Hai người mới vừa đi ra khỏi phòng, lại thấy trước cửa trang một mảnh sáng trắng, giống như nước, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy đối phương trên mặt hoảng sợ. Còn chưa kịp mở miệng, liền có người cấp báo, đoàn người ngựa của Nhị vương gia đã đến trước trang. Khó trách ánh lửa tận trời, cũng không biết rốt cuộc tới bao nhiêu người.
"Tới thật nhanh......" Tiết Hồng Vũ lẩm bẩm nói.
Lý Tuyên nhíu mày không nói trầm ngâm một lát, xoay người về phòng, thấy Tào Tử Kính đã giãy giụa đứng dậy, đang nhìn hắn, trên mặt không kìm chế được đắc ý. "Vương gia, ngươi lúc này thả ta ra, có lẽ Nhị vương gia còn có thể tha cho ngươi."
Lý Tuyên cười lạnh, ra tay như điện, đóng lại đại huyệt của y, Tào Tử Kính cả kinh, đã là miệng không nói được, tay không thể cử động.
"Ngươi có cảm thấy ta có nên giết ngươi hay không, ngược lại càng dễ tự bảo vệ mình?" Tào Tử Kính tròng mắt cơ hồ trừng đên đến muốn rớt ra.
"Hồng vũ!"
"Có!"
Lý Tuyên quét mắt nhìn khắp phòng, trầm giọng nói, "Xem ra hiện tại là ra không được. Chờ sáng sớm ngày mai, ta liền gặp mặt Nhị vương gia, tìm cái lấy cớ rời trang. Ngươi phân phó xuống, mọi người đều chuẩn bị cho ta, không được có một chút lơi lỏng......, nửa điểm sơ hở cũng có thể làm đoàn người chết không có chỗ chôn, sinh tử chỉ quyết định trong mấy cái canh giờ."
"Tuân mệnh." Tiết Hồng Vũ liếc liếc mắt nhìn Tào Tử Kính một cái, "Vương gia, nếu y đã biết kế hoạch của chúng ta, lưu lại sẽ thành mối họa."
Tào Tử Kính nghe vậy không khỏi lộ ra sắc mặt sợ hãi. Lý Tuyên suy nghĩ một lát, "Giết y không khó, bất quá y lúc này bị ta quản chế, lưu lại có thể có chổ dùng đến." Tiết Hồng Vũ gật đầu lui ra.
Lý Tuyên "phù" một tiếng thổi tắt ánh nến, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hắn xoay người, một đôi con ngươi đang âm thầm ẩn ẩn sáng lên, tựa như dã thú.
Tào Tử Kính cả người phát lạnh.
*********************************
Ngày kế, quả nhiên Lý Tuyên sáng sớm liền đứng dậy, mang theo mấy người, đi vào nơi ở Lý Tự. Tuy rằng mặt trời mới mọc lên ở phương đông, gió vừa bắt đầu nỗi lên, Lý Tự cư nhiên cũng đã rửa mặt chải đầu xong, đang định ra cửa.
Hai người vừa vặn ở cửa viện gặp nhau. Lý Tự cười to, "Cửu đệ, ta đang muốn đi tìm ngươi, như thế nào đột nhiên liền chính mình tới?" Nói tới nắm tay hắn. Lý Tuyên nhìn trên mặt y không có gì kì lạ, cũng không biết Tào Tử Kính trước đó rốt cuộc đã báo lên cái gì, mới đem y dẫn tới, cười nói: "Nhị ca đi đường mệt nhọc, dĩ nhiên ta nên tới bái kiến nhị ca."
"Tiến vào nói chuyện, tới, tới." Hai người cầm tay vào phòng, Lý Tự quay đầu nhìn thị vệ phía sau nói, "Các ngươi lại đi tìm xem."
"Nhị ca tìm cái gì vậy?" Lý Tuyên hiếu kỳ nói.
"Hoạn quan Tào Tử Kính, bồ câu đưa thư cho ta nói là có việc gấp bẩm báo, chúng ta tới, y lại không biết chạy đi đâu. Cư nhiên lúc này còn chưa thấy tới gặp ta."
Lý Tuyên suy nghĩ thay đổi thật nhanh, "Tào công công, y ngày hôm qua xuống núi, nói là có chút việc tư muốn làm."
