Tương Tư Tán

Chương 70: Những ánh mắt cứ lặng im nhìn nhau



Thế giới xoay tròn trong mắt, không gian đen tối quay cuồng giữa những vệt tối mông lung. Vấn Thiên nhắm tịt mắt lại, thứ cảm giác ai oán kia lại hiện về trong giấc mơ của hắn. Vấn Thiên cảm thấy khó chịu, đây đơn thuần chỉ là sự khó chịu khi luôn phải cảm nhận thứ mình chẳng muốn. Ai lại muốn trong tâm mình toàn là đau thương.

Thế giới kia đã ổn định trở lại, Vấn Thiên biết mình được đưa đến nơi mà giấc mơ này hiện hữu. Hắn có đôi chút mong chờ quái lạ, hắn muốn nhìn xem lần này sẽ là gì, vài giấc mơ gần đây đã cho hắn cảm giác khác biệt sau muôn vạn lần cứ lặp đi lặp lại những giấc mơ quen thuộc. Đây sẽ là giấc mơ về Duệ Tuân, là giấc mơ về cái không gian đen tối hay sẽ lặp lại những đau buồn đã sớm quen thuộc suốt bao năm.

Vấn Thiên mở mắt, hoá ra lại là giấc mơ đen tối chỉ có cảm giác ấy. Hắn biết sao lại vậy, việc hấp thụ thứ sinh vật kì quái kia tạo ra giấc mơ này. Vẫn như giấc mơ trước hắn chỉ lơ lửng giữa không gian mà nhìn, sao hắn phải nhìn, bởi vì có nhìn hay không nhìn thì vẫn là đen tối, mở mắt ra để biết mình còn tồn tại.

Không gian này thực ra có chút khác biệt, đôi mắt của hắn bắt được điều kì lạ, phía cuối không gian, sự đen tối mọi khi có vẻ như đã biến đổi. Vấn Thiên di động, hắn muốn nhìn xem đó là gì. Càng đến gần sự khác biệt ấy càng rõ ràng, không gian này đen tối bởi vì nó không có ánh sáng, nó vốn dĩ không có màu sắc. Nhưng Vấn Thiên phát hiện ra một thứ tồn tại trong không gian này, cũng không phải là một thứ mà là một đám, một đám sương đen phủ kín cả một vùng.

Vấn Thiên biết thứ đó, nó là màn sương đen nơi tận cùng của thế giới. Vậy ra phán đoán của hắn là đúng, hắc cầu kia từ đó mà ra. Nhưng mà nó dẫn đến một giả thuyết đáng sợ khác, chẳng lẽ hắn có liên hệ với màn sương này sao? Vấn Thiên lại mông lung, thân thế của hắn là một điều bí mật đối với chính bản thân hắn. Một kẻ chẳng biết mình tới từ đâu, xuất thân thế nào sẽ luôn muốn biết mình là ai. Hắn bây giờ có một gia đình hạnh phúc, chỉ là khát vọng tìm kiếm cội nguồn vẫn luôn âm ỉ trong người hắn.

Vừa tiếp cận màn sương dị động đã có, màn sương ấy như cảm nhận được thứ mà chúng yêu quý, chúng kéo ra bao trùm lấy Vấn Thiên rồi quay cuồng, Vấn Thiên cảm thấy đau thương từ nơi đó. Chúng rốt cuộc là thứ gì? Vấn Thiên không cảm thấy sợ, cảm giác quen thuộc sẽ khiến người ta quên đi sợ hãi. Vấn Thiên thấy hiếu kì, hắn đi sâu vào màn sương.

Giấc mơ này khác xa so với những giấc mơ lặp lại trước kia. Trong những giấc mơ trước kia hắn giống như một hình chiếu, không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn, hắn trong đó là người vô hình. Giấc mơ này lại khác, hắn cảm giác được mình tồn tại, màn sương kia đang kết nối với hắn. Sự hiếu kì dần biến thành nghi hoặc, tiếc là sẽ chẳng có ai trả lời cho hắn cả.

