Ngọn Giả Bạch vẫn luôn phủ đầy tuyết dương cao lớn, chỉ là cũng chẳng phải um tùm toàn lá với cành. Tuyết dương giống bạch đàn, thân thẳng, tán lại chẳng có bao nhiêu, lá cũng vì thế mà ung dung vươn dài, lại thêm vào mọc lên có điều xa cách, chạy dưới bóng cây vẫn có đủ ánh trăng để mà soi sáng.
Trăng nay ngày rằm, lại đúng chính hạ, sáng chẳng khác nào ngày còn chưa tan, cả không gian sáng sủa đến rõ ràng chi tiết.
Dưới cái sáng sủa ấy, dưới những bóng cây tuyết dương ấy, lại có hai kẻ thưởng trăng đã chán, giờ lôi nhau ra mà đấu đá một trận. Cũng chỉ khổ mấy cành tuyết dương, đón gió còn chưa thoả niềm mong liền đã bị chút phong thanh của chi chiến mà đứt đoạn từng đoàn.
Hai kẻ kia một trước một sau mà lao nhanh giữa rừng tuyết dương rộng lớn. Nơi đây là sườn núi, lại không phải dốc nghiêng, chúng liền chẳng ngại buông chân mà chạy loạn. Kẻ lẩn người dí, chẳng mấy chốc đã rời rất xa thác nước.
Đoạn đường mà chúng đi qua, hình dung đúng một chữ loạn. Cành lá đứt đoạn, chim chuột chạy cong đuôi, khỉ dưới đêm trăng mà phải hú hét điên dại, lại cứ ngỡ như ngọn Giả Bạch này sắp tan tành đến nơi.
Bất quá, ngỡ như thế, là bị mấy thanh âm của đám nhát gan kia doạ lầm. Thực tế ra cây cũng chỉ đổ vài cái, chim chuột chết có vài con, đám khỉ lom dom vừa thấy hoa lửa thì đã trốn xa biền biệt. Làm cuộc đấu đá chỉ bé bằng con kiến lại tưởng rằng chúng thần phân tranh.
Nhưng mà, dù bé cỏn con như thế, lại có kẻ bởi cái lực chiến khủng bố của bản thân, làm người dí theo không được phải thầm than “thần toán”.
Huỳnh Chấn Vũ nhìn thân ảnh Vấn Thiên hết lao rồi lại cúi, hết phóng rồi lại thu, cũng chỉ còn biết bất lực mà đỡ mà đuổi.
Nay đã trong rừng cây, vật cản quả thật nhiều vô số kể, vậy mà cái rìu xoay kia vẫn chưa thể kể ra một lần sai số, có chăng chỉ là, cái thân ảnh gầy gò trước mặt, bây giờ bắt rìu phải uốn éo thêm chút công phu mà thôi.
Khủng khiếp!
Đấy là cảm thán trong bất lực.
Huỳnh Chấn Vũ lúc này quả thực là bất lực. Đuổi không được, chạy càng không xong. Hắn cũng chẳng thể lý giải vì sao, kiếm tu của Kiếm Thủy Môn theo như những cố sự trong đầu hắn còn lưu lại, vẫn có thể đánh cho đám viễn kích chiến sư ngoài kia thất điên bát bảo. Hắn yếu kém thế này sẽ phải trau dồi thêm nhiều lắm.
Bỗng cái thân ảnh phía trước dần chậm lại tốc độ, Huỳnh Chấn Vũ cũng không bất ngờ, bởi vì từ lúc giao chiến cho đến nay, hắn nhận ra cái rìu xoay kia sau mỗi lần công kích đều sẽ chậm lại chút ít Cho đến bây giờ, tốc độ xoay tròn so với trước kia từ mười chỉ còn năm sáu, quỹ tích cũng vì thế mà không thể quỷ dị như trước, tốc độ dội về cũng chẳng còn nhanh chóng như xưa, vậy nên buộc phải chậm lại tiết tấu. Xem ra thứ vũ khí dị hợm này vẫn còn quá nhiều vấn đề.
