Ánh sáng chiếu hai năm, cung đình đảo chính, loạn thần tặc tử Thẩm La Hàm phát động, từ việc loại bỏ Thẩm Thị mà kết thúc, triều cương quét sạch.
Vài ngày sau, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.
Thẩm Vân Chiêu mở mắt nhìn màn lụa quen thuộc ở tẩm cung của mình. Hắn không biết bản thân đã ngủ bao lâu, trong đầu đều là một mảnh rối loạn.
Cuối cùng, ký ức dừng ở lúc trong triều đình, gương mặt Thẩm La Hàm không cam lòng phẫn nộ dữ tợn, cùng tiếng Tô Kiều Ngọc nôn nóng gọi.
Nàng, hẳn là không có việc gì đi.
Sau khi tỉnh lại được một lát, bỗng nhiên cảm thấy trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, môi Thẩm Vân Chiêu trở nên trắng, vừa muốn tự mình xuống giường lấy chén nước, một người tiến vào đại điện.
Người đến một thân váy lụa mỏng xanh biếc, đầu tóc được chải gọn gàng, dù cho khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không che dấu được mỏi mệt ở đuôi mắt, cùng gương mặt tái nhợt.
Người này là Tô Kiều Ngọc.
"Ngươi tỉnh?"
Tô Kiều Kiều đưa chén trà bạch sứ qua, cổ tay lộ ra, Thẩm Vân Chiêu nhìn thấy vải trắng quấn quanh.
"Ừ, đây là có chuyện gì?" Thẩm Vân Chiêu nhấp một ngụm trà, cau mày hỏi.
Vẻ mặt Tô Kiều Ngọc đột nhiên hoảng loạn, kéo cổ tay áo giấu đi, mở miệng giải thích nói, "Không có việc gì..."
Lại sợ Thẩm Vân Chiêu hỏi đến cùng, vì thế thuận miệng nói dối, "Ngày hôm qua bị đao của Thẩm La Hàm cọ vào da, băng bó một chút."
Miệng vết thương quả thật là dao nhỏ gây ra nhưng không phải là dao của Thẩm La Hàm.
Mà là dao nhỏ của chính nàng.
Đã nhiều ngày, nàng lật tất cả sách thuốc, cuối cùng cũng tìm được phương pháp cứu Thẩm Vân Chiêu.
Trong đó, mấu chốt là Tử Ô Đằng ngàn năm.
Mấy năm trước, trong cung đúng là có một gốc cây Tử Ô Đằng, ở trong tay Tần Nguyệt Ca. Mà căn cứ vào những gì nàng hỏi được, hai năm trước Thẩm Vân Chiêu hỏi Tần Nguyệt Ca muốn dược liệu này.
Nhưng kỳ lạ là, độc của Thẩm Vân Chiêu chưa được giải, mà dược liệu cũng không thấy tung tích.
Không có manh mối, trong đầu Tô Kiều Ngọc thoáng hiện lên một điều không có khả năng nhưng cũng là khả năng duy nhất.
Hai năm trước, nàng bệnh nặng, bệnh nàng tốt lên, Tần Viễn Mặc chỉ nói là do thần y tương trợ, hiện tại nghĩ lại, có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.
Nàng nghĩ, có thể là Thẩm Vân Chiêu đem dược liệu khó có được kia cho nàng!
Nếu là như vậy, vậy độc của hắn, hiện tại giải dược không phải Tử Ô Đằng mà là máu của nàng.
Tô Kiều Ngọc không thể xác định, chỉ có thể ôm lòng mà thử nghiệm.
Nếu máu của nàng, vẫn còn công hiệu của Tử Ô Đằng, vậy Thẩm Vân Chiêu lần này vì trúng độc mà té xỉu liên tục mấy ngày dùng máu nàng làm thuốc dẫn, hẳn là ba ngày sau sẽ tỉnh lại.
Quả nhiên, ba ngày, tuy vẻ mặt vẫn không tốt nhưng ít nhất không còn hôn mê.
