Vừa ra tới sảnh lớn, Duệ Tuân đã thấy người phụ nữ ban nãy đưa hắn vào đang đứng đợi. Hắn gật đầu chào, người phụ nữ gật đầu chào lại rồi mau chóng nói:
-Ưng đoàn nằm tại phía bắc Vệ Thành, cậu chuẩn bị hành lý ta liền dẫn cậu đi.
-Không cần ạ! Có thể đi luôn bây giờ.
-Tốt!
Người phụ nữ nói xong liền đi nhanh ra cửa, Duệ Tuân cũng vội vã theo sau, hắn đảo mắt xung quanh, nhóm người vừa nãy đã không thấy, có lẽ đã đến nơi được phân bổ rồi. Sắc trời bên ngoài giờ đã tối, nhưng một khung cảnh rực rỡ được phô bày dưới màn tối ấy. Xung quanh những bức tường thành cao lớn được điểm đầy những quầng sáng rực rỡ, thứ ánh sáng ấy làm toà thành này bừng lên vẻ diễm lệ đến lạ kì. Duệ Tuân ngơ ngác nhìn khung cảnh hoành tráng ấy, Vấn Thiên đứng cạnh cũng chẳng giấu nổi vẻ động dung. Dù biết đây chỉ là giấc mơ, nhưng quả thật nó vẫn rất chân thực.
Người phụ nữ quản sự nhận ra sự sững sờ trong mắt của Duệ Tuân, khẽ cười nói:
-Những quầng sáng đó là Nguyệt Quang Thạch, nó được bố trí trên tường thành để cung cấp ánh sáng cho toà thành này vào ban đêm, trên đỉnh toà tháp này đặt viên Nguyệt Quang Thạch lớn nhất, khiến những ánh sáng đó cộng hưởng lại với nhau. Trông rất là rực rỡ phải không?
Duệ Tuân hơi xấu hổ gật đầu, tuy giới hạn thường thức của hắn có lớn hơn người bình thường chút ít, nhưng có những khía cạnh về thế giới, về góc nhìn cũng như trải nghiệm thì hắn vẫn chỉ là một con gà mờ. Nhưng quả thật, toà thành này về đêm rất đẹp.
Người phụ nữ không nhìn Duệ Tuân nữa, tay thị kết quyết, Duệ Tuân thấy đằng sau có động, hắn nhìn sang bên phải phía ngoài ngọn tháp, ở đó đang để ngay ngắn một hàng vài cái đồ vật bằng gỗ có hình thù kì lạ, nhìn giống như một tấm ván gỗ được cách điệu rất nhiều chi tiết đẹp đẽ lên đó. Một trong số chúng chợt bay lên rồi tiến về chỗ hai người đang đứng.
Duệ Tuân hơi rung động. Tu hành giới có một thứ đồ vật gọi là pháp khí, nó là những đồ vật có chút thần thông đặc biệt được những luyện khí sư tạo ra để phụ trợ cho tu hành giả khi chiến đấu. Nhưng ở mảnh đại lục này những đồ vật như vậy rất hiếm, bởi căn bản đa phần tu hành giả ở đây đều là đấu sư, chiến đấu đều sử dụng vũ khí nên chẳng cần pháp khí làm gì. Có điều đấy chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là pháp khí sử dụng thích hợp nhất thì chỉ có thuật sư, mà mảnh đại lục này vốn dĩ đã quá ít thuật sư rồi nên pháp khí tại đây dần trở thành một thứ đồ vật xa lạ.
Người phụ nữ quản sự đợi thứ đồ vật kia lơ lửng tới trước mặt mình rồi sau đó bình tĩnh bước lên, quay mặt về Duệ Tuân rồi nói:
-Cậu lên đây đi! Sắp đến giờ ăn tối rồi nếu không nhanh là tối nay cậu nhịn đói đấy!
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân nghe vậy liền chầm chập bước lên, tấm “ván gỗ” này cũng rộng, hai người đứng quả thật vẫn còn thừa kha khá. Đợi Duệ Tuân ổn định lại thân hình, tay người phụ nữ kia lại kết quyết, thứ đồ vật dưới chân liền từ từ bay lên , khi độ cao đã vượt qua khỏi đa số những khối kiến trúc trong thành, nó liền phi nhanh về một hướng.
