Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 3-3: Thời đại hòa bình (3)



Ra Tết không lâu là lúc sinh viên lần lượt xếp hàng mua vé trở về trường.

Tô Nhất lên kế hoạch đi tàu về Thành Đô, Chung Quốc cũng phải đến Thành Đô rồi chuyển tàu đi tiếp đến Bắc Kinh. Tình bạn giữa họ đã thân thiết hơn nhiều nên Tô Nhất quyết định sẽ đi cùng Chung Quốc cho có bạn có bè. 

Vé tàu sau Tết rất khó mua, đến vé đứng cũng trở thành hàng hiếm, cung không đủ cầu. Nghĩ đến việc phải đứng bon chen trên tàu suốt mấy tiếng, Chung Quốc đưa ra ý kiến đi xe khách, ít ra còn có chỗ ngồi. Tô Nhất nhăn nhó kháng nghị: “Nhưng mình bị say xe, đi xe khách phải ngồi đến sáu tiếng, mình sẽ chết vì nôn ọe mất.”

Khi đó, đường cao tốc Thành Nam chưa khai thông, đi xe khách từ Nam Sung đến Thành Đô mất khá nhiều thời gian. Từ cuối năm 2002, sau khi đường cao tốc Thành Nam được mở, thời gian xe chạy giảm còn có hơn hai tiếng đồng hồ, quả là tin vui cho những người sợ cảnh chen chúc trên tàu nhưng lại bị say xe như Tô Nhất.

Vì Tô Nhất say xe nên Chung Quốc đành cùng cô đi tàu hỏa.

Thế nào gọi là biển người, chỉ cần đến ga tàu vào những dịp trước và sau Tết sẽ biết. Thế nào gọi là người đông nghìn nghịt, chỉ cần đi tàu những dịp cao điểm sẽ hiểu ngay. Chung Quốc và Tô Nhất không phải chen lên tàu mà là bị nhóm phụ huynh đưa tiễn nhồi nhét lên đó qua đường cửa sổ, phải chật vật tìm chỗ đứng cho mình giữa cả toa tàu chật ních người.

Tàu dừng lại từng ga, từng ga một, vẫn không ngớt hành khách chen lên, đông đến mức cả toa xe chật ních.

Tô Nhất đứng sau Chung Quốc, phía sau cô vốn là một bà thím trung niên mập mạp nhưng bà thím ấy đã xuống ga trước, thay vào đó là một người đàn ông da ngăm đen, dáng người to cao. Phần ngực của ông ta cứ đi sát vào lưng cô, khiến cô thấy vô cùng khó chịu. Nhưng chẳng còn cách nào, đi tàu vé đứng là như vậy, mọi người chen chúc, đứng áp sát vào nhau.

Tô Nhất cảm thấy càng lúc càng khó chịu vì người đàn ông đó có chút bất thường. Toa xe cho dù có đông đến cỡ nào đi nữa, thỉnh thoảng cũng có những người bán đồ ăn đẩy xe qua hoặc hành khách muốn đi vệ sinh.

Những lúc như vậy, mọi người lại càng phải nép sát vào nhau, nhường đường cho người và xe. Mà mỗi lần phải nhường đường như vậy, người đàn ông đó đều áp cả người mình vào sát người cô.

Khi chiếc xe đẩy hàng lại lần nữa đi qua, người đàn ông cao to kia không chỉ áp sát vào cô mà hình như còn có hành vi sàm sỡ. Mặc dù cách mấy lớp quần áo mùa đông nhưng Tô Nhất vẫn cảm thấy có thứ gì cưng cứng chạm vài người mình.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi cô vẫn là một cô gái ngây thơ, thuần khiết. Mặc dù đã được biết về chuyện nam nữ qua cuốn tiểu thuyết đọc thời trung học nhưng lí luận vẫn là lí luận, cô không hiểu rõ lắm về cơ thể đàn ông, chỉ là bản năng của cô mách bảo có sự bất thường. Cô nhích lại gần phía Chung Quốc, cố né tránh gã đàn ông đứng sau.

Chung Quốc thấy lạ, hỏi nhỏ: “Sao thế?”

Tô Nhất không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn gã đàn ông cao to đứng sau một cái. Chung Quốc nhìn theo ánh mắt của cô, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, kéo mạnh Tô Nhất ra phía sau mình, rồi xông tới đẩy gã đàn ông nọ, mắng: “Đồ lưu manh...”

Trong giây phút Chung Quốc xông tới đẩy gã kia, Tô Nhất thấy gã vội vàng kéo khóa quần. Cô ngẩn người, nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Còn Chung Quốc thì đã nổi giận đùng đùng nhảy xổ tới, túm chặt áo hắn rồi giáng xuống những cú đấm thật mạnh, vừa đánh vừa chửi: “Đồ trơ tráo Hạ lưu! Mày thật đáng ghê tởm!”

Những lời mắng chửi của Chung Quốc lập tức khiến Tô Nhất hiểu ra, cô đã bị gã lưu manh này sàm sỡ. Vừa thẹn vừa giận, cô cũng lao tới cho gã vài cái tát. “Đồ lưu manh thối tha, cút...”

Gã đàn ông đó cũng thuộc loại to con, nhìn tướng tá hẳn chẳng dễ bị bắt nạt, vậy mà bị cặp đôi thiên lôi địa lợi là Chung Quốc và Tô Nhất đánh cho chỉ còn biết giơ tay đỡ đòn. Hành khách trên tàu đông như nêm cũng phải dạt cả sang hai bên, giành chỗ xem cặp đôi anh hùng xử lí gã lưu manh, cho đến khi nhân viên an ninh trên tàu chạy tới, đưa cả ba người đi.

Gặp họa nào ngờ hóa ra may, sau khi nhân viên an ninh bắt giữ gã lưu manh, hai sinh viên được đưa đến toa ăn uống. Sau khi đã ngồi yên vị, Tô Nhất nói với giọng quả quyết: “Lần sau mình sẽ đi xe khách, cho dù có phải nôn đến tận Thành Đô còn hơn là gặp phải loại biến thái này.”

Cũng may lần này có Chung Quốc đi cùng, nếu không chắc cô cứ để gã biến thái kia lợi dụng lúc đông người mà giở trò đồi bại, lại còn bằng một hình thức hạ lưu, ghê tởm không thể tưởng tượng được.

Chung Quốc vẫn còn tức đến nỗi nắm chặt hai tay, nói: “Đồ biến thái, sau này tốt nhất đừng để mình bắt gặp, nếu không mình sẽ cho gã ăn đòn đủ.”

Trước hành động trơ tráo của gã đàn ông đó, Chung Quốc còn tỏ ra giận dữ hơn người bị hại là Tô Nhất.

Tô Nhất vô cùng cảm kích vì Chung Quốc đã kịp thời ngăn chặn hành vi xấu xa của gã đàn ông biến thái đó, lại còn giúp cô cho gã một trận. “Chung Quốc, hôm nay may mà có cậu, tối nay mình mời cậu một bữa.”

Chung Quốc và Tô Nhất đến Thành Đô vào khoảng hai giờ chiều. Mặc dù có chuyến tàu thẳng tới Bắc Kinh ngay chiều hôm đó nhưng lại là tàu chậm, phải mất hơn ba mươi tiếng đồng hồ nên cậu quyết định đi tàu nhanh tới Bắc Kinh vào sáng ngày hôm sau, chỉ mất có hơn hai mươi tiếng. Đêm nay, cậu sẽ ngủ lại ở Thành Đô.

“Được thôi, vậy mình làm phiền cậu một bữa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv