Ngày 27 tháng 10 năm 2004 là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Chung Quốc. Tô Nhất đã gửi cả một bộ đồ đan ấm áp mới tinh làm hoàn toàn thủ công bao gồm chăn len, tất len, găng tay len, khăn quàng cổ len cho cậu. Chắc sẽ khiến cậu vui sướng chết mất! Cậu mặc cả hộ lên người rồi chụp ảnh, gửi qua mạng cho cô xem.
Ngoài việc thiếu một chiếc mũ len, toàn thân cậu từ trên xuống dưới, từ chiếc khăn quàng cổ đến đôi tất xỏ chân đều đến từ nhãn hiệu Tô Thị của cô. Chung Quốc cười sung sướng, nói: “Mùa đông này thật ấm áp chưa từng có, ấm nhất trong hai mươi mốt năm cuộc đời của anh.”
“Vậy hai tháng sau là sinh nhật em, anh chuẩn bị món quà gì để đáp lại sự ấm áp em dành cho anh đây?”
“Em yêu, anh đã bắt tay chuẩn bị rồi.”
“Anh yêu, anh chuẩn bị quà sinh nhật gì vậy?”
“Bí mật, tạm thời không thể tiết lộ.”
Bất luận Tô Nhất rào trước đón sau hay là truy hỏi thẳng thừng, Chung Quốc đều giữ miệng kín như bưng, không chịu tiết lộ nửa lời, cuối cùng cô chỉ có thể trách móc: “Chung Quốc, anh không nên làm kiến trúc sư mà nên làm công tác bảo mật an ninh quốc gia mới đúng, em tin chắc anh sẽ làm rất xuất sắc”, rồi cúp máy.
Ngay sau đó, Tô Nhất nhận được một cuộc gọi khác. Vừa nhìn thấy tên người gói, cô liền cảm thấy đau đầu.
Anh Chu vẫn không thể chấp nhận việc Hứa Tố Kiệt chủ động chia tay, mỗi cuối tuần mặc kệ mưa gió đều đến sân kí túc xá điểm danh. Từ thứ Hai đến thứ Sáu thì không ngừng gọi điện cho Hứa Tố Kiệt. Lần nào Hứa Tô Kiệt cũng từ chối nghe hoặc tắt máy, anh ta chẳng biết phải làm sao, bèn gọi điện cho Tô Nhất, cầu khẩn cô giúp anh ta khuyên nhủ Hứa Tố Kiệt.
Ban đầu, Tô Nhất rất đồng cảm với anh ta, nhưng ngày nào cũng phải nghe những lời năn nỉ giống nhau như đúc thì hỏi ai mà chịu cho nổi. Bây giờ cứ thấy anh ta gọi tới là cô thấy sợ. Thế nên Tô Nhất quyết định không nghe máy, chuyện giữa anh ta và Hứa Tố Kiệt tốt nhất là để cho bọn họ tự giải quyết, cô thật sự không muốn tham gia mà cũng không tham gia nổi.
Anh Chu thì lại không chịu bỏ cuộc, đến nỗi Tô Nhất phải đi tìm Hứa Tố Kiệt cầu cứu: “Xin chị đấy, chị Hứa, chị đi gặp anh Chu một lần thôi, nói cho rõ ràng với anh ấy tránh để anh ấy cứ đến làm phiền có được không?”
“Tô Nhất, anh ấy càng như vậy thì chị càng không thể gặp, bởi với tình hình này, nếu gặp thì tính nguy hiểm tương đối lớn.”
Tính nguy hiểm? Tô Nhất ngẩn người ra. “Chị sợ anh Chu sẽ làm tổn thương chị?”
“Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, lẽ nào em không đọc thấy những vụ thảm án vì chia tay trên tạp chí sao? Đặc biệt là khi người nữ đề nghị chia tay, nam giới khi tức giận thường hay đánh mất lí trí, làm ra những chuyện không thể lường trước được.”
“Anh Chu không phải loại người đó đâu.”
“Khó nói lắm, chia tay là một viên đá thử vàng, có thể từ đó mà nhìn ra lòng dạ của rất nhiều người đàn ông. Tiểu Chu rõ ràng không phải là một người có thể điềm nhiên đối diện với hiện thực, cho nên mới đeo bám mãi không tha như vậy. Vì vậy dù không sợ nhưng cũng phải đề phòng, chị vẫn không nên mạo hiểm.”