Duệ Tuân cảm thấy rất lạ lẫm rồi đến bất ngờ, cuối cùng là hưng phấn, vậy ra đây là bay sao. Tu hành giả một khi đạt tới Thiên cảnh, thì cơ thể liền có những biến đổi hết sức vi diệu, bản thân họ sẽ thấy nhạy cảm với tất cả những thứ xung quanh mình. Cùng những biến đổi đó là một khả năng cực kì đặc biệt, đó là phi hành. Nói nôm na là họ có thể bay. Để giải thích cặn kẽ về khả năng siêu việt đấy của tu hành giả Thiên cảnh gần như là không thể, bởi vì nó quá mơ hồ. Ngươi đạt đến Thiên cảnh mà muốn phi hành thì rất đơn giản, phân bố pháp lực ra toàn cơ thể theo một tiết tấu cùng chu kì đều đặn, liền là có thể bay. Nghe thì đơn giản đấy nhưng bản chất của vấn đề ấy ra sao thì chưa có ai đi giải thích. Rồi người ta cũng chẳng thèm quan tâm đến vấn đề vì sao nữa, nếu ai thắc thì cứ nói là giống việc ngươi bơi dưới nước vậy.
Lần đầu tiên trong đời Duệ Tuân cảm nhận được cảm giác như vậy, tóc theo gió mà tung bay, mắt phải hơi nheo lại vì gió kia khiến nó hơi xót nhẹ. Duệ Tuân chợt cười, chỉ cần hắn có thể đạt đến Thiên cảnh thì bản thân cũng có thể như vậy, bay lượn tự do giữa thiên không rộng lớn, chỉ là chẳng biết bao giờ mới chạm đến. Từ Địa cảnh tới Thiên cảnh vốn tồn tại một vách ngăn rất khó để phá vỡ, cũng vì vậy mà rất nhiều tu hành giả trên thế gian chỉ vì không vượt qua được rào cản mà lỡ hẹn với thiên không. Có những người thiên phú tu hành cực cao, linh căn cũng gọi là cực tốt nhưng vẫn là không thể bước qua. Sư phụ thường nói hắn có tiền vốn, tuy vậy vẫn chưa chắc là có thể đi xa, tu hành không chỉ nhìn ở thiên phú cùng bẩm sinh mà nó còn là ở nghị lực cùng tâm tính. Duệ Tuân luôn ghi nhớ những điều ấy, hắn vẫn đang phấn đấu từng ngày để đạt đến mục tiêu mình mong muốn, bởi nó vốn ở vô hạn.
Duệ Tuân dần thấy bình thường trở lại, hắn giờ mới chăm chú để ý đến tấm “ván gỗ” dưới chân mình, gọi như vậy có hơi tầm thường cho nó, Duệ Tuân cũng chẳng biết chính xác nên gọi nó là gì. Hắn cuối cùng cũng chẳng giấu nổi sự tò mò, cất tiếng hỏi:
-Tiền bối! Thứ này là pháp khí phải không ạ!
Người phụ nữ vẫn nhìn thẳng về phía trước, cất giọng nói:
-Nói nó là một kiện pháp khí cũng có hơi khiên cưỡng, cái gọi là thần thông của thứ này cũng chỉ đơn giản là phi hành. Chúng ta bình thường đều gọi nó là tiểu phi xa.
Duệ Tuân vậy mới biết thứ này là gì nhưng hắn vẫn thắc mắc một điều, sao hắn đứng trên đây lại không cảm thấy có sự bất ổn cùng chòng chành. Duệ Tuân khẽ lắc lư cơ thể, vậy mà vẫn ổn định, hắn liền hỏi:
-Sao đi trên thứ này lại không cảm thấy chơi vơi bất ổn vậy ạ?
-Cậu thấy xung quanh thứ này được khảm linh thạch không, còn nữa để ý những văn tự phân bố khắp bề mặt của nó, chúng vốn là một pháp trận. Không cảm thấy bất ổn bởi vì cái pháp trận ấy đã triệt tiêu đi những rung động, đồng thời xác định điểm bất ổn để điều chỉnh lại sự cân bằng cho phi xa.
Người phụ nữ bình tĩnh trả lời.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân nghe xong thì mới vỡ lẽ. Sự hứng thú với thứ kia dần hết. Hắn nhìn xuống những mái nhà san sát đang trôi nhanh dưới chân, kì lạ là mắt hắn không thể nhìn thấy rõ ràng những kết cấu bên trong nó, mắt hắn dường như bị thứ gì đó làm nhoè đi. Duệ Tuân lại hỏi tiếp:
-Tiền bối! Những kiến trúc bên dưới đều có trận pháp bảo vệ phải không ạ?
Người phụ nữ nhẹ cúi đầu nhìn xuống rồi nói:
-Đúng vậy! Những khối kiến trúc bên dưới đều được bố trí trận pháp, một là để bảo vệ khi có ma thú tập kích, hai là để che giấu hành tung bên trong. Cậu là tán tu nên chắc không biết, có rất nhiều môn phái tồn tại bên trong toà thành này, chẳng ai muốn lúc nào cũng lo ngay ngáy bị người khác nhìn vào. Vậy nên thiết lập trận pháp là chuyện hết sức bình thường.
Người phụ nữ dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Cậu là tán tu, chắc do vậy mà vẫn còn nhiều điều chưa biết. Lát nữa đến Ưng đoàn, dành chút thời gian đến Thông Tin Trụ tìm hiểu chút sự tình ở Vệ Thành này, đỡ sau này phải gặp những rắc rối linh tinh.