Điều này cũng chẳng có gì khó lý giải, dẫu sao cái rìu xoay kia vốn chỉ xoay tròn theo quán tính sau một hồi truyền động, không có pháp lực gia trì trạng thái đương nhiên sẽ từ từ chậm lại.
Bất quá, cục diện của cuộc đấu này vẫn như trước, là Vấn Thiên áp đặt, chỉ là lúc này, Huỳnh Chấn Vũ đã có thể dần dần thu hẹp khoảng cách.
Vấn Thiên chạy đã từ tốn hơn rất nhiều, cảm nhận được tốc độ đang dần chậm của rìu xoay liền sinh điều bất đắc dĩ. Điểm yếu chí tử của cái rìu xoay này vẫn là nhiều như vậy. Không thể chủ động xoay tròn, xoay được rồi cũng chẳng thể giữ được trạng thái ấy quá lâu.
Sở dĩ Vấn Thiên hắn hiện tại có thể giữ được rìu xoay so với trước kia lâu như thế, cũng là bởi luôn tính toán góc độ chuẩn xác nhất cho rìu xoay, để khi va chạm luôn là mất đi ít lực đạo nhất có thể. Thêm vào Huỳnh Chấn Vũ chưa đủ tinh tế để nhận ra điểm yếu ấy, kiếm trên tay luôn chỉ đón đỡ theo bản năng. Nếu gã thêm chút tiểu xảo vào, chém đến rìu xoay ngược hướng xoay tròn, chẳng mấy hồi mà cái rìu sẽ chẳng còn xoay được nữa.
Những điểm yếu kia, Vấn Thiên từ ngày đầu dùng rìu xoay đã nhận ra, cũng hiểu thứ vũ khí này nếu không tìm ra cách bổ sung tốc độ, là không thể triền đấu.
Những tưởng hôm nay linh thức đã tiến bộ vượt bậc, có thể từ dụng rìu chuẩn xác mà kết thúc chóng vánh đấu cuộc, lại không ngờ Kiếm Thủy Môn lại có cái thủy vực còn biến thái hơn cả linh thức, thêm vào ngộ tính kiếm đạo của Huỳnh Chấn Vũ xác thực yêu nghiệt, dụng Kiếm Thủy Quyết dù chưa thuần thục vẫn có thể dùng kiếm chiêu mà hoá giải toàn bộ công kích. Nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu cùng khả năng vận dụng lợi thế của gã còn quá non kém, thì Vấn Thiên hắn trận này xác thực thua rồi.
Chỉ là, Vấn Thiên vẫn biết cách làm thế nào để thắng cái cuộc tỉ thí này.
Nhưng trước tiên, phải dừng lại đánh nhau cái đã.
Nhìn Vấn Thiên đang chạy bỗng thu rìu rồi đứng yên, Huỳnh Chấn Vũ thấy lại không dám tiến tới, cũng lập tức dừng lại theo. Đáng nhẽ ra hắn phải nhân cái cơ hội khó hiểu này mà áp sát. Chỉ là, “khó hiểu” quả thật khiến kẻ tâm tư cẩn thận chùn bước. Không biết đương nhiên sẽ không bước, lại thêm vào khả tính toán vẫn luôn phải cảm thán từ nãy tới giờ của Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ chắc chắn sẽ không dám xông loạn. Luyện dược sư chung quy vẫn luôn cẩn thận.
Vậy là hai gã thiếu niên lại đứng đấy nhìn nhau.
Sáng trăng rọi chiếu, rìu xoay dù đã xoay chậm nhưng vẫn chẳng khác nào hoa ban quay tròn trong gió. Lam quang dưới trăng tỏ lại càng ánh điều cao sang.
Không gian bỗng nhiên trập trùng trọng khí, gió thổi qua lại thêm vị lạnh lẽo, chim chuột đã chạy hết, khỉ cũng đã trốn xa, còn đám ba hoa to gan ở lại cũng chẳng dám hò hét đến đủ lời thất thanh.
Đột nhiên, lá khô vừa yên ả được lúc lại bắt đầu lao xao, vì hai kẻ kia đã lại di chuyển, không phải một chạy một đuổi, mà chính là lao vào nhau.
Huỳnh Chấn Vũ vừa thấy Vấn Thiên lao đến chỗ mình, dù hoài nghi phủ kín nhưng cũng chẳng dám đợi người ta tới mà đánh phủ đầu, liền vứt đi lưỡng lự, cầm chặt lấy Thủy Kiếm, rót thêm pháp lực, vận tối đa bộ pháp mà chém đến Vấn Thiên.
Mắt Huỳnh Chấn Vũ chợt nheo lại, khó hiểu mới vừa tan lại hiện, bởi vì cái rìu kia đã ngừng xoay, cũng thu lại chỉ còn một lưỡi.
Cũng chẳng mấy chốc, thiếu niên ấy cũng hiểu được, sao Vấn Thiên lại thu rìu, gã thì ra cũng muốn đánh cận chiến.
Kiếm rìu rốt cuộc lại lần nữa phân tranh, cũng chẳng có cái gì gọi là hoàn toàn nghiền ép, nhịp đầu đều là lưỡi chạm lưỡi.
Huỳnh Chấn Vũ nắm chặt kiếm trong tay, mồ hôi đã vã đến ướt nhẹp. Có lẽ do hồi hộp lần đầu thực sự cầm kiếm đánh nhau, hoặc cũng có thể, do cái rìu kia vậy mà chém vào Thủy Kiếm lại không rơi vào hạ phong.
Thủy Kiếm nay lam quang đã dần ẩm đạm, vừa bị đánh tan pháp lực, thêm vào việc tiêu tán sau va chạm. Vậy mà có chút yếu thế.
Nhìn đến rìu xoay nay đã như một thanh phác đao trên tay Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ không khỏi xuýt xoa một trận. Vấn Thiên cũng giống hắn, đều biết Kiếm Thủy Quyết, thậm chí sở học về kiếm của gã còn nhiều hơn hắn gấp trăm lần. Tính ra, ngoài mỗi việc bản thân hắn mang chút pháp lực, mọi ưu thế còn lại trên chiến trường đều là Vấn Thiên nắm trọn.
Nhưng Huỳnh Chấn Vũ cũng không muốn cái lời nói ban nãy của mình thành một cái trò cười, cũng không tin mình thân mang kiếm chủng lại đánh không lại một phàm nhân.
Cái rìu kia lại lần nữa đến, bày ra đủ sắc bén, dưới ánh nguyệt quang càng thêm điều buốt lạnh.
Thủy Kiếm lam quang cũng khởi, lần này lại không chọn ngạnh kháng mà đối công. Huỳnh Chấn Vũ nhẹ xoay người một góc, biến kiếm chiêu thành đón đỡ nhẹ nhàng. Kiếm vừa chạm liền hoàn thành xoay người, quét kiếm một đường dọc lưỡi rìu, giữa thiên không vạch thành nguyệt khuyết, tuyết dương xung quanh theo đó mà đứt lìa đổ xuống, rồi quay trở lại chém về phía Vấn Thiên.
Rìu trên tay cảm giác như vừa chém vào bùn nhão, Vấn Thiên biết có điều không ổn. Lại thấy Huỳnh Chấn Vũ trong sát na nhỏ bé bỗng dưng xoay người, thần tình nhanh nhạy liền làm ra phản ứng, vội thu rìu vẫn còn chưa hết lực đạo lui về chặn trước mặt, đồng thời khom người hạ thấp cơ thể, hòng tránh thoát khỏi điểm cường công của Thủy Kiếm.
Thủy Kiếm rốt cuộc chém tới. Hoa lửa lại nhuộm cam góc rừng. Vấn Thiên cánh tay vậy mà có chút đau dại, cả người lại bị lực đạo của kiếm chiêu chấn lùi đi mấy bước.
Huỳnh Chấn Vũ thấy Vấn Thiên thành công đỡ được, lại xảo diệu tránh khỏi thời điểm kiếm trong tay hắn lực đạo mạnh mẽ nhất, khuôn mặt dần hiện ra ngưng trọng. Một kích vừa nãy trông như bình thường, nhưng hắn đã quán chú gần như toàn bộ pháp lực, muốn một kích san bằng chiến cuộc. Tiếc là, Vấn Thiên quá ranh mãnh. Cũng tiếc là, thủy vực của hắn vậy mà không đủ mạnh mẽ để phụ trợ cơ thể làm ra thủy di một cách nhanh chóng.
Nhưng Huỳnh Chấn Vũ một công kích toàn lực vừa nãy, cũng chưa phải là tất cả sắp đặt. Chân vừa chạm đất liền đạp mạnh, lại một lần nữa phi thân chém tới.
Vấn Thiên thân vừa lùi, vừa kinh nghi nhìn tới thân ảnh Huỳnh Chấn Vũ, một kiếm vừa nãy, theo phán đoán của hắn đã là một kích toàn lực, vậy mà gã đệ đệ này vẫn còn đủ dũng khí để một lần nữa tiến công. Không có đủ pháp lực quán thâu vào kiếm, nào đủ nhanh đủ mạnh để đánh ngang tay với hắn.
Chợt Vấn Thiên cảm thấy giật mình, những sợi dây của linh thức bỗng nhiên có thêm vài sợi, lại truyền đến thủy tức dạt dào, nơi nó xuất hiện, chính là ngay phía sau Vấn Thiên sắp sửa đặt chân xuống.
Vấn Thiên thầm than không ổn, cũng sinh ra khó hiểu. Chiến trường này là do hắn chọn, vốn không phải ngẫu nhiên, nơi đây chính là cực kì ít thủy tức, bởi vì dưới chân chính là địa hoả. Thủy vực là điều động thủy tức không gian, không phải từ thủy chủng trong linh hải, Huynh Chấn Vũ xác thực cũng không phải thủy thuật sư. Vậy vũng nước này từ đâu mà có.
Suy nghĩ kia chỉ là thoáng qua, hiện tại cũng không cho phép hắn nghĩ đến thấu triệt. Vấn Thiên lúc này dù bị động cũng chưa hoàn toàn rơi vào khốn cục. Rìu trên tay bỗng tách lưỡi, Vấn Thiên liền lập tức vặn người, đồng thời chống rìu xuống đất, mượn lực mà xoay người thay đổi quán tính. Cánh tay còn lại cũng không phải bỏ không, vội luồn vào thắt lưng rồi nhanh chóng phóng thẳng đến Huỳnh Chấn Vũ.
Thấy toàn bộ hành động của Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ quả thật điên mất rồi. Mắt thấy chỉ cần một tức thời gian là chân Vấn Thiên đã hãm vào vũng nước, lại có thể mau chóng làm ra hành động, chẳng nhẽ đánh nhau nhiều có thể xử lý nhanh như vậy ư?
Huỳnh Chấn Vũ mặt càng thêm ngưng trọng, cũng không từ bỏ thế tiến, dẫu sao chủ động hiện tại vẫn là hắn, Vấn Thiên dù cho có nhanh, cũng chỉ thoát được thân hãm bùn nước, không tránh được kiếm chém qua. Kể cả cánh tay kia đã vung ra phi kiếm, nhưng góc độ bởi vì bản thân Vấn Thiên không ổn định, liền để hắn dễ dàng làm ra né tránh.
Mắt thấy đã có thể chạm kiếm vào người Vấn Thiên mà kết thúc chiến cuộc, bỗng nhiên cả cơ thể Vấn Thiên đang uốn éo lập tức thay đổi, cả người lập tức rời đất mà lao thẳng đến Huỳnh Chấn Vũ.
Huỳnh Chấn Vũ ngưng trọng đã liền tiêu tán, hiện tại chính là sợ hãi. Thế giới quan của hắn lại một lần nữa bị Vấn Thiên đảo lộn.
Vấn Thiên, huynh biết bay sao?