Lý Tự bất mãn nói, "Y nơi này không thân không thích, đâu ra cái gì việc tư?"
"Vậy không biết, chờ y trở về nhị ca hỏi lại hỏi đi." Lý Tuyên hàm hồ nói.
Lý Tự không nói.
"Đúng rồi, tranh kia." Lý Tuyên tỉnh tỉnh, cười nói, "Ta thấy nhị ca đã đến, trong lòng vui vẻ, cư nhiên đem chính sự quên mất." Nói, tự trong lòng ngực móc ra túi da kia, đôi tay cầm lên đưa cho Lý Tự. Lý Tự đại hỉ, cẩn thận tiếp nhận, đem túi da kia, tầng tầng cởi bỏ, lấy ra bức tranh lụa mỏng trong suốt, nhìn sau một lúc lâu, " 'Diêm âm phiên tế liễu. Giản ảnh lạc trường tùng'*. Này không phải câu thơ trong bài thơ của Tiết Đạo Hành tiền triều sao, như thế nào lại có ở đây?"
*Nguyên văn: 檐阴翻细柳。涧影落长松 。(Mình tìm ra thơ nhưng không có biết dịch thơ, bài thơ của thi sĩ Tiết Đạo Hành. Tạm dịch: Mái hiên lật trên hàng liễu mỏng, bóng đổ trên hàng cây thông dài)
Lý Tuyên lắc đầu, "Khi tới tay đã có."
Lý Tự gật đầu, nhìn sau một lúc lâu, "Nghe nói còn có hai câu khẩu quyết?"
Lý Tuyên nói, "Khẩu quyết kia lại là một câu thơ khác của Tiết Đạo Hành, 'Kim lai thừa ngọc quản. Bố tự cải ngân câu. '"
*Nguyên văn: 今来承玉管。布字改银钩。(Tạm dịch: Đến nay thừa ống ngọc, vải chữ đổi cần câu bạc)
Lý Tự nhíu mày, "Khẩu quyết này nói cũng như không nói, kêu người làm sao đoán ra."
Lý Tuyên gật đầu, "Ta nghe cũng vậy, dứt khoát để lại cho Nhị ca cùng những thủ hạ văn nhân suy nghĩ, ngày thường hoa bạc dưỡng bọn họ cũng không phải phí công nuôi dưỡng."
Lý Tự cười cười, "Nói cũng phải." Đem bản vẽ tầng tầng bao bao bọc kĩ lại, để vào trong lòng ngực.
Lý Tuyên thấy y tâm tình rất tốt, nhân cơ hội nói: "Nhị ca, ta tới đây lâu như vậy, quả thực muốn buồn đã chết, tính toán hôm nay dẫn người đi săn thú, ngươi có đi hay không?"
Lý Tự liếc hắn một cái, "Ngươi không phải ngươi có Mộ Dung Thiên bồi sao, như thế nào sẽ buồn?"
Lý Tuyên cười một cái, "Người kia thật sự không hiểu phong tình."
Lý Tự cũng cười, "Không phải người nào cũng giống như ngươi, khắp nơi phong lưu. Hảo a, ta cũng ngứa tay, cùng ngươi đi cũng tốt."
Lý Tuyên hơi giật mình, hắn vốn dĩ nghĩ Lý Tự đêm qua vừa đến, lại được tàng bảo đồ, nên sẽ không có tâm tình đi theo chính mình đi săn, chính mình có thể đem cấp dưới chuồn mất, đúng là ngàn năm khó có cơ hội, ngại mặt mũi, cũng không thể không mời Lý Tự. Vốn là thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới Lý Tự lại đồng ý.
"Hảo a......," hắn phản ứng cũng mau, lập tức đáp, "Nữa canh giờ sau, ta ở cửa sơn trang chờ nhị ca."
*************************
Một đội ngũ mênh mông cuồn cuồn từ trong sơn trang đi ra.
Hai người trên hai con ngựa đi đầu phía trước, một thân nhung trang, vai đeo cung tiễn, chuyện trò vui vẻ, đều là tuấn mỹ xinh đẹp quý giá, vô cùng bắt mắt, chính là hai huynh đệ Lý Tuyên cùng Lý Tự. Theo phía sau là đám người Tiết Hồng Vũ, một hàng bốn năm chục người, vẫn là thủ hạ của Lý Tự chiếm đa số.
Sơn trang này kỳ thật đã ở trong núi, mọi người lại ngại nó chưa đủ tách biệt, chỉ chọn vùng cây cối cao thâm tiến lên, đi sâu vào trong, đường nhỏ cũng không có, cỏ hoang mọc thành cụm, hai người xuống ngựa. Lý Tuyên nói: "Xem ra kế tiếp chỉ có thể đi bộ." Hắn thấy Lý Tự theo tới, liền nghĩ biện pháp chọn nơi nhiều cây cổ thụ đi trước, vì loại nơi này tầm nhìn không đủ rộng, khăp nơi hành động bị trở ngại, đối phương muốn truy đuổi cũng khó khăn hơn.
Lý Tự "Ân" một tiếng, cười nói: "Ở loại địa phương này đi săn, quả nhiên đặc sắc."
Lý Tuyên vẫy tay, Tiết Hồng Vũ gọi vài người mang theo đi vào hướng trong rừng, không bao lâu liền nghe mấy người ở trong rừng cây lớn tiếng thét to, thanh âm đinh tai nhức óc, kinh khởi vô số chim bay thú chạy. Tiếng đập cánh không dứt bên tai. Đột nhiên, thấy trong bụi cây chạy ra hai con hồ ly, là bị tiếng vang rung chuyển của mấy người kia dọa chạy. Đột nhiên thấy ở đây nhiều người, cả kinh chạy loạn khắp nơi, Lý Tuyên đại hỉ, lấy cung nhắm chuẩn, mũi tên như tia chớp, ở giữa chân sau một con cáo, con hồ ly kia trên mặt đất lăn một cái, ngã ra xa.
Lý Tuyên đắc ý nói, "Nhị ca, xem ra ta sắp thắng rồi, chúng ta chia nhau ra, xem ai săn được con hồ ly kia trước."
Lý Tự cười một cái, "Được."
Lý Tuyên lãnh người đuổi theo, chạy thời gian một nén hương, quay đầu lại chỉ thấy những thân cây, lại nhìn không thấy cũng nghe không thấy những thanh âm ồn ảo của những người đó, mới dừng lại. Đếm đếm, bên người còn có bảy người, đều là đi theo làm thị vệ cho mình nhiều năm, mỗi người đều có thể nói trung thành và tận tâm. Nhìn thấy liền có thể tìm được đường sống, Lý Tuyên trong lòng không khỏi kích động, thấp giọng nói: "Trốn trở về, mỗi người đều thưởng hoàng kim trăm lượng, đi!" Lời này vừa ra khỏi miệng trong lòng mọi người trào dâng, từng người từng người đi theo, không một tiếng động nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Đi được không lâu, thình lình nghe phía sau hét thảm một tiếng, mọi người đều cả kinh, quay đầu lại. Lại thấy thị vệ đi ở sau cùng gục trên mặt đất, bị người một đao từ sau lưng cơ hồ chém thành hai nửa, đầy người vũng máu, có người đi nhìn, người nọ đã ngừng thở.
Mọi người đều hoảng hốt, hai mặt nhìn nhau.
Lý Tuyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh, gió thổi đến nhánh cây lay động, sàn sạt vang lên, trước mắt trừ bỏ người một nhà lại nhìn không thấy bất kỳ bóng dáng kẻ nào. Hắn trong lòng như đấm gõ bang bang nhảy lên, da đầu tê dại. Lòng tràn đầy chỉ có một ý niệm —— truy binh đến, thật nhanh!! Lý Tự hiển nhiên đã phái người đuổi theo, tốc độ của y nhanh như vậy, chỉ cho thấy ngay từ đầu, này đó là cái bẫy rập, săn thú là không tồi, nhưng con mồi lại không phải hồ ly, mà là bản nhân Lý Tuyên.
Giờ phút này Lý Tự không hiện thân, bất quá là ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, hưởng thụ nhìn hắn hoảng sợ cùng thống khổ, đánh tan sự phản kháng tin tưởng của bọn họ. Y là một thợ săn cao minh, hiểu được lợi dụng bất luận cái gì có lợi cho chính mình chính là điều kiện tạo nên thắng lợi.
Mà chính mình, như thế nào mới có thể chạy thoát khỏi nơi tuyệt địa này. (Tuyệt địa: Nơi cực kỳ nguy hiểm.)