Hai hàng liễu xanh đong đưa nơi bến thuyền nhộn nhịp, trời tuy có oi bức những cũng chẳng keo kiệt vài cơn gió ngang qua, sóng nước lăn tăn dập dìu theo gió, bầu trời xanh thẳm chẳng có một gợn mây.
Vấn Thiên vẫn nằm dài dưới gốc liễu quen thuộc, Từ Hiếu Sinh chẳng biết đã rời đi từ lúc nào. Hắn dõi đôi mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, nó vẫn rộng lớn như thế, nó vẫn đẹp đẽ như thế, nhưng sao mặt trời treo trên đó lại nóng nực đến vậy.
Đôi lúc Vấn Thiên sẽ nghĩ linh tinh về những thứ xung quanh mình, hắn nhận ra có những thứ đang dần thay đổi dù ít hay nhiều. Như mặt trời chói chang kia, nó đã trở nên gay gắt hơn rất nhiều rồi. Vấn Thiên rất nhạy cảm với thay đổi, có lẽ bởi vì trước đây hắn chỉ tiếp xúc với những thứ quá quen thuộc với bản thân. Nhưng mà sao mặt trời kia thay đổi, nó đang ngày càng trở nên khắc nghiệt, nó đồng nghĩa với việc cuộc sống của những con người sống dưới vòm trời sẽ lại càng trở nên khổ cực hơn.
Vấn Thiên nhíu nhíu đôi mày, hắn cảm nhận được thứ gì đó chẳng tốt lành từ sự thay đổi ấy. U Châu trước đây vốn đủ bốn mùa, đến bây giờ thì nhiều đứa trẻ còn chẳng biết mùa thu hình dạng ra sao, xuân đến thì đẹp đẽ thế nào. Dẫu cho vẫn còn vài đặc điểm của sự đẹp đẽ kia may mắn còn vương lại nhưng nó lại thoi thóp đến đáng thương. Vấn Thiên biết chắc rằng không chỉ U Châu thay đổi, mà cả cái thiên địa này cũng đang thay đổi. Nhưng rốt cuộc tại sao nó lại thay đổi?
Có những thứ trên đời này vốn không thể giải đáp nhưng cũng có những thứ thiên địa thực ra không muốn cho ngươi câu trả lời. Đó là quy tắc khó hiểu của thế giới này, ngươi muốn giải đáp vậy thì phải phá bỏ những quy tắc ấy. Nhưng điều quan trọng nhất đấy là, ngươi có đủ quan trọng để tiếp cận với những quy tắc ấy không. Vấn Thiên không biết, vậy thì hắn chưa đủ quan trọng!
Trên bến thuyền vẫn là những con người đang tất bật với cuộc sống mưu sinh của mình, từng bao muối nối đuôi nhau đến chỗ nó cần đến. Vấn Thiên lúc này đã đứng dậy, cơ thể hắn đã hồi phục mấy phần. Hắn khoanh tay dựa vào thân cây nhìn những con người ấy, miệng thì mấp máy ngọn cỏ trên môi, hắn thấy Từ Hiếu Sinh, y vẫn chật vật như thường ngày, nhưng đôi chân kia đã cứng cỏi hơn nhiều rồi. Đôi mắt Vấn Thiên chăm chú nhìn gã thư sinh, cuộc trò chuyện với gã ban nãy khiến Vấn Thiên có những cảm xúc rất lạ lẫm, nó là chút hưng phấn, là chút bất ngờ cùng sự đồng cảm mãnh liệt. Con đường mà Vấn Thiên muốn đi nó rất khác biệt trong thế giới này, để kiếm tìm một người có chung chí hướng với mình quả thật rất khó, vậy mà hôm nay hắn thực sự gặp được một người như vậy.
Khuôn mặt nhẵn nhụi của Từ Hiếu Sinh trở nên đỏ rực dưới cái nắng chói chang, cái áo của gã cũng đã ướt đẫm vì sự mệt nhọc nơi thân thể. Từ Hiếu Sinh rất đặc biệt trong suy nghĩ của Vấn Thiên, là con nhà quyền quý lại có thể vứt bỏ sự sung sướng mà bao người ước ao để trở thành một tên cửu vạn vất vả thấp kém. Thực ra cái thấp kém ấy chỉ là do đám giàu có kia nhìn nhận, chứ trên đời này nếu việc ngươi làm không phạm phải luân thường đạo lí thì chẳng có gì là thấp kém cả. Dù cho là vậy cái nghị lực ấy của Từ Hiếu Sinh quả thật khiến Vấn Thiên rất khâm phục. Chỉ có điều thế giới mà hắn sẽ thay đổi cùng thế giới của Từ Hiếu Sinh có những sự tách biệt cực kì lớn, hắn gần như chẳng thể làm gì để giúp y cả. Có lẽ những lời nói lúc nãy là thứ duy nhất hắn có thể giúp.
Sau lưng Vấn Thiên vang lên tiếng thở phì phì, hắn quay đầu thì thấy Tiểu Hắc đang đứng cạnh hắn. Vấn Thiên cười cười xoa đầu con ngựa, nó vừa chở xong cho ông Hoa một chuyến hàng. Tiểu Hắc cũng dụi dụi cái đầu của mình vào bàn tay ấy, đôi chủ tớ này trông thì hơi khắc khẩu, nhưng vẫn yêu thương nhau lắm!
-Vấn Thiên à! Hôm nay hơi nhiều hàng, cháu cho ta thuê Tiểu Hắc cả ngày nhé!
Vấn Thiên vừa nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy thì vội nhìn sang, hắn thấy ông Hoa đang đi về phía mình. Hắn cười rồi nhẹ giọng nói:
-Ông Hoa ạ! Cái đó thì tùy Tiểu Hắc à! Nếu nó muốn nghỉ thì cháu cũng chẳng làm gì được.
Ông Hoa nghe xong thì nhoẻn miệng cười nói:
-Cháu nói thế thì được rồi. Lúc nãy ta có hỏi qua Tiểu Hắc, thấy nó có vẻ đồng ý nên ta muốn hỏi lại ý của cháu. Mà con ngựa này cũng thật kì lạ, ta nói gì hình như nó cũng hiểu. Chẳng biết cháu kiếm đâu ra con ngựa tốt thế này!
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên nhìn Tiểu Hắc đang lững thững vét nhặt chút cỏ non mới nhú. Một con ngựa có thể biểu đạt cảm xúc cùng mong muốn qua từng ánh mắt cử chỉ sao có thể không kì lạ được. Vấn Thiên vuốt ve cái lưng gầy gò của Tiểu Hắc, vui vẻ nói:
-Có lẽ là duyên số!
Đấy có lẽ là lí do hợp lý nhất cho sự gặp gỡ của hắn cùng Tiểu Hắc, càng bên cạnh nó Vấn Thiên càng cảm thấy sự gắn kết, nó giống như một người bạn, một người đồng hành của hắn vậy.
-Haha! Là duyên số sao? Có thể là như vậy thật. Mà thôi, ta đang bận chút chuyện, cháu cứ bình tĩnh mà nghỉ ngơi đi. Tiểu Hắc này! Tí ra kho chở hàng tiếp đấy.
Vấn Thiên chào với theo bóng lưng của ông Hoa. Ông Hoa thực sự là một người tốt, ông lão hiền hậu ấy chưa từng nạt nộ bất cứ một câu nào với những người xung quanh mình, luôn giữ trên môi là một nụ cười ấm áp. Hôm qua lĩnh lương Vấn Thiên còn thấy ông Hoa dúi thêm vào tay một người cửu vạn chút tiền khi biết con trai của người ấy bị bệnh. Ra đến thế giới bên ngoài Vấn Thiên mới nhận ra rằng, thế giới này vẫn còn đẹp đẽ lắm. Những con người tốt đẹp vẫn hằng ngày tô điểm thêm cho sự đẹp đẽ ấy, dù bằng cách này hay cách khác, dù cho ít hay nhiều. Chỉ là nó vẫn quá nhỏ bé trong cái thế giới xấu xí này.
Nắng vẫn trải dài trên nền gạch xám, những vất vả kia vẫn theo mồ hôi lăn dài trên má. Vấn Thiên lắc đầu thở nhẹ một hơi, chút đẹp đẽ ấy cũng chẳng thể thay đổi trật tự thối nát của thế gian, con người vẫn đang phải khổ cực trong cuộc sống giản đơn của mình, tồn tại được thật sự là hạnh phúc. Thứ hạnh phúc đáng nhẽ ra phải dễ dàng có được.