Thẩm Vân Chiêu nhìn Tô Kiều Ngọc sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tối tăm không rõ. Nàng không biết, hắn có thể liếc mắt nhìn thấu được lời nàng nói có phải là thật không, nàng trước nay vẫn không am hiểu nói dối.
Mà Thẩm Vân Chiêu cũng không tiếp tục hỏi, nếu nàng không muốn nói, như vậy hắn liền không hỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, ngồi đó không nói gì.
Cuối cùng là Thẩm Vân Chiêu không kìm chế được, mở miệng đánh vỡ yên lặng," Ở lại đi... Chúng ta cùng nhau."
Trong mắt tràn đầy mong đợi.
Tô Kiều Ngọc xoa bóp tay, miệng vết thương được băng bó ẩn ẩn đau, đau thấu nội tâm.
Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết là suy nghĩ cái gì, cuối cùng khẽ cắn môi, lắc đầu. Nàng không thể mềm lòng, vì hiểu rõ độc của Thẩm Vân Chiêu, nàng cần liên tục bảy ngày dùng máu làm thuốc để hắn ăn vào.
Mà bảy ngày vừa đến, sinh mệnh của nàng sẽ càng ngày càng suy yếu.
Nàng không muốn khiến hắn cảm thấy có lỗi với nàng, ly rượu độc hai năm trước, là nàng có lỗi với hắn, cuối cùng còn đem dược liệu giải độc tự nguyện để lại cho nàng.
Hiện tại, nàng đem những chuyện này đều trả lại cho hắn, bọn họ, chính thức không ai nợ ai.
Thấy nàng thờ ơ, trong lòng Thẩm Vân Chiêu sốt ruột, mặt mày đều là ôn nhu lưu luyến, "A Ngọc..."
"Ta biết mấy năm nay ta làm phu quân của nàng, không thể cho nàng bất kỳ thức gì cùng với tình cảm, là ta phụ nàng."
Tô Kiều Ngọc biết, bọn họ ai cũng không nợ ai, hoặc là nói, ai cũng thiếu ai.
Nhưng, cuối cùng, huề nhau.
"Có phải trong lòng nàng còn oán ta, oán ta không sớm một chút nói ra chân tướng cho nàng biết."
"Ta cũng có cân nhắc của ta, nghĩ rằng nàng không biết có lẽ sẽ tốt hơn. Đều là ta tự chủ trương... Đều oán ta..."
Hắn muốn giữ Tô Kiều Ngọc lại, ở bên cạnh hắn. Nếu chỉ còn mình hắn coi giữ giang sơn, vậy thì còn có ý nghĩa gì?
Trong lòng hắn cho tới bây giờ, xem trọng không phải là núi sông.
Ngày trước, trong lòng giả bộ báo thù nàng.
Hiện tại, thù đã báo, nếu hắn ở trên ngôi vị hoàng đế vậy phải làm chuyện mà hoàng đế nên làm. Hiện giờ, trong lòng hắn để ý chính là Tô Kiều Ngọc, chỉ có một người.
"Ta không oán ngươi." Tô Kiều Ngọc lắc đầu lần nữa, nhẫn tâm mà đè xuống cuồn cuộn cảm xúc trong mắt, trên mặt lại lạnh nhạt nói.
"Có lẽ từ trước đã oán qua, nên hiện tại cũng không oán."
Trong lòng Thẩm Vân Chiêu đau xót, chẳng lẽ ngay cả oán giận nàng cũng không muốn cho hắn sao, đối với hắn, người đã mất đi cảm xúc, đây mới là đáng sợ nhất.
Tô Kiều Ngọc không biết trong lòng Thẩm Vân Chiêu nghĩ như thế nào, hiện tại nàng muốn làm là hoàn toàn vạch ra giới hạn của hai người.
"Dù có nguyên nhân, nhưng chuyện phát sinh mấy năm nay, ta khó có thể quên..."
