Lê Duy Minh nhìn lên Vĩnh Thuận đế, sau đó mới phát hiện ra, đám hộ vệ mặc y phục thái giám ở phía sau Vĩnh Thuận đế từ nơi nào lại bước ra thêm mấy mươi người nữa. Hơn nữa trên tay mỗi người đều có là một súng hỏa dài, đều hướng về phía bè phái Lê Duy Minh sẵn sàng chờ lệnh công kích. Lê Duy Minh than thầm. Phen này lại sơ suất! Trong tất cả vũ khí, làm sao có thứ nào địch nổi với súng hỏa đạn dược đây?
Đám thủ hạ của Lê Duy Minh lo sợ phát súng tiếp theo Vĩnh Thuận đế sẽ bắn là Lê Duy Minh, liền tiến lên, vây lấy bảo hộ cho Lê Duy Minh.
Vĩnh Thuận đế nhìn đám người của Lê Duy Minh giống như chuột thấy mèo, khóe môi liền nở ra một nụ cười đắc ý. Y bước đến dùng mũi chân dí dí lên lên mặt thân xác đã chết của Mã Kì, nói với Lê Duy Minh:
- Đại hoàng huynh, huynh thua rồi. Còn không mau quì xuống nhận tội?
Lê Duy Minh vẫn ngoan cố, cười khinh bỉ nói:
- Ngươi đừng vội mừng. Các ngươi có vũ khí hỏa lực nhưng cũng chỉ có mấy mươi người. Ở chỗ ta cũng còn hơn một trăm người. Duy Long ngươi muốn ta thua sao? Không dễ như vậy!
Vĩnh Thuận đế cười cười, đứng từ xa giơ mũi súng lườm lườm quơ về phía đám thủ hạ của Lê Duy Minh, lập tức đám thủ hạ liền lùi lại, rúc về phía sau cố thủ. Vĩnh Thuận đế nói:
- Huynh xem, thủ hạ có đông mấy, nhìn thấy súng hỏa, tất thảy đều lùi bước.
Khẽ chậc lưỡi một tiếng, Vĩnh Thuận đế lại nói:
- Vã lại, không phải ở chỗ trẫm có bao nhiêu súng hỏa ở đây mà là một khi đám hộ vệ này của trẫm nổ súng, liền sẽ kinh động cả hoàng cung. Đại hoàng huynh, các người thất sách quá vượt tường xông vào đây, khống chế tẩm điện của trẫm mà lại không mang đủ binh lực khống chế cấm quân của toàn hoàng cung này. Bây giờ thì đã muộn.
Ở trên mái nhà, Anh Ngọc vẫn theo dõi từng động tĩnh bên dưới. Tình huống thay đổi liên tục, quả thật không thể nào ngờ. Mới nhìn vào quân số áp đảo của Lê Duy Minh nhưng lại thấy thái độ hết sức bình thản của Vĩnh Thuận đế, rồi diễn biến thay đổi chóng mặt. Nàng không thể phán đoán được rốt cuộc là ai sẽ thắng, Lê Duy Minh hay là Vĩnh Thuận đế đây. Nhưng đến khi Vĩnh Thuận đế lấy súng hỏa ra, kết cuộc đã định. Lê Duy Minh dù binh mạnh, người đông nhưng vẫn là trèo tường ám sát. Nếu ám sát đã bị lộ, lại còn phải chiến đấu với súng hỏa, thủ hạ của Lê Duy Minh nhất định sẽ tan rã. Nàng vừa nghĩ xong, liền có hàng loạt tiếng súng nổ lên. Thủ hạ của Lê Duy Minh lần lượt ngả xuống. Lê Duy Minh hoảng sợ, lùi vào trong vòng bảo hộ của thủ vệ.
Đám hộ vệ của Vĩnh Thuận đế bắn xong, dừng lại nạp đạn. Vĩnh Thuận đế lại mỉm cười, tra tấn tinh thần của đám người Lê Duy Minh:
- Tất cả các ngươi hùa theo Lê Duy Minh âm mưu tạo phản. Kết cuộc là tru di. Nếu như sớm thức thời, cúi đầu nhận tội với trẫm. Niệm tình các ngươi chỉ là phận kẻ dưới, tha cho thân nhân các ngươi một mạng. Nhược bằng không, trẫm phải đại khai sát giới!