Vấn Thiên quay người nói với Tiểu Hắc, hắn bảo nó không được làm quá sức, mệt quá thì nghỉ. Thực ra tiền lương của hắn cũng đủ để nuôi hắn cùng sự tham ăn của Tiểu Hắc, nhưng mà hắn muốn giúp mẹ con dì Dương thứ gì đó, tiền là cách thực tế nhất rồi. Hắn cũng đã nói qua việc ấy với Tiểu Hắc, hắn muốn nó biết ý nghĩa việc nó đang làm, hắn cũng chẳng muốn mình trở thành một tên bóc lột. Thật vui vì Tiểu Hắc đồng ý.
Nhìn Tiểu Hắc đang cắm cúi ăn đám cỏ voi, Vấn Thiên dâng lên chút cảm giác là lạ, sự nhân tính nơi con ngựa gầy ấy khiến hắn hơi chút sợ hãi, sợ hãi bởi vì những thường thức nơi hắn chợt sinh ra dị dạng. Vẫn là nụ cười nở trên môi, Vấn Thiên chợt cười cợt chính bản thân mình, sự nhân tính nơi con ngựa ấy chắc là một điều diệu kì của tạo hoá, nó đến bên cạnh hắn, bởi vì hắn cũng là một điều diệu kì.
Nắng chói chang rọi nóng con đường vàng, Vấn Thiên nhẹ bước với chút ít nỗi niềm đang mang. Mỗi giây mỗi khắc còn tồn tại trên đời hắn đều rất quý trọng, có rất nhiều thứ dường như đã rời xa khỏi hắn, hắn đang cố gắng để tìm kiếm những quen thuộc ấy về với bản thân mình. Nhìn dì Dương hắn luôn thấy ở người phụ nữ ấy có rất nhiều nét của mẹ, không ngờ trên cái hành trình này lại góp nhặt được chút quen thuộc. Bên tai Vấn Thiên chợt vang lên âm thanh gào thét, Vấn Thiên giật mình, hắn biết âm thanh đó là của ai.
Trong mái nhà tranh sập xệ, một người thanh niên đang kêu gào vật vã trên giường, hắn lăn qua rồi lộn lại, đôi đồng tử trắng rã cùng với biểu cảm đáng sợ trên mặt khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp hãi. Trên chiếc giường ọp ẹp ấy còn có thêm hai người nữa, đó là một bà lão tuổi cũng đã già đang dùng đôi tay gầy guộc của mình ghì thân dưới của chàng trai và một đôi tay gầy guộc khác cũng đang ghì chặt lấy bả vai của chàng trai ấy. Những âm thanh đáng sợ cứ vang lên bên trong căn nhà đó, hào cùng với nó là những tiếng khóc bất lực.
Vấn Thiên chạy vào tới nhà thì thấy được khung cảnh đau khổ này. Hắn vội chạy tới bên giường, nhanh chóng đưa bàn tay của mình đặt lên trán của người thanh niên. Sự việc tối qua đã khiến hắn nắm bắt được chút ít vấn đề. Mắt Vấn Thiên nhìn chằm chằm thứ khí lưu đen kịt đang lưu chuyển mãnh liệt quanh giường. Máu trong người hắn lại cuộn trào, ngay lập tức bàn tay đặt trên trán liền bắt đầu hấp thụ những luồng khí đen kịt đó. Thứ ấy hôm nay nhiều hơn tối qua gấp nhiều lần, có lẽ đây mới thực sự là phát bệnh. Mồ hôi Vấn Thiên rơi ròng ròng, mắt hắn gắt gao không rời khỏi người của chàng thanh niên, qua sự hấp thụ nơi bàn tay hắn cảm nhận được thứ gì đó bên trong cơ thể người thanh niên đang kịch liệt chống lại hành động của hắn.
Vấn Thiên mở ra linh thức, hắn muốn nhìn nhận thật kĩ cơ thể của người thanh niên, hắn tin chắc đây không phải là bệnh, cơ thể của người này dường như tồn tại một dạng ý thức nào đó, nó đang kịch liệt chống lại sự hấp thụ của Vấn Thiên. Những sợi dây đủ màu sắc đang tái tạo lại cơ thể, mắt Vấn Thiên giật giật, hắn nhìn ra được thứ gì đó. Những sợi dây càng ngày càng dày đặc đồng nghĩa với việc cơ thể kia đã gần được tái tạo đầy đủ, nhưng Vấn Thiên nhận ra có một nơi ở dưới bụng của chàng thanh niên không thể tái tạo. Linh thức tập trung tối đa, những sợi dây ấy gần như đã đạt đến cực hạn, trong đầu Vấn Thiên chợt vang lên tiếng gầm đáng sợ. Thế giới linh thức liền vỡ tan, Vấn Thiên đau đớn lấy hai tay ôm đầu của mình, hắn rên hừ hừ trong miệng, sự đau đớn lan tràn mãnh liệt trong đầu hắn, linh thức bị cắt đứt đột ngột khiến hắn bị phản phệ rồi. Vấn Thiên vẫn cảm thấy sự quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ từ thứ ý thức ấy, nó rốt cuộc là cái quỷ gì?
— QUẢNG CÁO —
Qua một lúc, đầu Vấn Thiên mới dịu lại, hắn từ từ cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình. Hắn thấy có cảm giác là lạ, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt lo lắng của dì Dương cùng bà lão bên cạnh.
-Tiểu Thiên! Cháu không sao chứ?
-Không...có gì đâu ạ! Bệnh đau đầu của cháu bị tái phát mà thôi!
Vấn Thiên ấp úng trả lời dì Dương.
-Cháu đang giấu ta chuyện gì phải không?
Dì Dương lo lắng hỏi tiếp.
Vấn Thiên hơi thấy chột dạ, hắn vội cúi đầu nhìn người thanh niên giờ đã yên ổn trở lại, hắn liền đánh trống lảng:
-Cháu thì có gì để mà giấu! Mà huynh ấy sáng nào cũng phát bệnh thế này ạ!
Dì Dương nghi hoặc nhìn Vấn Thiên nhưng vẫn không hỏi nữa. Thị gật đầu rồi nói:
-Đúng vậy! Sáng nào Tiểu Thương cũng như thế! Nhưng mà hôm nay dữ dội hơn mọi khi rất nhiều, mình dì không thể giữ được nó, may mà có thím Lương đến giúp.
Rồi thị quay sang nói với bà lão bên cạnh:
-Cảm ơn thím Lương! Hôm nay nếu không có thím con cũng chẳng biết xoay sở thế nào!
-Mày không cần cảm ơn đâu! Thím giúp được mày là thím vui rồi! Mà thằng bé này là ai thế, họ hàng nhà mày cũng chẳng được mấy mống, thím chắc đã gặp hết rồi chứ nhỉ?
— QUẢNG CÁO —
Bà lão vừa cười vừa nói rồi quay sang nhìn Vấn Thiên.
Dì Dương nghe xong vội nói:
-Thím giúp con nhiều lắm rồi mà, con thì chẳng giúp thím được cái gì!
Thị dừng lại rồi nói tiếp:
-Còn thằng bé này làm cùng con ở bến thuyền, nó không có chỗ ngủ nên con bảo nó về đây ngủ cho đàng hoàng.
Rồi dì Dương lại quay sang Vấn Thiên nói với hắn:
-Đây là bà Lương, hàng xóm của nhà dì, mấy chục năm qua may được bà chiếu có không thì cái nhà này cũng chẳng tồn tại được đến bây giờ.
Vấn Thiên nghe xong thì vội cúi đầu chào bà lão:
-Cháu chào bà! Lúc nãy cháu vội quá nên không phải phép, mong bà bỏ quá cho ạ!
Bà lão lại cười đánh giá Vấn Thiên một lượt, rồi hỏi han hắn vài câu, Vấn Thiên đáp lời xong liền đi ra ngoài trong ánh mắt nghi hoặc của hai người. Vấn Thiên biết điều đó, nhưng hắn chỉ có thể tránh né sự nghi hoặc ấy, thứ lúc nãy hắn vừa tiếp xúc thực sự đã vượt qua thường thức của hai người ấy rồi.