Thái hậu đang ngồi một mình vẽ tranh trong phòng, chợt thấy một cung nữ cúi gầm mặt từ từ tiến vào. Bà phất tay, đang định mở miệng bảo ả lui ra thì lại nhận ra điều gì đó mới quay đầu nhìn lại, sau đó thì ngẩn người. Cung nữ trước mặt đây là người của cung Trường Lạc này sao? Người này...
Cung nữ kia thấy thái hậu nhìn ả nửa ngày cũng không nhận ra, liền nhìn trước nhìn sau khẽ lên tiếng:
- Thái hậu, là thần, Kì Phong đây!
Thái hậu ngẩn người kinh ngạc một lúc, chợt cười phì một tiếng. Tay còn chưa buông bút vẽ đã bước đến chỗ Kì Phong, nhìn trước nhìn sau, xoay phải xoay trái ngắm nàng một hồi rồi lại bật cười nói:
- Ngươi...thật không nghĩ ngươi mặc nữ trang lại ra bộ dạng này!
Thái hậu nhìn không chớp mắt, sau đó gật gật đầu cười:
- Cũng rất xinh đẹp khả ái!
Anh Ngọc ngượng ngịu cúi đầu nói thật nhỏ:
- Thần dù sao cũng vốn là nữ nhân mà.
Thái hậu cười nhẹ, quay trở lại chỗ ngồi, bà nói:
- Ngươi quyết định sẽ làm theo từng bước ngươi nói hay sao?
Anh Ngọc đi đến sau lưng thái hậu, khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Bẩm thái hậu, người đã tin tưởng thần, thần nhất định sẽ không để người thất vọng. Dù bất cứ giá nào, Kì Phong cũng sẽ bảo hộ người vượt qua tai kiếp.
Thái hậu nắm tay Anh Ngọc, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, bổn cung tuy mang danh là quyền uy tột bực thái hậu đương triều, ngay cả năng lực tự mình thoát li khỏi sự giám sát của hoàng thượng nhi tử của mình cũng không thể. Kì Phong, bước này của ngươi, có thật sẽ làm được? Ngươi sẽ không có... chuyện gì phải không?
Thái hậu nhìn Anh Ngọc, muốn hỏi chính là ngươi thật sẽ quay lại, sẽ thực hiện lời hứa bảo hộ ta phải không? Anh Ngọc lại như hiểu được tâm tình của bà, khẽ mỉm cười đáp:
- Thần sẽ sớm quay lại. Thái hậu, người an tâm!
Muốn rời cung vài ngày phải giả vờ trọng thương, sau đó dùng đến kế ve sầu thoát xác mới có thể ẩn mật mà rời đi. Nghĩ lại, thâm cung như biển quả thật khó lường. Suy nghĩ vài giây, Anh Ngọc lại nói:
- Mộng Khuê còn ở lại trong cung. Cúi mong thái hậu chiếu cố cho nàng.
Ánh mắt thái hậu biến đổi, giọng bà chợt lạnh tanh nói:
- Ngươi còn mang đại nhiệm bên mình, vẫn không buông được nữ nhân kia xuống. Ngươi...thật là hồ đồ quá!
Anh Ngọc thật bình tĩnh, cúi đầu đáp:
- Thái hậu xin hiểu cho, Kì Phong đã từng nhận đại ơn cứu mạng của Đinh Mộng Khuê nàng ấy. Đời này kiếp này, Kì Phong nợ Đinh Mộng Khuê nàng ấy nhiều đến mức không làm sao trả nổi.
Thái hậu thở dài, lắc đầu nói:
- Được rồi, được rồi. Ngươi yên tâm đi đi! Đinh Mộng Khuê bây giờ ở Lâm Yên các, tạm thời bổn cung sẽ cho người trông coi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh Ngọc gật đầu, quay lưng bước đi. Thái hậu nhìn theo bóng dáng người trong bộ y phục cung nữ, không nhịn được, nói thêm:
- Ngươi phải cẩn thận! Dù có thành công hay không cũng nên sớm trở về. Không, nếu không thành công, người đừng về.