-Cháu cảm ơn!
Tiếng gió vẫn rì rào qua tai, tóc mai bay bay giữa bạch quang rọi sáng. Duệ Tuân bình tĩnh ngắm nhìn cả toà đại thành vĩ đại của nhân tộc, những vết tích của chiến đấu vẫn in hằn lên từng viên gạch nơi đây. Duệ Tuân thở nhẹ một hơi, vậy là hắn chuẩn bị trở thành một chiến sư, tiếp bước những tiền bối đi trước. Duệ Tuân lại nhìn cổng thành cao lớn phía xa xa, sau nó là nơi hắn cần tới, tìm kiếm câu trả lời cho sự tàn lụi vẫn đang hằng ngày hiện hữu của thế giới này. Duệ Tuân chợt rưng rưng, chẳng biết sư phụ hắn giờ ra sao. Sau đó là một lỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Người phụ nữ quản sự thấy Duệ Tuân lặng im liền không nói gì nữa. Chẳng mấy chốc phi xa đã đưa hai người đến Bắc thành, mỗi một khu trong Vệ Thành đều được tách biệt một cách rõ ràng, vì vậy Bắc thành có một cái cổng riêng của nó. Hai người hạ xuống trước cổng. Vẫn là những hắc giáp chiến sĩ đứng nghiêm chỉnh canh giữ hai bên. Người phụ nữ gật đầu với hai người họ, thấy phù hiệu trước ngực người phụ nữ ấy, họ liền biết gật đầu cho hai người đi qua.
Kiến trúc trong đây cũng là giống với đa số bên ngoài kia, cũng là tường đá bao quanh, văn tự ẩn hiện bên trong. Chỉ khác là khí tức nơi đây không nặng nề đến thế. Hai người tiến vào một gian lầu nổi bật nhất trong đây. Vừa vào đến bên trong, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một khối trụ thạch cao gần tới nóc sảnh, Duệ Tuân cảm nhận được những dao động mãnh liệt bên trong nó.
-Đây là Thông Tin Trụ mà ta nói. Chỉ cần đặt tay lên đó, nó sẽ cung cấp cho cậu những điều cần thiết nhất. Lệnh bài của cậu, ta đã đưa vào toàn bộ thông tin, nên chỉ cần gặp chủ sự nơi này báo danh là cậu sẽ trở thành một chiến sư chính quy của Vệ Thành. Thấy cái bàn to kia chứ, đến đấy báo danh là được. Ta còn có việc trong người, xin phép!
— QUẢNG CÁO —
Người phụ nữ nói với Duệ Tuân.
Duệ Tuân nghe xong liền chắp tay cúi chào, sau một hồi ngắm nghía liền tiến tới cái bàn lớn đặt ở trong sảnh. Bên trong này mặc dù không rộng lớn như ở Vệ Tháp, nhưng cũng vì thế nhìn bên trong có vẻ đông đúc hơn. Hắn bình tĩnh đi tới bàn lớn, trước bàn là một nam tử tuổi cũng phải bốn mươi, trông có vẻ hơi phát tướng, gã đó đang lim dim đôi mắt, miệng há ra rớt cả dãi ra bên mép. Duệ Tuân gõ vào cái bàn mấy cái, người kia nghe thấy tiếng liền giật mình mở mắt nhìn ráo rác xung quanh, sau khi định thần lại liền lau dãi rớt trên mặt, thấy Duệ Tuân đứng trước mặt liền khó chịu nói:
-Thằng nhóc! Có chuyện gì không?
-Cháu đến đây để báo danh gia nhập chiến đoàn!
Gã béo hơi bất ngờ, lại đánh giá Duệ Tuân một lượt, rồi nói:
-Đưa lệnh bài đây!
Duệ Tuân bình tĩnh lấy ra lệnh bài đưa đến trước mặt gã béo. Gã béo tiếp lấy lệnh bài sau đó đặt vào khuôn đá, đưa tay đặt lên rồi nhắm mắt. Sau một lúc, gã đó mở mắt, trong đó vẫn là sự bất ngờ nhàn nhạt, rồi nói:
-Ngươi được sắp xếp vào biên chế của đội năm. Chẳng biết là ngươi đen đủi hay may mắn nữa, vừa gia nhập Vệ Thành đã được phân đến đội tinh anh của Ưng đoàn. Chỗ ở của đội năm thì...ra thông tin trụ mà tìm kiếm. Trả cho ngươi này!
Gã béo nói xong liền ném lệnh bài cho Duệ Tuân, Duệ Tuân bắt lấy cảm nhận được chút lực đạo trên đó. Hắn lắc đầu cười, chào nhẹ một tiếng rồi đi về Thông Tin Trụ. Đứng yên lặng ở đó một lúc thì Duệ Tuân xoay người đi về một hướng.