Sinh nhật Tô Nhật, Trình Thực đương nhiên không phải là đột nhiên nhớ ra, quà sinh nhật cũng không phải là chọn bừa mà tặng. Ngay từ đầu tháng Mười hai, cậu đã suy nghĩ về việc mua quà gì cho cô rồi. Không được quá đắt tiền vì cô sẽ không chịu nhận, quá công phu cũng không được vì như vậy sẽ để lộ tâm ý, nhưng tùy ý mua thứ gì đó thì cậu lại không muốn, vì đây là lần đầu tiên cậu tặng quà sinh nhật cho con gái, dù sao đi nữa cũng không thể qua loa đại khái được.
Nhưng rốt cuộc phải tặng cô cái gì mới ổn đây? Trình Thực nghĩ rồi lại nghĩ, thời gian cứ trơi đi từng ngày mà vẫn chưa nghĩ ra món quà thích hợp. Cậu không có một chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, cũng không tiện hỏi người khác, cuối cùng đành lên mạng hỏi.
Giữa một rừng gợi ý trên mạng, Trình Thực quyết định sẽ tự làm một chiếc bánh ga tô, một món quà rất bình thường, nếu cậu không nói thì sẽ không ai biết là cậu tự làm.
Trình Thực không đến lớp dạy làm bánh mà mua một quyển sách về từ học. Một lần không thành thì hai lần, hai lần không thành thì ba lần, cứ thế làm đi làm lại, cuối cùng cậu đã có thể làm được một chiếc bánh vừa thơm vừa mềm.
Ngày sinh nhật Tô Nhật, cậu dành cả buổi chiều để làm bánh, nhưng sau đó lại không biết trang trí như thế nào. Cuối cùng cậu quyết định trang trí theo phong cách đơn giản nhất, vì đó cũng tính cách con người cậu.
Cậu gửi một tin nhắn cho Tô Nhất: “Tô Nhật, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, sau đó yên lặng chờ hồi âm, cậu định sẽ nói là đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô, cậu đã mua một chiếc bánh ga tô tặng cô rồi tiện đó hẹn cô ra ngoài ăn tới để chúc mừng sinh nhật. Nhưng chờ mãi mà không thấy cô trả lời. Cậu lại gửi một tin y hệt, vẫn không thấy tăm hơi gì, chần chừ một hồi, cậu hít một hơi thật sâu rồi gọi cho cô, tổng đài thông báo máy cô đã bị khóa.
Tình huống ngoài ý muốn này đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch Trình Thực tưởng tượng ra. Cậu liền đến trường tìm người. Mùa đông trời tối sớm, chưa đến năm rưỡi mà mặt trời đã lặn, trong sắc trời nhá nhem tối, rất nhiều căn phòng đã sáng đèn nhưng cửa sổ phòng của Tô Nhất lại tối, rõ ràng trong phòng không có người.
Điện thoại gọi không được, người lại không ở kí túc xá, Trình Thực nhất thời không biết phải đi đâu để tìm Tô Nhất. Nghe một lúc, cậu lại lái xe về nhà, quyết định đợi cô đến nhà họ Cung dạy thêm. Kim đồng hồ tích tắc chạy đến số bảy, ngoài cửa vẫn không vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cậu còn tưởng mình bỏ lỡ, nhưng sau khi viện có lên nhà họ Cung một chuyến, cậu mới biết hôm nay cô xin nghỉ dạy.
Đến nước này, Trình Thực thật sự hết cách. Cứ cách năm phút cậu lại gọi cho cô một lần, vẫn là lời thông báo không chút cảm xúc. Hết lần này đến lần khác gọi đi, hết lần này đến lần khác thất vọng. Trình Thực lại lái xe đến trường, cửa sổ phòng Tô Nhất vẫn là một ô vuông màu đen xa thẳm. Cậu đột nhiên ân hận vì từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến việc lưu số điện thoại của Hứa Tố Kiệt. Để tránh con mắt chú ý của người khác, cậu đành phải lái xe ra khỏi trường, lao đi trên đường một cách vô định, đeo tai nghe, đặt chế độ tự động gọi đi cho điện thoại. Cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có tín hiệu. Giọng Tô Nhất mang theo tiếng cười truyền đến: “Cậu tốt số thật đấy! Mình nợ phí bị khóa máy cả buổi chiều, vừa mới nạp tiền thì cậu gọi đến.”
Tốt số ư? Chỉ có Trình Thực mới biết được vận số của mình đen đủi đến thế nào. Mọi kế hoạch của cậu đều bị đảo lộn, lãng phí bao nhiêu thời gian mà chẳng đổi lại được cái gì. Đối diện với câu hỏi có việc gì của cô, cậu chỉ có thể cố gắng tỏ ra thản nhiên nói rằng chợt nhớ ra sinh nhật cô. Lần thứ ba đến kí túc xá nữ, Trình Thực đem hộp bánh ga tô gửi lại phòng quản lí, sau đó về nhà một mình ngồi trong bóng tối hút thuốc. Trong nhà vẫn nồng nàn mùi thơm ngọt của bánh ga tô, hòa quyện cùng mùi cay nồng của khói thuốc, Trình Thực hít sâu từng hơi một.
Tối hôm đó, cậu lặng lẽ hút hết một bao thuốc lá, càng hút càng buồn rầu...