Tô Kiều Ngọc ổn định lại cảm xúc, lạnh lùng nói, "Vân Nhi đã chết, ở Vị Thủy từ biệt."
"Ta đã sớm không phải là Tô Kiều Ngọc lúc đầu!"
Thẩm Vân Chiêu nghe vậy, trong lòng nhất thời trống trải, bọn họ đã thật sự không thể trở về được ư? Hắn không muốn mất nàng, hắn không muốn sau khi kết thúc tất cả chỉ còn lại một mình hắn cô độc, hắn muốn cùng nàng cùng nhau nhìn ngắm vạn dặm non sông!
Đột nhiên dùng sức ôm lấy nàng, cánh tay gắt gao ôm nàng, như muốn đem nàng hòa vào một thể, mãi không chia lìa. Hắn nên làm thế nào mới có thể được nàng tha thứ?
Tô Kiều Ngọc nhấp môi, cằm tựa vào ngực hắn, mặc hắn ôm mình, nàng có thể cách quần áo mà nghe thấy tiếng tim đập của hắn, bang bang mà rung động, đó là biểu trưng cho tồn tại của hắn, nàng muốn trái tim này không vì độc trong cơ thể mà ngừng đập.
"Ngươi cùng hoàng cung này, chỉ để lại cho ta vô hạn thống khổ cùng bi thương, Vân Chiêu... Buông tay đi, ta vốn không thuộc về cung điện nguy nga."
"Chúng ta, không trở về được!"
Từng câu từng chữ, từng chữ đâm vào lòng, chua xót quanh quẩn trong không khí.
Dứt khoát xoay người, cố nén nước mắt, nàng dùng rất nhiều quyết tâm, mới có thể trong lời gọi của Thẩm Vân Chiêu, không quay đầu lại.
Mạng của nàng là nàng cho, hiện tại phải dùng mạng của mình đến đổi cả đời hắn bình yên khỏe mạnh.
Nàng không hối hận, không hối hận đã quen biết hắn, cũng không hối hận lấy mạng đổi mạng!
Bất giác lệ đã rơi đầy mặt, tiểu thái giám ở cửa cúi đầu hành lễ, nàng cũng không đáp lại. Một đường vô tri vô giác, nàng đã quên mình như thế nào trở lại chỗ ở.
Còn bốn ngày, sau bốn ngày chính là tử biệt. Hiện tại nàng duy nhất không yên lòng, có lẽ là Hoài Trăn ở xa ngàn dặm bên ngoài, tuy không phải hài tử mình sinh ra nhưng sống chung lâu như vậy, liền giống như con ruột.
Lúc nàng đi, cũng không cùng nó chia tay.
Mong rằng tiểu Hoài Trăn không cần oán nàng...
"Mẫu thân!"
Cửa điện truyền đến tiếng kêu giòn giã của tiểu hài tử, Tô Kiều Ngọc cảm thấy mình bị bệnh, thế nhưng trong lòng nghĩ đến, bên tai liền xuất hiện ảo giác.
Chính là tiếng mẫu thân kia, lại khiến nàng cảm thấy chân thật như vậy.
Đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, Tô Kiều Ngọc lúc này mới cảm nhận được một tia khẳng định. Quay đầu lại, đôi mắt thủy linh linh của Hoài Trăn đang ngửa đầu nhìn chằm chằm nàng.
Kinh ngạc, vui sướng xuất hiện trong lòng.
Hóa ra, không phải là mộng, nàng nhưng còn có thể gặp lại Hoài Trăn, Giơ tay xoa mặt tiểu hài tử, vẫn mềm mại như cũ, không biết có phải ảo giác hay không, nàng lại cảm thấy Hoài Trăn mũm mĩm không bằng trước khi nàng rời đi.
"Sao con lại đến đây!" Khóe miệng Tô Kiều Ngọc mang theo ý cười mà cong lên, chỉ là tươi cười mang theo bi thương.
Tiểu hài tử không nhìn ra, vẫn như cũ cười đến vẻ mặt sáng lạn.
"Phụ thân dẫn con đến!"
Tần Viễn Mặc tiến cung?!
Hắn làm sao lại vào lúc này mang Hoài Trăn vào trong cung? Trong lòng Tô Kiều Ngọc tràn ngập khó hiểu, từ Dương Châu đến kinh thành, nàng đi mất một tháng mà hiện tại vừa mới lật đổ Thẩm La Hàm mới chỉ ba bốn ngày.
Chẳng lẽ Tần Viễn Mặc đi theo nàng đến kinh thành, nhưng không tiến cung?
Nghĩ tới nghĩ lui, không có khả năng khác.
"Vậy cha con hiện tại đang ở nơi nào?" Tô Kiều Ngọc ôn nhu hỏi tiểu Hoài Trăn đang ôm nàng làm nũng.
"Lúc con vừa mới đến, con cùng phụ thân tách ra ở hoa viên. Hiện tại con cũng không biết ở đâu..."
Đôi mắt lại nhìn đi nơi khác, hơi nghĩ lại sau đó tiếp tục nói, "Nhưng con nghe được nói cái gì trước cái gì điện."
Đó là Càn Vân điện, nơi Thẩm Vân Chiêu hằng ngày đọc sách.
Hoài Trăn đối với Tô Kiều Ngọc hỏi Tần Viễn Mặc trước mà ghen tị, lâu như vậy không gặp, mẫu thân cũng không biết quan tâm nó trước một chút, ngay sau đó, môi chu lên tỏ vẽ mình bất mãn, muốn hấp dẫn chú ý của Tô Kiều Ngọc.
Thấy vậy, Tô Kiều Ngọc ở trên mặt tiểu hài tử hôn hai cái dẹp nghi ngờ.
"Con theo vị công công ở cửa kia đi ra ngoài chơi một lúc trước đi, mẫu thân đi đưa thuốc, trở về lại bồi con."
Rồi vội vàng chạy ra, lại quên mất đem chén thuốc từ trong dược phòng mang đến cho Thẩm Vân Chiêu.
Hiện tại quay trở lại, hẳn là sẽ gặp được Tần Viễn Mặc đi.
Chén nước thuốc đen nhanh vì thời gian lâu đã không còn làm phỏng tay, chỉ tản ra một chút hơi nóng.
Vừa mới đi đến hành lang gấp khúc ở Càn Vân điện, liền nghe được giọng nói từ cuối hành lang truyền đến.
"Ngươi nói, vào 5 năm trước ngươi đã sớm bắt đầu sắp đặt lật đổ Thẩm La Hàm? Mấy ngày trước chỉ là thời cơ bắt lấy hắn?"
Đó là giọng của Tần Viễn Mặc, giọng nói lãnh đạm, đối với âm mưu chốn cung đình, mưu kế thủ đoạn đùa giỡn, từ trước đến nay hắn nhìn thấu, chỉ là không muốn tham dự vào.
"Ừ, khi đó cũng là trước khi vừa cùng A Ngọc thành thân... Nói đến, ta gặp nàng khi đang truy đuổi theo một người phát hiện ra ta đang sắp xếp chuẩn bị thế lực." Tô Kiều Ngọc có thể từ trong giọng của hắn nghe được cảm giác hoài niệm, không khỏi dừng bước lại.
"Trong tay người nọ cầm chính là thành quả mà ta mới bắt đầu, ta không thể để chuyện vừa mới bắt đầu đã chết non, cho nên ta phải giết hắn."
Tuy thân bất do kỷ nhưng hắn vẫn đối với việc giết người vô cùng chán ghét, không khỏi nhíu mày lại.
"Ngươi biết Tần Nguyệt Ca có thể nhục nhã nàng nên mới cố ý mời ta tham gia thọ yến của Thẩm La Hàm đi." Tần Viễn Mặc đối với Thẩm Vân Chiêu chu đáo và tinh tế mà bội phục, hắn luôn có thể thông minh lanh lợi suy nghĩ chu toàn.
Nhưng Thẩm Vân Chiêu lại không nghĩ rằng lúc ấy mình suy nghĩ chu toàn, lần đó là nét bút hỏng lớn nhất của hắn, vẫn như cũ khiến nàng bị thương đổ máu, vẫn là hắn tự tay ban cho nàng, tê tâm liệt phế, giống như vết thương cắt vào người mình.
"Cuối cùng là ta tự phụ, xem nhẹ trình độ ác độc của Tần Nguyệt Ca và Thẩm La Hàm. Cắt đứt gân tay, chuyện tàn nhẫn như thế mà bọn họ cũng làm được!"
Tuy rằng hắn mời Tần Viễn Mặc đến thọ yến nhưng cuối cùng nguy hiểm rất lớn, nếu xuất hiện một chút sai lầm, cuối cùng đều sẽ bị hao tổn.
Hoặc là thế lực hắn mới bắt đầu kia, hoặc là tính mạng của nàng.
"Muội muội của ta từ bé đã bị chiều hư, ngang ngược kiêu ngạo, ngang ngược vô lý, uổng phí bị Thẩm La Hàm lợi dụng, thành đao để dùng." Đối với muội muội của mình, Tần Viễn Mặc thở dài lại không thương cảm.
"Người cuối cùng chịu một chưởng kia của ta, vết thương cũng không kém, ngươi hẳn là hơi tránh đi một chút, làm ra vẻ là được rồi." Tần Viễn Mặc khó hiểu.
"Chân thật nhất, mới không làm hắn sinh ra nghi ngờ. Tình cảnh như vậy, nếu sai một bước, hậu quả không dám nghĩ đến!"
Tô Kiều Ngọc ở chỗ ngoặt nghe, hắn trước nay đều tàn nhẫn với bản thân như vậy, vì báo mối thù giết cha, không tiếc làm mình bị thương.
Lúc ấy nàng còn nghĩ, Thẩm Vân Chiêu công phu rất tốt sao lại bị bại bởi Tần Viễn Mặc?
Nàng cũng học qua mấy năm võ công, không khó nhìn ra thực lực của Thẩm Vân Chiêu ở trên Tần Viễn Mặc.
Hiện tại xem ra, thì ra là vậy.
Đối thoại trong đình không kéo dài, Tô Kiều Ngọc chuẩn bị bưng chén thuốc đi đến rồi lại nghe được Tần Viễn Mặc mở miệng nói.
"Năm đó Vân Nhi... Cũng chưa chết."
Cái gì!
Tô Kiều Ngọc nghe được tên Vân Nhi, ngây ngẩn cả người, tay bưng chén thuốc cứng đờ, chén thuốc trắng làm bằng ngọc thẳng tắp rơi xuống đất, bang một tiếng, nước thuốc màu đen bắn lên váy xanh biếc của nàng, lan tràn khắp nơi.
Đại não nàng loạn thành một đoàn.
Vân Nhi không có chết?
Hai năm trước, nàng tự tay đem tứ chi Vân Nhi mai táng. Tuy rằng tứ chi huyết nhục mơ hồ nhưng ngọc thạch của hắn không thể nào sai, nàng cho rằng đó là Vân Nhi.
Thanh âm chén rơi xuống thanh thúy vang lên, hai người trong đình lập tức quay đầu lại, thấy Tô Kiều Ngọc đứng ở chỗ rẽ.
"Kiều Ngọc!"
Tần Viễn mặc vui sướng mà gọi nàng một tiếng, từ trên ghế đá đứng dậy.
"Ngươi nói tiếp! Vân Nhi không có chết? Vậy nó hiện tại ở đâu!" Hốc mắt Tô Kiều Ngọc ửng đỏ, Vân Nhi của nàng, nàng muốn gặp nó! Nghĩ đến lòng cũng tan nát!
Thẩm Vân Chiêu ôm lấy nàng, đem nàng ôm vào trong ngực xúc động, trầm giọng hỏi Tần Viễn Mặc, "Đúng vậy, Vân Nhi không chết vậy hiện tại đang ở đâu!"
Mấy năm nay, Vân Nhi luôn là cây kim trong lòng Tô Kiều Ngọc và Thẩm Vân Chiêu, cùng nhau vĩnh viễn không có cách nào vượt qua khoảng cách.
Hôm nay, nghe được Vân Nhi vẫn còn sống, Thẩm Vân Chiêu không chỉ vì làm phụ thân mà cảm thấy cao hứng còn là vì có thể cùng Tô Kiều Ngọc hòa hoãn mà vui sướng.
Nếu Vân Nhi còn sống, nàng có lẽ sẽ tha thứ cho hắn một chút đi.
Cho dù chỉ là một chút cũng được.
Tần Viễn Mặc ngoắc ngoắc môi, hiện lên nụ cười, "Kiều Ngọc a... Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Thẩm Vân Chiêu không hiểu ý này.
Tô Kiều Ngọc bị lời của hắn làm cho ngây dại. Gần ngay trước mắt?
Chẳng lẽ là?
Hoài Trăn!
Tô Kiều Ngọc tinh tế nghĩ, tuổi của Vân Nhi cùng Hoài Trăn không sai biệt lắm, hiện tại hẳn là đều ba tuổi.
Lúc trước Tần Viễn Mặc mang theo Hoài Trăn về, nói là hài tử nhà người khác vứt bỏ.
Quần áo trên người Hoài Trăn cũng không phải vải kém, có thể thấy nhà nó cũng không nghèo khổ cho nên sao có thể là nhà vứt bỏ!
Lúc ấy, nàng làm sao cũng không nghĩ đến.
Hóa ra, Hoài Trăn chính là Vân Nhi của nàng! Khó trách lần đầu tiên gặp mặt lại có cảm giác quen thuộc như vậy, khó trách nàng vài lần nhìn Hoài Trăn đều sẽ nhớ đến Vân Nhi, nàng còn nghĩ rằng là nàng nghĩ quá mức nên sinh ra ảo giác.
Thẩm Vân Chiêu nhìn Tô Kiều Ngọc kinh ngạc sau lại hiểu rõ, trong lòng tò mò cùng nôn nóng thêm một bước.
Vân Nhi, rốt cuộc ở đâu? Hắn vẫn không biết.
Chỉ thấy Tần Viễn Mặc giơ tay, kêu một tiếng, "Hoài Trăn!"
Một tiểu hài tử mũm mĩm chạy đến, lôi kéo góc váy Tô Kiều Ngọc, "Mẫu thân, phụ thân!"
Tần Viễn Mặc xoa đầu nó, "Đừng gọi ta là phụ thân, vị này mới là thân cha... Hắn nghe không cao hứng mà muốn chém ta thì làm sao bây giờ!" Vừa nói vừa trêu chọc tiểu hài tử cười ha ha.
Thẩm Vân Chiêu nhìn Hoài Trăn lùn lùn trước mặt, mặt mày cùng hắn có chút tương tự, nhìn nó cười, bản thân giống như cũng bị lây nhiễm mà vui vẻ.
"Tần Nguyệt Ca trả hài tử, chỉ là một hài tử khác trong cung bị chó cắn chết mà thôi. Lúc ấy Vân Nhi đã bị ta đổi ra ngoài cung."
Tần Viễn Mặc nhẹ nhàng bâng quơ mà kể chuyện cũ, chuyện cũ đã qua, may mắn, tất cả đều sống.
Tô Kiều Ngọc cùng Tần Viễn Mặc hẳn là sẽ ở bên nhau đi.
Cuối cùng, hắn vẫn là cùng giang sơn làm bạn, lẳng lặng mà bảo hộ, nhìn nàng có được hạnh phúc.