Sau khi cúp máy, đầu óc Tô Nhất lại tự suy xét về phỏng đoán vừa rồi của Chung Quốc. Trình Thực thích cô ư, có thể nào không? Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn kiên quyết phủ nhận.
Cô và Trình Thực mới chỉ làm hòa với nhau không lâu, và thực ra cũng không thân thiết lắm. Chỉ có tối hôm đó lúc bệnh sỏi thận của cô tái phát, đúng lúc Trình Thực ở nhà nên mới đưa cô đi bệnh viện. Lại còn... Không thể không thừa nhận tối hôm đó, khoảng cách giữa cô và Trình Thực đã được kéo lại gần nhất. Dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu, cô chưa nhìn thấy bao giờ, dáng vẻ đó hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ của cậu. Nhưng ngay ngày hôm sau, cậu đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ung dung như trước. Hơn nữa, lúc cô đi tìm cậu vì chuyện của Chu Hồng, cậu gần như đã nổi trận lôi đình đẩy cô ra rồi lái xe đi thẳng, lại còn phớt lờ cô mấy ngày liền.
Đây là biểu hiện của việc Trình Thực thích cô sao?
Đương nhiên không phải rồi. Làm gì có người con trai nào lại lạnh lùng với người con gái mình thích như vậy chứ?
Đinh ninh như vậy, sáng sớm hôm sau, khi nhìn thấy Trình Thực, Tô Nhất vẫn nói cười thoải mái: “Sao hai mắt lại thâm quầng thế kia, tối qua đi ăn trộm hả?”
Ông Tô cũng quay ra nhìn, hỏi: “Trình Thực, tối qua ngủ không ngon à?”
Trình Thực tìm bừa một lí do. “Vâng ạ, trải đệm ngủ nóng quá ạ, nằm một lúc mà người cháu toát hết cả mồ hôi.”
“Thời tiết này ngủ đệm có hơi nóng, nhưng mà không trải thì giường trúc vừa cứng lại vừa lạnh. Cháu có muốn đi tắm không nếu không ngại thì cứ mặc tạm bộ quần áo của chú đi.”
“Không cần phiền phức vậy đâu chú.”
“Phiền phức gì! Chú có một cái áo phông màu xanh lam Tô Nhất mua cho, màu đấy chú thấy trẻ quá, vẫn để đó chưa mặc. Nếu cháu muốn thay áo thì để chú đi lấy cho.”
Trình Thực ngần ngại một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, cảm ơn chú.”
Ông Tô lấy chiếc áo phông màu xanh lam, lại bới ra một chiếc quần bò màu xanh đậm, nói: “Đều là đồ Tô Nhất mua cho chú đây, nói muốn tạo nên một ông bố trẻ trung, sành điệu. Ông bố làm sao còn trẻ trung, sành điệu nổi, cho nên chú vẫn nhét dưới đáy tủ đây này, may mà có cháu.”
Trình Thực đi tắm rồi thay quần áo mới, hơi chật một chút vì cậu cao lớn hơn ông Tô. Lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Nhất cũng nhận ra điều đó, hỏi: “Có phải là hơi chật không?”
“Cũng tạm, cố gắng thì vẫn mặc được.”
“Có vẻ không thoải mái lắm nhỉ? Hay là mình chạy sang nhà Chung Quốc lấy một bộ quần áo thể thao cho cậu mặc nhé? Tuy hơi rộng nhưng còn dễ chịu hơn là mặc chật.”
Trình Thực nhớ lại chàng trai cao lớn, vững chãi như một cây tùng mà mình đã nhìn thấy ở nhà ga Thành Đô, không hiểu sao lại cảm thấy có vài phần không thoải mái. Thế là cậu kiên quyết từ chối: “Không cần, mình mặc bộ này là được rồi.”
Ăn sáng xong, bà Tô bảo Tô Nhất đưa Trình Thực ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn. Vừa ra khỏi cửa thì hai người gặp ông Chung, Tô Nhất liền chào và giới thiệu: “Đây là chú Chung, bố của Chung Quốc, bạn trai mình. Chú Chung, đây là bạn học của cháu, Trình Thực.”