Thái hậu nhất thời quẫn bách, nói năng lộn xộn. Anh Ngọc quay lại nhìn bà, cười nhẹ đáp:
- Thái hậu yên tâm! Thần đã có phương thuốc, tất nhiên sẽ thành công. Nhất định sẽ sớm trở về!
Thái hậu ngây người nhìn nàng. Nụ cười kia thật khiến người ta an tâm ấm áp vạn phần. Thái hậu chấn động trong lòng, thầm nghĩ: "Nữ nhân này không phải là tuyệt sắc nhưng không hiểu người như thế nào lại có thể khiến người khác quyến luyến không thôi. Người kia nếu không phải giả mạo Mạnh Kì Phong, chỉ với dung mạo diễm lệ xuất trần kia cũng đủ khiến thiên hạ mê đắm!"
Anh Ngọc hòa theo đoàn cung nữ đi lấy nước sương trên các tán lá sen trong hồ trong hoàng cung. Vì hoàng thượng và thái hậu thích uống trà được pha bằng nước sương, cho nên mỗi ngày từ lúc trời chưa sáng, Thượng Thiện phòng đã cho cung nữ đi thuyền nhỏ bơi dọc theo hồ sen để hứng lấy những giọt sương đọng trên lá sen mang về dùng. Hồ sen thiết kế theo vòng cung trải dài bên trong tường thành. Nhân lúc trời chưa sáng, không gian còn phủ mờ một tầng sương mù Anh Ngọc băng qua hồ sen, đến bên tường thành. Nhìn thấy có một chiếc thang dây trên tường thành, Anh Ngọc liền leo lên trèo ra khỏi tường thành. Sau đó còn cẩn thận rút thang dây lại. Nhân bóng đêm, nàng muốn nhanh chóng rời đi. Không ngờ vừa quay đầu liền đụng vào thân một người trước mặt. Sợ là bị lính canh cửa thành phát hiện, Anh Ngọc liền toan bỏ chạy nhưng đã bị người kia nắm vai nàng giữ lại. Anh Ngọc hoảng sợ ngước lên nhìn. Trong bóng đêm, đập vào mắt nàng không ngờ lại là khuôn mặt cực đại của Trần Hòa Nghĩa công công.
Anh Ngọc thở phào một tiếng. May là ông ấy! Thái hậu đã nói với nàng Trần Hòa Nghĩa chính là tâm phúc của bà, ông ta vốn là gia nô của Trần Chính Nguyên lúc trước. Sau khi Trần Chính Nguyên bị bắt tội mưu phản, cả nhà bị tịch biên, gia nô như Trần Hòa Nghĩa cũng bị sung vào cung làm thái giám. Cho đến khi gặp lại Mạnh Hiếu Khang và Lý thái hậu, Trần Hòa Nghĩa mừng mừng tủi tủi nhận ra hai người. Từ đó, ông ta ngoài mặt là thái giám tổng quản được trọng dụng, có hơi kiêu căng, hách dịch so với các thái giám tổng quản khác nhưng thật ra ông rất trung thành với Lý thái hậu. Ngày đó, khi Anh Ngọc bị bắt nhập cung trong tình trạng bị đánh dở sống dở chết. Trần Hòa Nghĩa đã đến phủ Nội Vụ, lấy quyền tổng quản của mình, ngang ngược muốn đích thân tịnh thân cho Kì Phong và nhận y làm đệ tử. Đám người ở nội vụ không dám chống lại quyền uy tổng quản của Trần Hòa Nghĩa, đành để ông tự ý đưa người đi. Dù sao Mạnh Kì Phong cũng phải tịnh thân, người của phòng cung tịch làm hay Trần Hòa Nghĩa đích thân làm cũng như vậy thôi. Ngày đó Anh Ngọc còn nghĩ Trần Hòa Nghĩa giúp đỡ mình một là do nghĩ tình nghĩa với Mạnh thái y, phần là vì có thể Nguyễn Chấn đại nhân nhờ vã, mãi cho đến giờ mới biết ra ông ta là nghe theo lệnh của thái hậu. Lý thái hậu sớm đã biết Mạnh thái y đã nhận một đứa con gái giả làm con trai ông ta. Còn để lại một lá thư ở chỗ thái hậu, kể cho bà nghe rõ sự tình.
Lúc này, Anh Ngọc đã tin Mạnh thái y đích thật là đại huynh của Lý thái hậu. Hai người vào cung mục đích chính là tìm cơ hội rửa oan cho phụ thân. Chỉ là không ngờ vào cung không bao lâu, hoàng thượng Vĩnh Tông đột băng. Vì muốn giữ lại quyền vị, mưu cầu đại nghiệp sau này, Mạnh Hiếu Khang ở bên cạnh bày mưu giúp đỡ vị tiểu muội cùng đứa cháu nhỏ của mình đăng ngôi hoàng đế. Để thống trị được thiên hạ, làm chủ chốn thâm cung phải tranh giành đấu đá. Mẹ góa con côi của Lý Thị Oanh cần phải có thủ đoạn, cũng phải có cách để tự bảo vệ mình. Mạnh Hiếu Khang đã âm thầm thiết lập một đội ám vệ bí mật ở bên cạnh thái hậu và hoàng thượng để bảo vệ chu toàn. Đó vừa là những cao thủ cực tinh anh lại trung thành đắc lực, vừa là những kẻ sát thủ theo ý thái hậu làm việc, loại trừ được các đại quyền thần như Trịnh Hải, Phạm Thái trước kia đương nhiên là công lao không nhỏ của đám ám vệ đó. Tuy nhiên, các ám vệ đều hoạt động bí mật, không ai biết được sự tồn tại của bọn họ ngoài Mạnh thái y, Lý thái hậu và sau này là hoàng thượng. Các quyền thần bị loại, quyền thế tập trung về tay thái hậu. Các ám vệ tuyệt đối trung thành với thái hậu, bởi vì tất cả đều được huấn luyện bởi Mạnh thái y. Hơn nữa, tất cả đều phải lệ thuộc vào liều thuốc giải mà ông cấp cho mỗi tháng một lần. Sau khi Mạnh thái y từ quan, phương thuốc ông vốn đưa cho thái hậu. Thủ lĩnh của ám vệ, ông cũng giao lại cho kẻ tâm phúc của ông là Hứa Hữu Bân. Nhưng sau đó không lâu, Hứa Hữu Bân lại bị sát hại. Đám ám vệ không có thủ lĩnh bắt đầu lo lắng nổi loạn, tàn sát lẫn nhau. Mạnh thái y nghe tin liền lên kinh. Ông một lần nữa chỉnh đốn ám vệ. Lần này, để đảm bảo họ không vì việc thiếu thủ lĩnh mà nổi loạn, ông đã dẫn kiến bốn kẻ giỏi nhất trong đám ám vệ đến gặp hoàng thượng, dặn dò họ sau này tuyệt đối nghe theo hoàng thượng vì hoàng thượng sẽ là người cấp thuốc giải cho họ về sau. Nhưng hoàng thượng cấp thuốc giải, phương thuốc lại ở chỗ thái hậu. Mỗi khi cần thuốc giải, hoàng thượng lại đến chỗ thái hậu. Ban đầu thái hậu cũng không rõ vì sao Mạnh thái y lại sắp xếp như vậy nhưng sau khi Mạnh thái y chết đi, bà mới dần hiểu ra.
Ngày đó, thái hậu nói với Anh Ngọc:
- Hoàng thượng có thói quen mỗi khi có sát ý sẽ đưa tay xoa cằm. Y đã hai lần ở trước mặt bổn cung đòi phương thuốc, cũng hai lần xoa cằm. Nhất là thái độ của y đối với bổn cung từ sau khi Mạnh thái y từ quan khác hẳn trước đây. Bổn cung thật không hi vọng mình đoán đúng. Nhưng gần đây, hoàng thượng khiến bổn cung không thể không nhìn thấu.
Anh Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Thái hậu, không lẽ người nghi ngờ cái chết của phụ thân có liên quan đến hoàng thượng?
Thái hậu nhắm mắt, thở dài:
- Bổn cung ngàn vạn lần mong rằng không phải. Chỉ là ngươi không biết uy lực của hai trăm ám vệ đó so với thiên binh vạn mã còn đáng giá hơn. Bổn cung và hoàng thượng vượt qua ngàn vạn hiểm nguy mà tồn tại, nắm quyền được đến lúc này đều nhờ vào họ. Cơ mưu tài trí của một nữ nhân như bổn cung làm thế nào mà sánh với cái đại thần của tiên đế? Nếu không có ám vệ bọn họ trong bóng tối giúp sức, Trịnh Hải đã sớm lôi bổn cung và hoàng thượng khỏi kim loan điện từ lâu. Hoàng thượng cũng xem trọng các ám vệ này, tất nhiên muốn bọn họ tuyệt đối chỉ trung thành với mình. Dù bổn cung là mẫu hậu của y nhưng tự y giữ được phương thuốc, so với việc phải lệ thuộc vào bổn cung mới có thuốc, đương nhiên là y không muốn rồi.
Anh Ngọc lại hỏi:
- Vậy thái hậu nghi ngờ hoàng thượng từ lúc nào? Tại sao lại không đưa ngài ấy phương thuốc?
Thái hậu điềm nhiên đáp:
- Là phụ thân của ngươi không muốn đưa cho hoàng thượng. Huynh ấy dặn ta bất cứ giá nào cũng không đưa phương thuốc ra.
- Bây giờ phụ thân không còn nữa, thuốc giải đều là thái hậu tự mình chế sao?
Anh Ngọc rối rắm suy nghĩ. Thái hậu không ngờ lại lắc đầu:
- Bổn cung chưa từng biết điều chế thuốc. Hơn nữa, phương thuốc kia phụ thân ngươi đã sớm lấy lại. Trong đó có rất nhiều vị thuốc, ta cũng không thể nhớ hết. Phụ thân ngươi mất đi, số thuốc ông ấy để lại chỗ bổn cung, đủ cấp cho các ám vệ thêm một tháng nữa. Nếu sau một tháng, bổn cung cũng không có thuốc giải, tất cả ám vệ sẽ chết. Bổn cung cũng hết giá trị với hoàng thượng. Cũng không biết lúc ấy, y sẽ làm sao với bổn cung.
Anh Ngọc trợn tròn mắt. Mạnh thái y thần cơ diệu toán, cẩn thận tính toán mọi chi tiết để bảo vệ tiểu muội và cháu của mình, lí nào đến giây phút cuối cùng tất cả mọi tính toán đều thành công cốc? Nghĩ đến thái hậu nói hoàng thượng có thể vì phương thuốc giải ấy mà muốn gϊếŧ thái hậu, tất nhiên cũng có khả năng chính hoàng thượng gϊếŧ Mạnh thái y. Lúc này, Anh Ngọc càng muốn điều tra cho rõ.
Thái hậu lại nói:
- Trước ngày huynh ấy mất đã nói với bổn cung về ngươi. Còn dặn bổn cung nếu thực đến lúc cần thiết nên tìm ngươi hỗ trợ. Ta còn nghĩ ngươi ít ra cũng phải biết chút gì đó về phương thuốc, tệ lắm cũng phải biết chút y thuật. Nào ngờ ngươi ngốc đến như vậy. Xem ra lúc kẻ sát thủ kia gϊếŧ đại huynh, cũng không lấy được phương thuốc. Nếu không e rằng bổn cung và ngươi đều không sống đến lúc này.
Anh Ngọc nghĩ nghĩ, sau đó khẽ nhíu mày. Chợt nhớ lại một chuyện, Anh Ngọc lấy trong người mảnh ngọc màu trắng ra. Sau đó sờ sờ lên nó, vô tình tìm được một chốt nhỏ, mở ra liền tìm thấy bên trong mảnh ngọc có một tờ giấy, đưa cho thái hậu xem. Bà liền gật đầu nói:
- Không ngờ huynh ấy thật để phương thuốc ở chỗ ngươi!
Anh Ngọc cũng ngẩn người. Mạnh thái y là người gì thế? Còn liệu được chuyện mình sẽ tiến cung, nên đã đưa phương thuốc cho mình sao? Chuyện gì Mạnh thái y cũng biết trước, kể cả cái chết của mình. Nếu vậy có thể ông cũng biết kẻ muốn gϊếŧ ông là ai? Tại sao ông lại không tránh để sa vào độc thủ?
Anh Ngọc càng nghĩ càng rối, đến khi bị Trần Hòa Nghĩa bốc xuống khỏi xe ngựa mới giật mình nhìn lại xung quanh. Trong lúc Anh Ngọc đang mãi suy nghĩ, Trần Hòa Nghĩa đã hộ tống nàng đến một căn nhà nhỏ cũ kĩ. Trong lúc đi vào nhà, Anh Ngọc không nhịn được quay sang hỏi Trần Hòa Nghĩa:
- Trần tổng quản, tại sao ông có thể rời cung?
Trần Hòa Nghĩa trả lời:
- Ta là tổng quản, ta còn được cấp phủ ở ngoài cung, muốn ra vào cung tất nhiên là có thể dễ dàng. Ngược lại ngươi lại rất phiền phức. Thân phận là một tiểu thái giám không nói đi. Ngươi bị bao nhiêu thế lực rình rập giám sát. Muốn đưa ngươi ra cung còn khó hơn ăn cắp ngọc tỉ mang ra ngoài. Thật phiền phức!
Anh Ngọc nhìn nhìn ông lão thái giám, lại hỏi thêm:
- Thái hậu nói là Nguyễn Chấn đại nhân cũng mua chuộc ông để moi tin tức của thái hậu ở chỗ ông, có phải không?
Trần Hòa Nghĩa nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Rất nhiều người đều muốn mua chuộc ta, không riêng gì Nguyễn Chấn. Chỉ là lão nô cả đời này chỉ biết trung thành với tiểu thư và thiếu gia. Thiếu gia nay đã không còn, lão dùng cả mạng già này cũng sẽ thay ngài ấy bảo hộ cho tiểu thư!
Anh Ngọc đã biết mà còn giả vờ hỏi:
- Thiếu gia và tiểu thư?
Trần Hòa Nghĩa không thèm đáp, bước đến đẩy chiếc tủ gỗ trong nhà ra, liền thấy được một cơ quan. Ông ta kéo viên gạch mở cửa cơ quan, lại hiện ra một gian mật thất trong lòng đất. Trần Hòa Nghĩa chỉ xuống dưới bảo Anh Ngọc:
- Trong đó là nơi luyện thuốc của thiếu gia. Tất cả dược liệu đều còn đủ. Còn đây là lương khô và nước uống. Ngươi tốt nhất là nên an phận ở trong mật thất luyện thuốc. Bảy ngày sau ta trở lại đón ngươi. Tốt nhất ngươi đừng ra ngoài, nếu không may bị người ta phát hiện ngươi. Ài... không chỉ là ngươi chết. Ngươi nên thận trọng! - Nói xong, ông ta bước ra ngoài.
Anh Ngọc cầm theo túi lương thực Trần Hòa Nghĩa cấp cho, lấy thêm cái mồi lửa bước vào mật đạo.