Nhìn nụ cười đắc ý của Huỳnh Chấn Vũ, Vấn Thiên vì đó mà cũng vui vẻ lây, hắn thực ra chẳng muốn có một trận chiến vĩ đại như lời của y, bởi vì hắn vốn không có sức để làm việc ấy. Bản thân cũng chỉ là phàm nhân có đôi chút tiền vốn dựa vào, nếu đem so với một tu hành giả quả thật nó giống với trò đùa của kẻ mộng mơ. Thiên cảnh đã có thể phi hành, Vấn Thiên đứng dưới mà nhìn người ta vung kiếm chém chết mình ư, hài hước thật đấy. Nhưng nếu không đánh để lấy lại thì cũng chẳng có cách gì khả dĩ hơn, đâm ra suy nghĩ của hắn mấy hôm nay cũng chỉ là một vòng tròn không có lối ra.
Chỉ là, nhìn tên thiếu niên trước mặt vì mình mà cả người ướt đẫm mồ hôi, Vấn Thiên không dám nói ra suy nghĩ của bản thân mình, Huỳnh Chấn Vũ đắc ý như vậy, chắc có lẽ y có niềm tin gì đấy, hắn vốn không để ý, nhưng hắn sợ rằng nếu niềm tin của y là sai lầm, hậu quả không chỉ đơn giản là một mình hắn gánh lấy, mà có thể nó lây sang cả y.
-Đệ có niềm tin lớn lao đến vậy sao?
-Chuyện này vốn đơn giản, cũng chẳng cần niềm tin lớn lao làm gì!
Nghe câu trả lời của Huỳnh Chấn Vũ, Vấn Thiên khổ sở cười, y quả thật rất tự tin.
-Thân ta là phàm nhân yếu ớt, nói đơn giản chỉ là ngụy biện mà thôi!
Vấn Thiên thu lại nụ cười, trầm giọng nói.
Huỳnh Chấn Vũ cảm thấy Vấn Thiên đang có khúc mắc trong lòng, niềm tin của y thật sự là có nhưng không ngờ rằng kẻ luôn kiên định mà mình thường nghĩ, hiện tại lại có cái vẻ mặt của kẻ bi quan này. Huỳnh Chấn Vũ không nhịn được mà trách móc:
-Trong lòng huynh sao luôn mâu thuẫn vậy. Lúc thì nói như chém đinh chặt sắt, lúc lại rón rén như thiếu nữ không dám bước qua thường thức hủ lậu. Thế rốt cuộc huynh thực sự muốn gì?
Vấn Thiên mím mím cái môi, lại chẳng nói được cái gì. Cái vòng tròn mấy hôm nay xoay vờn cuối cùng cũng bị nói ra. Tự dưng có Huỳnh Chấn Vũ ở bên đồng hành, lòng hắn xúc động không thôi, nhưng bởi vì có y đồng hành, mọi việc hắn làm nếu có hậu hoạn cũng không chỉ mình hắn gánh lấy, mà sẽ liên lụy đến người thiếu niên này, hắn sao đành. Ngày đó Khánh Điệp suýt chết, bản thân hắn tuy nói với đại ca như thế nhưng suy nghĩ nhiều chứ, hắn sợ ai đó vì mình mà tổn thương, lại vì mình mà...chết. Hắn nếu không cố được mà chết thì do bản thân hắn chịu, nhưng nếu ai đó vì hắn mà chết, người gánh chịu không phải là hắn, bởi hắn không còn tư cách để gánh chịu.
Vấn Thiên kéo ra cái ghế, nặng nề mà ngồi xuống, rót cho mình chén nước, uống xong liền trầm giọng nói:
-Tại sao lại phải giúp ta?
-Bởi chúng ta rất giống nhau!
Huỳnh Chấn Vũ nhẹ cười, cũng kéo ghế ra ngồi xuống, tay lấy ra mấy cái lọ sứ, vừa nói vừa cho từng khối nhỏ trên tay mình vào trong.
Vấn Thiên nghe thế, cũng hơi bất ngờ, nhưng mà, hai người bọn hắn có gì mà giống nhau, hắn lắc đầu phủ nhận:
-Chúng ta không giống nhau!
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ máy máy con mắt, lại nheo mày nhìn gã thiếu niên đang ủ ê trước mặt mình, rồi bỗng nhiên cười nhẹ mà nói:
-Huynh sai rồi! Trước kia bên ta cũng chẳng có bạn bè, những kẻ tự xưng là bạn vốn chỉ vì lợi ích của người thân mà cố tình tiếp cận, cũng bởi vì ảnh hưởng của nhà ta nên mới vui vẻ mà ở bên. Ta thực ra biết tất cả, những người bạn đó thực ra không xấu, nhưng tình bạn gắn kết từ lợi ích của người bề trên vốn không phải tình bạn. Nếu lúc đó không có huynh trưởng cạnh bên, ta cũng vì buồn chán mà héo hon rồi!