“Nhưng mà chị cứ để coi anh ấy vướng mắc mãi không thôi như vậy cũng không phải là chuyện hay. Nếu anh ấy vì sự trốn tránh của chị mà càng tức giận hơn thì sao? Giả dụ một ngày nào đó, anh ấy tức giận đến mất lí trí, rắp tâm muốn hại chị, vậy trong mấy ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh ấy nghỉ phép bừa một hôm là có thể gặp chị ở trường, vẫn cứ nguy hiểm như thường thôi.”
Những lời lẽ xác đáng của Tô Nhất khiến Hứa Tô Kiệt nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, thực sự cũng tồn tại khả năng này. Chính vì thế, cô đã suy xét đến việc đi gặp anh Chu, nhưng lại bắt Tô Nhất phải đi cùng.
Tô Nhất cười gượng, đó chỉ là mong muốn của riêng cô mà thôi, Chung Quốc dù thế nào đi nữa cũng không thể giống như Trình Thực. Hai người là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Gần đây cô hầu như không gặp Trình Thực nhưng lại nghe thấy rất nhiều lời đồn thổi về cậu ta. Hứa Tố Kiệt nói hầu như ngày nào cũng trông thấy Trình Thực đi cùng một em gái năm nhất. Tô Nhất hỏi có phải là cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt to không, Hứa Tố Kiệt nói đúng vậy.
Tô Nhất đắc ý nói: “Hứ, em đã gặp cô bé ấy từ lâu rồi. Thế mà em nói cậu ta đang hẹn hò, cậu ta còn không nhận.”
Khi anh Chu lại gọi điện cho Tô Nhất, cô nói là Hứa Tố Kiệt hẹn gặp anh ta vào mười giờ sáng thứ Bảy, ở một quán cafe gần trường. Anh Chu vui mừng khôn tả, luôn miệng cảm ơn Tô Nhất. Thế nhưng đến sáng thứ Bảy, anh ta lại gọi điện đến xin lỗi, nói công ty có việc gấp, hẹn tuần sau gặp có được không.
Hứa Tố Kiệt tức giận nói: “Vậy thì anh không cần đến nữa, em sẽ nói rõ ràng với anh qua điện thoại. Tốt nghiệp xong, em sẽ về Nam Xương, ở đó đã có sẵn một công việc đang chờ em, còn anh rõ ràng là không thể bỏ việc cùng em đi Nam Xương, cho nên chúng ta không thể ở bên nhau được nữa. Anh đừng đến tìm em nữa, hãy chọn một người khác phù hợp hơn, dù sao em cũng chỉ là một cái cây, anh còn có cả một rừng cây cơ mà.”
Nói xong một tràng, cô thẳng thừng cúp máy luôn.
Tô Nhất ngồi một bên chỉ biết thở dài, đúng là ông trời trêu ngươi, anh Chu khó khăn lắm mới có được cơ hội gặp mặt để nói rõ ràng, chỉ vì tăng ca mà sôi hỏng bỏng không.
Anh Chu không đến, vệ sĩ Trình Thực cũng không cần thiết phải điều động nữa. Hứa Tố Kiệt vội gọi điện cho cậu nhưng không thể nào liên lạc được. Đến mười giờ kém mười lăm phút, dưới sân kí túc xá vọng lên tiếng còi ô tô ba dài một ngắn, Tô Nhất chạy ra xem, chiếc GOLF màu đỏ của cậu đã chờ ở dưới rồi.
“Chị Hứa, người ta đã đến rồi kìa, chị mau mau xuống giải thích đi.”
Hứa Tố Kiệt chạy xuống nói vài câu với Trình Thực rồi lại chạy thật nhanh lên, vừa vào cửa đã gọi Tô Nhất: “Nhanh nhanh, thay quần áo, thay quần áo, bữa trưa chị mời ra ngoài ăn.”
“Chị mời Trình Thực ăn cơm à?”
“Người ta đã nể mặt đến giúp chị, mặc dù không cần thiết nữa nhưng ơn nghĩa vẫn phải nhận. Cho nên chị mời cậu ấy đi ăn, em cũng thay đồ rồi đi cùng luôn.”
“Sao vừa rồi lại không gọi được cho cậu ấy? Nếu gọi được thì bữa ăn này chị không cần mời rồi.”
“Sáng nay, Trình Thực không cẩn thận đánh rơi di động vào bồn nước, đi tong rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ đi mua một chiếc mới, đúng lúc chị cũng muốn đổi điện thoại nên tiện thể đi cùng. Em nhanh thay đồ đi, có cơm chùa mà em lại chê hả?”
Tô Nhất nhảy phắt dậy, cười hì hì, nói: “Cơm chùa ai lại chê chứ, không ăn là đồ ngốc.”