Đi càng sâu thì màn sương vẫn thế, chợt Vấn Thiên nhận ra điều khác thường, hắn thấy ai đó nhìn hắn, không phải, là rất nhiều ai đó. Một con mắt chợt xuất hiện, Vấn Thiên giật mình, con mắt kia mang theo sự thèm thuồng nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn đã thấy một con mắt tương tự vừa nãy rồi.

Lúc sắp đi vào giấc ngủ, Vấn Thiên thấy lờ mờ một con mắt đỏ ngầu trên cái thứ đã tiêu diệt chó quỷ, thứ đó là của cái tên theo dõi hắn. Vấn Thiên lại càng mơ hồ, có lẽ nào chính con mắt ấy mới là thứ theo dõi hắn. Càng nghĩ càng khó hiểu, Vấn Thiên nhìn lại con mắt trước mặt mình, nó chỉ giống như con mắt của một người bình thường. Rồi một con mắt nữa lại xuất hiện, nó cũng nhìn chằm chằm vào Vấn Thiên. Cứ theo đó rất nhiều con mắt xuất hiện khắp nơi trong màn sương đen tối, mục tiêu của chúng chỉ có một, đấy là Vấn Thiên.
— QUẢNG CÁO —

Một kẻ bị bao ánh mắt hướng vào, có thể hắn là kẻ mang quang mang của kẻ cầm quyền, hoặc là hắn nhận được sự sùng bái từ sâu thẳm thâm tâm. Vấn Thiên vẫn thường bị bao ánh mắt hướng vào, không bởi vì những lí do trên, chỉ đơn giản là hắn quá xấu xí. Bây giờ hắn lại bị bao ánh mắt vây quanh, hắn tin chắc những thứ này không nhận ra sự xấu xí của hắn, thứ chúng đang nhìn là một miếng mồi thơm. Những ánh mắt này cũng giống như ánh mắt của con chó kia vậy.

Vấn Thiên thấy bứt rứt, cảm giác bản thân là một miếng mồi quả thật rất khó chịu. Tuy những ánh mắt ấy không ẩn chứa sự chán ghét, thậm chí là ngập tràn ham muốn. Nhưng Vấn Thiên còn cảm thấy khó chịu hơn, ánh mắt dò xét của người xung quanh đơn giản vì những thường thức của tạo hoá, chúng vẫn có thứ gọi là hồn ở trong đó. Còn những ánh mắt này, chúng vô hồn, chúng đơn thuần là những ham muốn bản năng.

Vấn Thiên chán ghét, Vấn Thiên khó chịu, Vấn Thiên quay người rời khỏi. Các ngươi muốn ăn ta vậy các ngươi sẽ chết như con chó kia, ta có chết cũng là tự ta chết.

Giữa không gian đen tối ngập tràn cảm giác ai oán đau thương, Vấn Thiên cứ đứng đó mà nhìn, mà cảm nhận, mà suy nghĩ lung tung chờ đợi hồi kết của giấc mơ này.

Bên trong khu rừng bạch đàn, vầng trăng hiu hắt vẫn ngự trên cao rọi chiếu cả cánh rừng. Trên một khoảng đất trống, có một chàng thiếu niên đang vật vã bởi giấc ngủ của mình, thỉnh thoảng có tiếng rên bé nhỏ phát ra từ hắn, bằng mắt thường cũng có thể thấy từng dòng máu nhỏ rỉ ra từ khắp cơ thể. Xung quanh hắn bị bủa vây bởi những luồng khí đen kịt đang liên tục dị động, những âm thanh nỉ non từ đó mà vang vọng. Những luồng khí cùng những âm thanh ấy bị giới hạn trong một không gian nhỏ hẹp. Bốn góc của không gian ấy là bốn khối thạch trụ đang toả ra thứ ánh sáng nhu hoà. Phía trên của không gian ấy, một chiếc ô đen cũng đang kịch liệt xoay tròn.

Một con ngựa đen với đôi mắt mang đầy vẻ lo lắng, nó hết nhìn người thiếu niên đang miên man dưới đất rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bóng đen cao lớn trên một ngọn cây gần đó. Dưới chân ngựa đen là cái hộp gỗ đã chẳng còn trọn vẹn.

Bóng đen cứ lặng yên đứng đấy nhìn khung cảnh phía dưới, hắn được bao chùm bởi một cái áo choàng, khuôn mặt bị che mất một nửa bởi tấm vải đen, cả người hắn chỉ lộ ra một đôi mắt, một đôi mắt mang đầy thần quang. Sau lưng hắn đeo một thanh đại kiếm cực kì to lớn, trên đó một con mắt đỏ ngầu đang liên tục chớp động. Cả người bóng đen ấy toả ra khí tức sát phạt nồng đậm.

Tiểu Hắc đứng yên không rời nửa bước, nó cứ đứng đó như để bảo vệ thứ mà nó yêu quý vậy. Nhưng bóng đen kia vẫn chỉ đứng đó nhìn, hắn không làm gì cả, hắn cứ đứng yên như vậy suốt một đêm dài, Tiểu Hắc cũng thế.

Mặt trời cuối cùng cũng ló rạng khỏi chân trời, ánh sáng đẹp đẽ của một ngày mới lại được ban phát cho mảnh đại địa nơi đây, tiếc là sự đẹp đẽ ấy có hơi chút bủn xỉn. Trời đã sáng nhưng chàng thiếu niên kia vẫn miên man chẳng tỉnh, Tiểu Hắc thì vẫn đứng đấy còn bóng đen kia chẳng biết đã rời đi từ lúc nào. Đôi mắt của Tiểu Hắc vẫn ngập tràn lo lắng, nó bắt đầu chạy đi chạy lại quanh cái không gian đen tối. Chẳng hiểu sao dưới ánh nắng rọi chiếu, không gian đen tối ấy dường như chẳng bị chút ảnh hưởng, nó vẫn đen kịt một mảnh.
— QUẢNG CÁO —


Mặt trời đã cất cao lên tới đỉnh đầu, cuối cùng cái ô kia cũng dừng lại, nó từ từ cụp vào rồi hạ xuống, yên vị trong hộp gỗ. Những luồng khí kia dần chậm lại, nó cuộn trào lần cuối rồi chui hết vào người Vấn Thiên. Không gian đen tối trong người Vấn Thiên dần tan vỡ, sau một hồi mơ hồ Vấn Thiên biết đó là điều gì, hắn đã tỉnh dậy rồi.

Đôi mắt Vấn Thiên giật giật, hắn nặng nhọc lắm mới mở được mắt ra. Đập vào mắt hắn là một cái mặt ngựa, nếu ai đó yếu bóng vía sẽ tưởng bản thân mình sắp sửa bị lôi đi đầu thai rồi. Vấn Thiên khổ sở cười, cái mặt ngựa kia phì phì mấy cái vào mặt hắn. Hắn thì thào nói:

-Tiểu Hắc! Mày định doạ chết tao à! Tao chưa muốn đi gặp diêm vương đâu.

Tiểu Hắc nghe xong liền dụi dụi mấy cái vào mặt Vấn Thiên, rồi nó ngẩng đầu lên hí dài một cái. Vấn Thiên cố gắng mãi mới ngồi dậy được, lê thân đến cái cây bạch đàn gần đấy rồi tựa lưng nặng nề thở. Sự đau đớn nơi thân thể không chỉ bởi điều quen thuộc sau mỗi giấc mơ mà còn là chấn thương của cuộc chiến với con chó quỷ kia. Vấn Thiên nhìn vào gốc cây đã đổ rạp, chẳng còn gì ở đấy cả. Lại nghĩ tới thứ đã kết liễu nó cùng với con mắt đỏ ngầu kia, hắn lại cảm thấy nao nao. Rốt cuộc ai vẫn đang theo dõi hắn, sao kẻ đó lại giết thứ kia.

Giấc mơ vừa nãy khiến hắn cảm thấy liên hệ với màn sương đen, còn những con mắt kia nữa, sự thèm thuồng của chúng rốt cuộc là cái gì, vì sao lại như vậy, và cả con mắt đỏ ngầu to lớn lạc loài, thiên địa này đang muốn gửi thông điệp cho hắn sao? Càng nghĩ càng mông lung, Vấn Thiên mệt nhọc chẳng muốn nghĩ nữa, hắn nhắm mắt lại đợi cơ thể hồi phục.

Qua một lúc thì hắn cũng cảm thấy bản thân lại sức, hắn mở mắt rồi từ từ đứng dậy, hắn nhìn cơ thể của mình, bộ quần áo hắn đang mặc bị dính đầy máu, thêm cả vết rách dài trên tay áo, coi như là vứt đi một bộ quần áo rồi. Đúng là trong cái rủi lại có cái xui, đúng kiểu chó cắn áo rách, quả thật đúng như vậy.

Vấn Thiên thấy oi bức, nhìn lên mới thấy mặt trời đã đứng bóng, hắn cười khổ. Thuyền mà ông lưu xin cho hắn đi nhờ đã khởi hành. Chuyện đã lỡ đành thôi, hắn nhìn ráo rác xung quanh xem có ai không, cái cảnh tượng lúc ngủ của hắn thật sự người thường không nên thấy, nó rất tà môn. Hắn không nhận ra có gì khác thường, nhìn sang Tiểu Hắc hỏi:

-Lúc tao ngủ, có ai đến gần không?
— QUẢNG CÁO —

Tất nhiên Tiểu Hắc không thể nói, Vấn Thiên phán đoán câu trả lời qua cử chỉ của nó. Chỉ là hắn phán đoán không ra, Tiểu Hắc nó lắc đầu rồi lại gật đầu. Vấn Thiên không hiểu được nên đành chịu, chắc là không có ai, khu rừng này vốn dĩ chẳng có ai dám đến, mà nhà Từ Hiếu Sinh cũng không hay đến đây, đến lúc thu hoạch gỗ may ra mới có người, giờ thì chưa tới.

Vấn Thiên thu dọn mọi thứ, hắn thu lại bốn khối thạch trụ, hắn giờ mới nhớ ra hắn đính chúng vào cái hộp gỗ mà, sau giờ nó lại nằm bốn góc chỗ hắn ngủ. Vấn Thiên thấy cái hộp gỗ đã vỡ thành mấy mảnh ở gần chỗ hắn, hắn quay sang Tiểu Hắc hỏi:

-Tiểu Hắc! Mày làm à?

Tiểu Hắc gật gật làm ra cái vẻ như lập được chiến công, Vấn Thiên cười cười giơ ngón cái lên với nó. Con ngựa này được việc thật, lần trước hắn ngủ con ngựa này theo đi nên chắc nó biết sự quan trọng của bốn cái thạch trụ ấy. Cũng may là nó thông minh, nếu không Vấn Thiên cũng chẳng biết hắn ngủ sẽ gây ra sự tình gì.

Vấn Thiên thấy cái hộp gỗ của mình dưới đất đã bị mở ra, cái này mới khiến hắn thực sự nghi hoặc, tối qua hắn treo lên lưng Tiểu Hắc để thuận tiện chiến đấu, vì hắn thấy cái rìu xoay vô dụng. Chẳng hiểu sao giờ nó lại bị mở ra nữa. Hắn nghi hoặc lại nhìn Tiểu Hắc, nhưng lần này nó lắc đầu. Vấn Thiên đương nhiên biết Tiểu Hắc nó biết, có thể là nó không thể giải thích nên mới lắc đầu. Hắn kiểm tra một lượt, vẫn là đủ cả. Hắn đành đậy lại rồi đeo nó lên lưng, đã không có manh mối vậy đành thôi. Giờ thì hắn phải đi tắm cùng thay quần áo, sau đó phải ra bến tàu xin lỗi ông Hoa rồi nhờ ông tìm cho cái thuyền khác.

Một người một ngựa lại lục tục bước đi trên thảm lá khô trong khu rừng bạch đàn lộng gió.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv