ngang Ngao Ngao cực kỳ buồn bực?
Bên kia Điệp Y hình như phản ứng rất lớn với lời của cậu, nũng nịu phát qua một đống tin giải thích, nhưng Nhạc Doanh Phong đều lười đưa mắt liếc nhìn.
Trong phòng không chuẩn bị gạt tàn, cậu trực tiếp nhấp tàn thuốc vào giỏ rác bên bàn, suy nghĩ không tránh được lại lơ lửng trên trời.
Loại phản ứng này, chẳng lẽ bởi vì, Ngang Ngang Ngao Ngao mang đến cho cậu cảm giác rất giống Triệu Ngang?
Tuy cách một cái máy tính, nhưng mỗi lần cậu ta đi theo sau cậu, Nhạc Doanh Phong luôn có cảm giác trở lại thời trung học —— không tự chủ xem người phía sau là Triệu Ngang.
Là do ấn tượng tâm lý ban đầu sai khiến? Vì tên cậu ta mà trong tiềm thức cho rằng, cậu ta là Triệu Ngang, hay, cậu ta vốn là Triệu Ngang?
Cậu lại một lần nữa, đối với Ngang Ngang Ngao Ngao ở đầu kia máy tính có chút tò mò.
Nhưng, cho dù cậu ta không phải Triệu Ngang, cũng hẳn là một người rất giống cậu ấy.
Đang lúc ngẩn người, trên loa lại náo nhiệt, còn vừa vặn đẩy lên một cái —— Nhạc Doanh Phong nheo mắt, nhìn cái tên chướng mắt trên màn hình —— Tây Bắc?
Tại sao cậu đột nhiên có xúc động muốn cho tên kia ăn canh?
Nhấn tắt nửa cây thuốc còn lại, ném vào giỏ rác. Được rồi, cậu thừa nhận, kỳ thật biết Tây Bắc giết qua đứa tên bại não kia một lần, cậu cũng cảm thấy thầm khoan khoái.
Không phải cậu cũng luyện mấy tiểu hào để tiện dùng giết người sao?
Nguyệt Ảnh Phong đang đứng trên đường phía Đông Đại Lý, bên cạnh là một bụi hoa màu vàng, cậu vừa vặn nhàm chán nhấn nhấn chuột điều khiển nhân vật tùy ý đi dạo thì thấy một nhân vật nam đi ngang qua cậu, chính là tên khi nãy văng tục trên loa, Anh trai → kiêu ngạo.
Gần đó ngoại trừ hai người không có ai, lúc Anh trai → kiêu ngạo sắp đến trước mặt cậu thì dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại lần nữa đi thẳng về phía trước.
Nếu hiện tại đang ở dã ngoại thì tốt rồi… Nhạc Doanh Phong nhếch khóe miệng, khi nhân vật kia tới chỗ cậu thì phát ra một câu.
[Cận] [Nguyệt Ảnh Phong]: Sau này đàng hoàng một chút, đừng để tôi thấy cậu kiếm chuyện với Ngang Ngang Ngao Ngao, nếu không gặp cậu một lần giết một lần.
Anh trai → kiêu ngạo hiển nhiên vì lời cậu nói sửng sốt, dừng một chút mới phát ra lời đáp lại.
[Cận] [anh trai → kiêu ngạo]: Khỉ! Teo ko giúp Tuyết nhi một tay, chẳn lẽ đi giúp tên khún kia?
Nhạc Doanh Phong sau khi nhìn thấy lời cậu ta, mắt nguy hiểm nheo lại, nếu hiện tại thật sự ở dã ngoại, cậu hẳn có thể sẽ trực tiếp xem nhẹ cách biệt mười cấp giữa hai người tiễn cậu ta đến địa phủ.
[Cận] [Nguyệt Ảnh Phong]: Tôi còn thấy cậu mắng cậu ấy một lần nữa, tôi sẽ khiến cậu không thể chơi ở server này nữa!
[Cận] [Nguyệt Ảnh Phong]: Còn nữa, tôi và Tuyết nhi không có quan hệ gì, lần này nể anh cô ta bỏ qua cho các người, không có lần sau, nhớ đấy!
Đánh xong mấy chữ này, Nhạc Doanh Phong điều khiển nhân vật nghênh ngang rời đi, thấy tên Anh trai → kiêu ngạo ở phía sau oán giận phát ra một từ ‘Má’, tâm tình Nhạc Doanh Phong lại ngoài ý muốn tốt lên.
Có điều ngẫm lại lúc nãy chính thức giúp Ngang Ngang Ngao Ngao trút giận là Tây Bắc, khóe miệng vừa nhếch lên lại kéo thành một đường ngang.
Cậu nhất định phải về Mộng Ảo Tây Du giết Thanh Sơn vài lần!
—————————————————————————————–
Ghi chú: chương trên là phần bạn Doanh Phong tương ứng với
Tác giả:
Nhân khí Tây Bắc một đường dâng cao, tôi thật sự may mắn đã đặt ra cô ấy là nữ, nếu không nhất định sẽ bị mọi người mãnh liệt yêu cầu đổi CP⊙﹏⊙b
Thấy có người nói Nhạc Doanh Phong phối với Triệu Ngang không tốt, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta không tệ.
Kỳ thật tiểu thụ cũng không nhất định phải để tiểu công che chở bao dung. Giữa hai người phải là bao dung lẫn nhau, hiểu rõ lẫn nhau, dù sao đều là nam nhân, cho dù Triệu Ngang có yếu đuối một chút, cũng không nên xem cậu ấy là nữ sinh chứ~
Hơn nữa Phong khi vừa nghe Triệu Ngang phủ nhận mình là Ngang Ngang Ngao Ngao, nội tâm đang ở trạng thái hỗn loạn, cho nên không thể bảo hộ cậu ấy cũng có thể lý giải được.
Chẳng lẽ muốn cậu ta bất kể đối với người nào cũng tốt như vậy sao? Đó là không thực tế.
Cậu ta đối xử đặc biệt với Ngang Ngang Ngao Ngao như vậy khiến nội tâm mình có cảm giác phản bội Triệu Ngang, cậu ta dù sao cũng không biết hai người bọn họ kỳ thật là một, tiểu công không phải vạn năng, Triệu Ngang đã phủ nhận, cậu ta cũng không thể nào cảm giác được mỗi câu nói dối của Triệu Ngang đúng không?
Ách… còn có thái độ với Điệp Y.
Kỳ thật tôi muốn biểu đạt chính là, cậu ta đối với Điệp Y là hững hờ, trong lòng tuy phiền nhưng nể mặt anh cô ta mà không nói rõ, vậy nên cư xử với cô ta như người trong bang. Thật ra Điệp Y trước mặt cậu ta là một cô gái rất đáng yêu, chỉ khi đối mặt với tiểu Ô và Ngang Ngang mới là cái dạng kia… Hơn nữa nam nhân giống nhau đều không thận trọng, loại chuyện này nam sinh bình thường đều lười trông nom, huống chi đối với một người mình không hề muốn để ý, 囧… Còn có chính là, cô ta về bang kỳ thật không phải Nhạc Doanh Phong khuyên về, điều này ở phần sau sẽ nhắc tới.
Nếu lúc này cậu ta biết Ngang Ngang chính là Triệu Ngang, nhất định sẽ hết sức bảo hộ cậu ấy.
Tôi nghĩ như vậy, nhưng diễn đạt hình như không tốt lắm… *oán niệm*…