Những ngày cuối học kì đang dần trôi qua, tâm trạng Tô Nhất cũng theo đó mà phấn chấn, cô vội vàng thu xếp hành lí để về nhà, Hứa Tố Kiệt cũng đã sắp xếp xong toàn bộ hành lí. Những ngày này, cô thường xuyên nấu cháo điện thoại, có lẽ “người bạn tốt” ở quê đang mong ngóng sự trở về của cô. Tô Nhất trêu, Hứa Tố Kiệt ấp úng thừa nhận cô đang qua lại với một đối tượng ở Nam Xương, định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.
Tô Nhất cảm thấy khó hiểu. “Làm gì mà kết hôn nhanh vậy? Sinh viên mới tốt nghiệp, lập nghiệp trước rồi mới thành gia không phải sẽ tốt hơn sao?”
Hứa Tố Kiệt nói: “Anh ấy sắp ba mươi lăm rồi, đang vội kết hôn mà.”
Ba mươi lăm tuổi? Tô Nhất tròn xoe mắt, Hứa Tố Kiệt năm nay mới hai mươi ba, vậy là người kia hơn cô ấy tròn một giáp!
“Ngạc nhiên như vậy làm gì? Tuổi tác lớn một chút chẳng có gì là không tốt cả, chín chắn vững vàng, càng biết quan tâm chăm sóc người khác.” Mặt của Hứa Tô Kiệt hơi đỏ lên, cô vội vã thanh minh. Tô Nhất vội thu lại nét mặt đầy kinh ngạc của mình, lặp lại lời nói của Hứa Tố Kiệt như một con vẹt: “Cũng phải, đàn ông lớn tuổi thì chín chắn vững vàng, lại càng biết quan tâm chăm sóc người khác.”
Sắc mặt của Hứa Tố Kiệt đến lúc này mới tự nhiên hơn một chút, còn Tô Nhất thì không dám nói về chủ đề này nữa. Cô cảm thấy những người đã qua ba mươi tuổi đều đã già rồi, Hứa Tố Kiệt sao lại đồng ý hẹn hò với một “ông chú” chứ? Thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng, nếu là cô, cô sẽ không bao giờ chấp nhận.
Kỳ nghỉ Tết năm nay, Hứa Tố Kiệt không phải bon chen trên tàu hỏa nữa, người yêu cô đã chuyển tiền đặt vé máy bay cho cô, rồi anh ta sẽ ra sân bay đón.
“Em nói xem, anh ấy rất biết quan tâm, chăm sóc người khác đúng không?”
“Vâng, vâng.” Tô Nhất nghĩ “ông chú” này mặc dù tuổi thanh xuân đã qua nhưng rõ ràng là có điều kiện về kinh tế, mới có thể chăm lo cho bạn gái như thế.
Hứa Tố Kiệt nhờ Trình Thực đặt giúp vé máy bay. Cậu nói hôm đó tiện đường sẽ đưa cô ra sân bay. Cúp máy, Hứa Tố Kiệt nói với Tô Nhất: “Mỗi lần có việc nhờ Trình Thực, chỉ cần cậu ấy nhận lời là trong lòng chị thấy yên tâm. Cậu ấy luôn làm nhiều hơn những việc được nhờ.”
Tô Nhất cũng thừa nhận: “Tính khí Trình Thực đôi khi hơi cổ quái một chút, nhưng các mặt khác thì đúng là chẳng có gì để chê.”
Ngày về nhà, Trình Thực đến đón Hứa Tố Kiệt. Tô Nhất giúp xách hành lí xuống lầu, đến nơi thì nhìn thấy trong xe không chỉ có Trình Thực mà còn có Y Lộ và Vương Diệp. Trình Thực và Vương Diệp xuống xe giúp Hứa Tố Kiệt cất hành lí, còn Y Lộ thì ngồi yên ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại tỏ vẻ hoàn toàn không thấy ai. Vương Diệp cười, hỏi Tô Nhất: “Bao giờ thì em về nhà?”
“Vẫn chưa biết, phải đợi bạn trai em xem thế nào đã. Ơ... anh cũng đi Ôn Châu đón năm mới à?”
“Không, anh chỉ đưa bọn họ ra sân bay rồi lái xe về hộ thôi. Tô Nhất, khi nào về Nam Sung, em cứ bảo anh, anh sẽ lái xe đưa em về. Chỉ cần mời anh một bữa để cảm ơn là được.”
Vương Diệp cứ như đang nói đùa, Tô Nhất cũng không coi là thật, cười giòn tan. “Được! Ba mươi Tết em sẽ gọi anh đến đưa em về, anh mà không đến thì là cún con.”
Tiễn mấy người kia xong, Tô Nhất lên phòng, nằm bò trên giường đọc Hồng lâu mộng. Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Tố Kiệt gửi cho cô một tin nhắn: “Tô Nhất, đáng lẽ chị không nên đi nhờ xe của Trình Thực. Cái cô Y Lộ kia hoàn toàn coi chị là tình địch, ánh mắt nhìn chị cứ như là phi đao ấy. Chị sắp không chịu nổi rồi.”
Tô Nhất bất giác cười phá lên, chẳng trách vừa rồi Y Lộ lại tỏ vẻ thờ ơ với họ như vậy, thì ra cô ta đang ghen.
Cả chặng đường e là Hứa Tố Kiệt phải cam chịu ánh mắt thù địch của cô ta rồi.