Huỳnh Chấn Vũ nói đến đây rót cho mình chén nước, rồi lại rót cho Vấn Thiên, đặt ngay ngắn trước mặt liền nhẹ cười nói tiếp:
-Đệ thực ra cũng có những mơ mộng chẳng thể với lấy, làm Thần Dược sư cũng chỉ là phút thăng hoa sau vài lần cảm nhận bản thân có tí thành tựu. Đệ vốn chẳng quan tâm vấn đề ấy, bởi đó mà đệ thấy tự tin, bởi đó mà đệ thấy vui vẻ. Rồi khi đệ nghe huynh nói về con đường cao cả của mình, đệ lại nhận ra bản thân cũng muốn làm vậy. Giúp đỡ huynh vì bản thân đệ chỉ có huynh thật sự là bạn, giúp đỡ huynh vì ta muốn những mơ mộng của bản thân vì mơ mộng của huynh hoàn thành mà có thể dũng cảm mà tiến tới. Huynh vốn đặc biệt, sao lại cứ phải lo lắng thứ mình có thể làm được!
Vấn Thiên cúi nhẹ đầu, hắn mím mím cái môi bé nhỏ của mình, những vết sẹo theo đó mà giãn ra, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Chấn Vũ đang buồn bã nhìn mình, hắn bỗng cảm thấy mình vừa phụ đi lòng tin của ai đó. Rồi hắn chợt nhớ tới lời hắn từng nói với đại ca trên mỏm đá sáng sớm hôm ấy, rằng hắn sẽ đi để hiện thực giấc mơ của mình, sẽ đi để trở thành một thứ đẹp đẽ của thế giới này. Kiếm Thủy Môn vốn đẹp, Thủy Kiếm cũng đẹp, vậy giờ muốn gìn giữ thứ đẹp đẽ giống như hắn muốn trở thành, bản thân lại rón rén thế này. Nhìn gương mặt chẳng chút sợ hãi của Huỳnh Chấn Vũ, hắn nhận ra mình vốn không tin tưởng, hắn không tin tưởng bản thân mình, cũng không tin tưởng người bạn của mình. Tâm tình của hắn sau khi rời nhà đã thay đổi rất nhiều, lúc chưa đi quả thật nó không lay chuyển, đi rồi mới biết nó bất ổn không thôi, có lúc tự tin chẳng sợ, có lúc lại sợ hãi bởi bản thân yếu ớt, sợ hãi người xung quanh vì mình mà tổn thương. Vấn Thiên hắn sai thật rồi sao.
Huỳnh Chấn Vũ đợi mãi chẳng thấy Vấn Thiên trả lời, nhìn khuôn mặt toàn sẹo đang thẫn thờ, y liền biết gã đang suy nghĩ về mớ bòng bong trong đầu mình. Huỳnh Chấn Vũ chẳng hiểu sao con người ấy lại khó hiểu đến vậy, đang vui vẻ cũng có thể buồn, cứ ngỡ tự tin không ít nhưng có lúc lại rón rén chẳng yên. Huỳnh Chấn Vũ rốt cuộc không nhịn được to tiếng nói:
-Đến hiện tại, huynh sợ rồi sao?
-Ừ!
Vấn Thiên trả lời một cách gọn lỏn, cũng não nề.
Huỳnh Chấn Vũ nghe vậy liền buồn bực to tiếng nói:
-Sợ như vậy thì lấy kiếm về kiểu gì, sợ như vậy viết lại “vở kịch” của thế giới này sao đây?
-Giúp ta, đệ có thể sẽ chết!
Vấn Thiên ủ dột mà khó khăn nhẹ nói.
Mặt Huỳnh Chấn Vũ ngây dại khi nghe câu nói ấy. Y khó hiểu hỏi lại:
— QUẢNG CÁO —
-Sao đệ lại chết được?
-Vì việc ta làm nếu thất bại sẽ làm liên lụy đến đệ.
-Nói đi nói lại, vẫn là bản thân huynh cảm thấy mình nhỏ bé, huynh bảo huynh chán ghét tiên nhân cơ mà, bảo thay đổi thế giới này cơ mà, cứ sợ đông sợ tây, chưa làm đã nghĩ đến thất bại, vậy huynh trở về nhà đi, ở đây làm gì nữa!
Huỳnh Chấn Vũ mặt đỏ gay đứng dậy gắt lên mà nói. Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khác lạ lúc này của Huỳnh Chấn Vũ, cũng chỉ thở nhẹ khó khăn đáp lời:
-Ta trước đây bởi tín niệm của bản thân mình mà mắc phải sai lầm, từng khiến đệ đệ ruột vì bảo vệ ta khỏi hậu quả của sai lầm ấy mà suýt chết. Bây giờ gặp được đệ, ta mới nhận ra bản thân ta không muốn ai đó vì mình mà gặp nguy hiểm, vậy nên ta...sợ!
Huỳnh Chấn Vũ mặt giãn đi, cái đỏ gay cũng dần biến mất, y nhìn lên khuôn mặt đang trầm mặc ngồi đấy, y bỗng cười, lắc lắc cái đầu nói:
-Huynh nghĩ đệ chưa nghĩ đến hậu quả của việc chúng ta đang làm sao? Đừng quên đệ cũng là tu hành giả, thứ đệ từng được dạy đủ để bản thân đệ có thể phân tích tính nguy hiểm của nó, nhưng mà...đệ chẳng thấy có gì nguy hiểm, đã không nguy hiểm sao có thể chết. Thêm vào nữa, chẳng nhẽ huynh nghĩ đệ yếu ớt như vậy, giờ đã coi nhau là bạn thì cũng nên tin tưởng nhau một chút chứ!
Vấn Thiên cũng cười, nhưng mặt hắn trông vẫn khá ảm đạm, chỉ là nghe Huỳnh Chấn Vũ nói đến mức này, hắn nhận ra sự sợ hãi của bản thân lại quay trở về với cái lí lẽ vòng tròn bảo vệ mà Từ Hiếu Sinh từng bảo với hắn. Rằng thực ra sự sợ hãi ấy cũng giống như hắn đang cố nhốt thiếu niên trước mặt này vào cái vùng an toàn mà hắn đã định ra, hắn đang áp đặt quyền tự do quan tâm người khác của đệ ấy. Vấn Thiên gật gật cái đầu, thì ra đến hiện tại, hắn mới thực sự hiểu điều Từ Hiếu Sinh từng nói, y không đề cập đến chuyện của hắn, một phần là y chẳng biết thế giới tu hành mà hắn nói có hình dạng ra sao, nhưng phần nhiều hơn đó là, y luôn tin tưởng tuyệt đối vào bản thân hắn. Vấn Thiên cười tươi một cái, rót vào chén nước đã cạn đấy của Huỳnh Chấn Vũ mà nhẹ giọng nói:
-Ta xin lỗi! Và cũng...cảm ơn đệ!
-Huynh nghĩ nhiều quá rồi!
Huỳnh Chấn Vũ cười cười nhìn Vấn Thiên, y biết gã thiếu niên này đang vì an nguy của bản thân mình mà lâm vào khúc mắc, cũng vì khúc mắc nên niềm tin vốn lớn lao bỗng dưng bị lay chuyển. Nay hình như gã đã ngộ ra điều gì đó, thấy hắn tươi cười y cũng vui lây trong lòng
Hai người thiếu niên lặng yên ngồi đó mà chẳng nói gì, chắc có lẽ lời của họ đã nói hết từ nãy rồi. Ngồi chán chê cũng đến giờ ăn tối, Vấn Thiên nay ăn lương khô quen thuộc, Huỳnh Chấn Vũ vậy mà cũng ăn lương khô cùng hắn. Vấn Thiên hơi bất ngờ, chỉ là không hỏi. Đang ăn thì hắn nhớ ra cái việc mà hắn từng nói với ông chủ Thúc Sinh, quay sang nói với Huỳnh Chấn Vũ đang khổ sở cắn lấy miếng lương khô bên cạnh:
-Chấn Vũ! Ta có chuyện này muốn nhờ!
Huỳnh Chấn Vũ nuốt lấy miếng lương khô, tay vội cầm chén nước mà tu ừng ực, nghe Vấn Thiên nói khó hiểu hỏi lại:
-Huynh khách sáo cái gì đấy? Chuyện kia đệ chắc chắn giúp huynh mà!
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên nhận ra Huỳnh Chấn Vũ hiểu sai ý mình vội xua tay nói:
-Không phải chuyện ấy! Mà là thế này, con trai ông chủ chỗ ta làm đang mắc bạo bệnh, cơ thể suy kiệt sắp chết, mà đệ là Luyện Dược sư, biết y lý, chắc có thể giúp.
Huỳnh Chấn Vũ nghe ra thì mới vỡ lẽ:
-Tưởng gì! Y lý thì đệ đây biết, chữa bệnh cho phàm nhân chẳng có gì khó khăn cả.
-Nhưng mà...căn bệnh kia rất kì quái đấy!
Huỳnh Chấn Vũ nghi hoặc nhìn Vấn Thiên hỏi lại:
-Là sao vậy? Huynh nói rõ xem nào!
Vấn Thiên mặt dần ngưng trọng, trầm giọng nói:
-Bởi nó liên quan đến ma chủng!
-Là ma chủng tồn tại bên trong ma kiếp sao?
-Đúng vậy!
Huỳnh Chấn Vũ mắt bỗng sáng ngời, y bỗng cười rồi gật gật cái đầu nói:
-Ai da! Thú vị rồi đây, mai huynh đưa đệ đến, đệ cũng xem xem thứ sinh vật yêu dị ấy trông như thế nào!