Giọng nói Vĩnh Thuận đế lãnh khốc, từng lời như một nhát dao cứa vào tâm tư của đám thủ hạ của Lê Duy Minh. Đám người kia nghe vậy liền dao động. Dũng sĩ chết không đáng sợ nhưng liên lụy đến người nhà, quả thật tàn bạo quá rồi! Nghĩ vậy, liền có rất nhiều thủ hạ quì xuống xin hàng. Lê Duy Minh thất thần hoảng loạn nhìn từng người từng người thủ hạ của mình đang rời khỏi mình mà lòng lạnh lẽo. Đến lát sau, chỉ còn lại hơn mười người thủ hạ còn đứng bao lấy quanh Duy Minh
Tiếng hò reo của binh lính đang vọng đến. Có vẻ như cấm quân đóng giữ ở cửa thành đã tiến vào. Duy Minh ngửa đầu nhìn trời, cười một cách chua chát. Mười mấy năm nuôi chí phục thù, cuối cùng lại thua. Thua chỉ vì mấy khẩu súng hỏa kia! Duy Minh không cam lòng, nhắm mắt hít thở một hơi rồi sau đó chen chân tách đám thủ hạ đang bao lấy mình bước lên một bước, nhìn thẳng Vĩnh Thuận đế nói:
- Duy Long, ngươi thắng rồi. Mạng này của ta, ngươi cứ tùy ý lấy. Nhưng xin ngươi, tha cho mấy thủ hạ này của ta một mạng!
Mười thủ hạ kia nghe hắn nói xong, liền quì rạp xuống ôm chân hắn kêu lên:
- Chủ công!
Lê Duy Minh giơ tay ngăn đám thủ hạ trung thành, lại nói:
- Thái tổ dựng được là nhờ nhân đức. Nay ngôi vị đã thuộc về ngươi. Ta cầu xin ngươi, hãy rộng lượng, ban nhân đức cho những vị nghĩa sĩ trung thành này của ta!
Lê Duy Minh dứt lời liền quì sụp xuống trước chân Vĩnh Thuận đế.
Mười thủ hạ nhìn thấy Duy Minh vì cầu xin cho mình mà phải hạ mình khuất nhục, liền cúi đầu ứa lệ. Cảnh tượng này thật là đau lòng người. Chỉ đáng tiếc, Vĩnh Thuận đế không cảm thấy như thế, y khẽ cười gằn một tiếng rồi cao giọng tuyên chỉ:
- Người đâu! Tất cả các thủ hạ đã hàng ngày mai xử trảm. Còn Lê Duy Minh và mười thủ hạ kia giam lại, chờ ngày nhận án lăn trì! Các thân nhân tam tộc của phản loạn đồng loạt chịu hình.
Một lệnh đã ban xuống, Lê Duy Minh cùng đám thủ hạ đỏ mắt oán hận. Vĩnh Thuận đế nổi tiếng nhân đức đây sao? Hắn thế nhưng nói lời lại không giữ lời! Thế nhưng đại cuộc đã định rồi. Viện quân của Vĩnh Thuận đế chẳng lâu nữa sẽ đến. Lê Duy Minh cùng đồng bọn không còn cách nào, đành cúi đầu xuôi theo số phận.
Nào ngờ ngay lúc đó, một tiếng rơi vỡ vang lên. Liền sau đó một mùi hôi phất lên trong không khí. Cả tẩm điện phút chốc bị bao trùm bởi một mùi khó chịu ấy. Nhưng ngay sau đó liền là tất cả đều bị ngã quị xuống, toàn thân mất hết sức lực. Vĩnh Thuận đế cả kinh nhìn sang đám hộ vệ của mình thế nhưng ai nấy đều xụi lơ, cả súng hỏa cũng rơi xuống đất. Đám người Lê Duy Minh cũng không khá hơn. Ban đầu chỉ thấy váng đầu mất lực ngã xuống, sau đó tất cả đều buồn nôn, quằn quại ôm bụng, rồi nôn mửa.
Ngay lúc này, một thân ảnh nhỏ gầy y phục thái giám mới từ cửa sổ trèo vào. Người này còn bịt một chiếc khăn mặt, chậm rãi bước đến trước mặt Vĩnh Thuận đế, nhặt cây súng hỏa của y đánh rơi lên, chỉa vào ngực y hỏi:
- Tại sao ngươi phải nhất định gϊếŧ chết Mạnh Hiếu Khang, còn cả thái hậu? Nói!
Vĩnh Thuận đế nhìn kĩ người này. Lê Duy Minh cũng nhìn lên. Tướng mạo kẻ này gầy yếu, nhu nhược như thế, lại còn mở miệng hỏi về Mạnh Hiếu Khang, còn có thể là ai được?
Vĩnh Thuận đế chợt nghĩ ra gì đó, liền lấy ra vẻ mặt thân thiện,mỉm cười nói:
- Kì Phong, ngươi chính là Mạnh Kì Phong! Mau, cứu trẫm, cứu trẫm ra ngoài ngươi sẽ lập được đại công!
Lê Duy Minh ở bên này cũng liền kêu lên:
- Kì Phong, ngươi đừng tin hắn! Hắn không phải minh quân. Hắn nhất định sẽ không giữ lời. Ngươi cứu hắn, hắn cũng sẽ gϊếŧ ngươi!
"Ài chà! Một ông vua chật vật, một vương gia sắp cần kề cái chết, cả hai đều năm trong vòng sinh sát của mình." Anh Ngọc bất chợt cảm thán. Chính nàng cũng không nghĩ mình lại nghênh ngang xen chân vào cuộc chiến lịch sử này. Lúc nãy ở trên mái nhà, nàng nghe Vĩnh Thuận đế hạ lệnh tàn nhẫn gϊếŧ hết những thủ hạ của Lê Duy Minh, còn muốn tru di tam tộc bọn họ. Nàng liền nghĩ đến mình, đến Mạnh phu nhân, thái hậu và cả nhà Nguyễn Chấn nữa. Vĩnh Thuận đế đã từng nói với thái hậu vì muốn đoạt lấy binh quyền của Nguyễn Chấn sẽ đổ cái chết của thái hậu lên cho nàng, để từ chỗ nàng liên lụy đến Nguyễn Chấn, Đỗ Chí và những đại thần chống đối khác. Không cần biết ý định đó có hợp lí hay không nhưng một kẻ có ý đồ xấu xa như vậy, chắn chắn không thể là một vị vua tốt. Nàng ngẫm đi nghĩ lại, nếu đã thế này, một người biết trước lịch sử như nàng hẳn là nên xúc tác một chút, để cho hiện thực diễn ra theo đúng như tiến trình lịch sử không?
Nàng nghĩ xong, liền lấy ra ba gói độc dược mình điều chế được. Ba loại này, nàng chế theo công thức trong sách mà Mạnh thái y đã để lại. Tất cả đều là phấn độc. Nàng chân yếu tay mềm, khó lòng tự vệ cho nên dùng phấn độc, khi cần thiết có thể tung ra đối phó với kẻ thù. Chỉ là ba loại này một loại có thể làm người ta nóng rát, một loại khiến người ta toàn thân mất lực, mất đi sức sống, còn loại nữa sẽ khiến người hít phải chết ngay. Bên dưới rất đông người, còn số độc của nàng cũng không đủ dùng. Nàng nghĩ một lúc, liền trộn ba loại độc đó vào nhau. Chỉ là không ngờ khi nàng trộn lẫn vào nhau, ba loại độc kia lại sinh phản ứng, bốc khói và tỏa ra một mùi hôi khó chịu. Nàng vội bịt mũi, sau đó giở mái ngói ném cả gói bột xuống bên dưới. Cũng may là nàng nàng hít phải có một chút, không cần đến thuốc giải, liền dùng khăn vải bịt mặt trèo xuống xem tình hình.
Thấy bên dưới, tất cả đều trúng độc bất động. Cửa chính tẩm điện bị đám ám vệ đã chết và các thủ hạ ngã xuống của Lê Duy Minh nằm la liệt chắn ngang, nàng bất đắc dĩ mới trèo cửa sổ đi vào. Nàng nhìn Vĩnh Thuận đế rồi lại nhìn sang Lê Duy Minh. Nàng cắn răng, quyết định một việc mà đời mình cũng không dám tin mình có thể: định đoạt sống chết của một vị vua!
Vĩnh Thuận đế thấy Lê Duy Minh cũng lên tiếng can ngăn, sợ tên tiểu thái giám này sẽ nghe theo Duy Minh. Y liền chuyển ý nghĩ, dùng tình thân để dụ dỗ:
- Kì Phong, ngươi đừng nghe hắn. Trẫm cam đoan sẽ không gϊếŧ ngươi. Hơn nữa, trẫm còn trọng dụng ngươi. Ngươi biết không, trẫm với ngươi...trẫm với ngươi vốn là huynh đệ! Ngươi là con trai của Mạnh Hiếu Khang, thì là tiểu đệ của trẫm!
Anh Ngọc đợi Vĩnh Thuận đế nói ra, nàng lại làm như không tin hỏi:
- Sao có thể chứ?
Vĩnh Thuận đế liên tục gật đầu, ra vẻ chắn chắn nói:
- Là thật. Trẫm xác thật là huynh đệ cùng phụ mẫu với ngươi. Năm ấy, quí phi Dương thị bỏ thuốc hại mẫu hậu khi ấy còn là thần phi, long tử sớm đã không còn. Mạnh Hiếu Khang...phụ thân vì thái hậu, đã dùng thuốc thúc thai để Mạnh phu nhân đang mang thai tám tháng sinh sớm, rồi đem hài nhi đó hoán đổi với long tử đã chết kia. Hài nhi đó chính là trẫm. Kì Phong, đó là thật, trẫm và ngươi là huynh đệ ruột, là trẫm đích thân nghe Mạnh thái y và thái hậu nói với nhau!
Anh Ngọc cảm thấy mùi hôi trong phòng bớt nồng rồi, nàng mới kéo khăn che mặt xuống, phụt cười một tiếng, kề đến gần tai Vĩnh Thuận đế nói nhỏ:
- Hoàng thượng, ngài gấp quá lại nói linh tinh rồi! Ngài vậy mà quên mất, Mạnh Kì Phong thật sớm bị ngài độc chết. Còn ta, bất quá là con nuôi Mạnh thái y nhận về để an ủi phu nhân của ông ấy. Cho nên ta và ngài...ha ha! Thật xin lỗi ngài nhé!
Nàng nói xong, liền lấy trong người ra một gói dược khác hướng đến chỗ của Lê Duy Minh. Vĩnh Thuận đế liền nói to:
- Kì Phong! Đừng! Ngươi...ngươi cứu trẫm. Trẫm sẽ hứa sẽ ban cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn. Trẫm mới là thiên tử. Mạnh thái y đã dốc hết sức mình mới đưa được trẫm lên ngai vua, ngươi không thể nghịch lại ông ấy hại trẫm!
Anh Ngọc nghe nói vậy, nàng dừng lại, lắc đầu nói:
- Nếu như không phải ngài muốn gϊếŧ thái hậu. Còn muốn giá họa cho ta, đồng thời kéo cả Nguyễn Chấn đại nhân vào thì ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến đối phó với ngài!
Nàng nói xong, đưa thuốc giải đến cho Lê Duy Minh rồi nói:
- Lạng Giang Vương đã có ơn cứu mạng ta. Lần này xem như ta trả. Ta chỉ cầu bình an, không muốn bất cứ lợi lộc gì. Cúi xin ngài mai sau đăng lên hoàng vị lấy bá tánh làm gốc, thương tiếc cho muôn dân!
Nàng nói xong lại mò lên cửa sổ trèo ra. Lê Duy Minh nuốt vào giải dược, sau đó đứng dậy nhìn theo bóng nàng khuất mất trong đêm. Hắn từ từ quay lại tiến đến trước mặt Vĩnh Thuận đế đang di động bất tiện, chật vật ngồi trên ghế...