Ông Chung rõ ràng là rất hài lòng với lời giới thiệu của Tô Nhất, cười ha hả quay sang gật đầu với Trình Thực rồi lại hỏi cô: “Gần đây Chung Quốc có gọi điện cho cháu không?”
“Có ạ, tối qua bọn cháu còn nói chuyện.”
“Ừ, phải duy trì liên lạc thường xuyên. Không gặp mặt thì phải thường xuyên gọi điện, không được tiếc tiền điện thoại đâu đây, chú Chung có thể thanh toán cho cháu.”
Tô Nhất cười tươi như hoa. “Chú Chung, chú tốt quá! Vậy cháu phải gom hết hóa đơn tiền điện thoại lại, lúc nào về quê ăn tết đến tìm chú thanh toán mới được.”
“Cứ gom hết đi, đến lúc đây chú sẽ trả không thiếu một đồng cho cháu.”
Trình Thực cảm thấy những lời này của ông Chung dường như là cố ý nói cho cậu nghe. Cậu vô thức nhìn ông Chung thêm một lần nữa, khuôn mặt ông rất giống Chung Quốc. Sau đó, hai người đi xuống sân, Trình Thực bỗng trở nên kiệm lời hẳn. Tô Nhất hỏi cậu muốn đi đâu, cậu chỉ nói “tùy cậu”.
Cô trịnh trọng trả lời: “Xin lỗi, Nam Sung chúng tôi không có chỗ nào gọi là “tùy cậu”.”
“Vậy cậu quyết định đi, đi đâu cũng được.”
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, nói: “Hay là lên núi Tây Sơn dạo một lúc nhé.”
Núi Tây Sơn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Nam Sung, nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, non nước trong lành, cây cối xanh tươi, là điểm đến hấp dẫn cho người dân thành phố tháng hai mùa xuân và thu.
Tô Nhất dẫn Trình Thực chầm chậm leo lên đỉnh núi, dọc đường du sơn ngoạn thủy ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại dừng lại giới thiệu vài cảnh đẹp nổi tiếng.
Bỗng cô không cẩn thận bước hụt một bậc, cả người xiêu vẹo chực ngã. Trình Thực nãy giờ luôn đi phía sau cách cô hai, ba mét, lúc này liền nhanh chóng xoải chân chạy đến đỡ cô. Cùng lúc cậu tiến đến, cô nghe thấy một tiếng “xoạc” phát ra từ trên người cậu.
Đến khi đứng vững lại được, Tô Nhất vô thức nhìn về phía cậu, nhất thời không nhận thấy có gì khác lạ cả. Nhưng những du khách đi qua đó thì cứ nhao nhao lên nhìn cậu rồi cười.
Còn Trình Thực thì mặt mũi đỏ bừng, lùi lại ngồi xuống bờ cỏ bên cầu thang đá, không mảy may nhúc nhích, bộ dạng lúng túng đến tội nghiệp.
“Sao vậy?” Tô Nhất vẫn chưa hiểu chuyện gì thì nghe thấy một du khách phía sau khúc khích cười, nói: “Thảm quá, leo núi hăng đến nỗi rách cả đũng quần. Chiếc quần ấy làm bằng gì không biết nữa!” Đến bây giờ thì cô đã hiểu, thì ra là chiếc quần bò gây tai họa. Chuyện này thật khó xử và xấu hổ, Tô Nhất ngại không dám hỏi Trình Thực nữa, quay đầu đi chỗ khác.
Cô cố gắng nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn không thể, bụm miệng cười khe khẽ rất lâu, mãi đến khi Trình Thực trấn tĩnh lại, hỏi cô: “Cậu cười đủ chưa hả?”
Tô Nhất vội vàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, nói: “Xin lỗi, mình không nên cười cậu, nếu không phải vì mình thì cậu cũng không thành ra thế này.”
Trình Thực không nhìn cô, mặt đỏ gay, mắt, chăm chăm nhìn thảm cỏ trước mặt, nói: “Đưa áo khoác của cậu cho mình mượn đi.”
Tô Nhất liền cởi chiếc áo khoác len màu xanh nhạt đưa cho Trình Thực. Cậu buộc tay áo qua thắt lưng, che đi chiếc quần bị rách đũng sau đó hai người chuyển hướng về thành phố vì Trình Thực muốn mua một chiếc quần mới.
“Ở Nam Sung có cửa hàng của Adidas không?” Trình Thực hỏi.
“Có, khu thương mại High Wave Sport chuyên bán đồ thể thao.”
Khi Tô Nhất và Trình Thực đang chọn một chiếc quần thể thao ở cửa hàng Adidas thì vô tình chạm mặt Dương Cương đang đi cùng một nhóm nam sinh.
Trông thấy cô đưa một chàng trai đi mua quần thể thao, Dương Cương tỏ ra ngạc nhiên, nhìn Trình Thực từ đầu đến chân, hỏi: “Tô Nhất, đây là ai vậy?”
“À, đây là bạn học đại học của mình, tên Trình Thực. Trình Thực, người này là bạn học cấp ba của mình, Dương Cương.”
“Xin chào.” Trình Thực chào một cách khách sáo, còn Dương Cương chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Cậu ta lại nhìn Trình Thực một lượt nữa, thấy chiếc áo cậu đang thắt ngang hông rõ ràng là áo của Tô Nhất, đầu lông mày lập tức nhướng lên.
Trình Thực nhận ra thái độ không hữu hảo của Dương Cương, liền lấy một chiếc quần rồi nói: “Các bạn nói chuyện nhé, mình đi thử đồ.”
Sau khi cậu đi khỏi, Dương Cương thẳng thừng hỏi: “Tô Nhất, đây là bạn học kiểu gì đây? Hình như hai người rất thân thiết, cậu với Chung Quốc không có chuyện gì đấy chứ?”
“Dương Cương, cậu nói bậy bạ gì thế? Đây chỉ là bạn học bình thường của mình thôi, mình với Chung Quốc vẫn ổn mà.”
Bạn học bình thường? Bạn học bình thường mà áo của cậu lại thắt ngang hông cậu ta à? Bạn học bình thường mà cậu lại đưa cậu ta đi mua quần sao?
Mình với cậu cũng là bạn nhiều năm, sao cậu chưa bao giờ đối xử với mình ưu ái như vậy? Những điều đó đáng lẽ là phúc phận mà chỉ Chung Quốc mới có, sao người bạn học bình thường này lại được hưởng?”
Tô Nhất nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng với cậu ta, đành nói: “Dù sao đi nữa mình với cậu ấy vẫn chỉ là bạn học bình thường, tin hay không tùy cậu.”
Dương Cương vẫn có vẻ hoài nghi. “Tô Nhất, Chung Quốc đối xử với cậu rất tốt. Nếu cậu thay lòng, đối xử tốt với người con trai khác sau lưng cậu ấy thì thật không phải với cậu ấy.”
Tô Nhất cuống cuồng nói: “Dương Cương đáng ghét, cậu nói bậy bạ cái gì đây? Đã nói là chỉ là bạn học bình thường, Chung Quốc cũng biết Trình Thực, anh ấy còn chưa nghi ngờ mình, cậu đã vội đổ oan cho mình rồi.”
Dương Cương định nói gì đó, đúng lúc này Trình Thực bước ra khỏi phòng thay đồ, đi thẳng đến quầy thu ngân thanh toán. Tô Nhất tức giận đùng đùng, không thèm để ý đến Dương Cương nữa, gọi Trình Thực đi về, Dương Cương nghĩ ngợi một lát rồi đuổi theo, ra đến đường thì trông thấy Tô Nhất bước lên chiếc GOLF đỏ của Trình Thực. Cậu ta trợn tròn mắt nhìn chiếc xe phóng đi, tức tối chửi một câu: “Mẹ kiếp!”