Editor: Meo meo thích cười
"Ngươi xin lỗi làm gì? Có thể bù đắp cho những đau xót mà ta phải chịu ư!" Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
Thẩm Vân Chiêu biết, không thể.
Cho dù nói một nghìn lần một vạn lần, cũng không thể bù đắp.
Lúc này, khuôn mặt Thẩm Vân Chiêu lộ ra biểu tình hối hận, ngược lại càng khiến Tô Kiều Ngọc càng thêm khó chịu.
"Một trận khôi hài trời xui đất khiến, đem ta đẩy lên đầu sóng gió, phụ vương cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không qua lại, ở trong mắt người khác ta cũng thành thứ hạ tiện không màng danh tiết vì gả cho ngươi. Ta nhịn nhưng đổi lại chính là cái gì?"
"Đổi lại chỉ có lạnh nhạt của ngươi!" Tô Kiều Ngọc khàn cả giọng, tự mình trả lời, "Ngươi cho ta thân phận phu nhân, còn cái khác lại không cho, thậm chí đối với ta còn không bằng người ngoài!"
"Ta biết ngươi cũng không yêu ta, nên bệ hạ tứ hôn, ngươi cũng không thể kháng chỉ không tuân theo, chúng ta đều là bị ép buộc. Cho nên sau khi có Vân Nhi, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ thích ta nhiều hơn, ta và Vân Nhi như thế là đủ rồi." Tô Kiều Ngọc vẫn nhịn không được rơi lệ, hai hàng nước mắt lưu lại trên gương mặt, lưu lại vệt nước trên mặt đất.
"Cuối cùng, Vân Nhi cũng không có... Lúc ta cầu ngươi đi tìm nó, ngươi cũng không để ý nó mà lại thăm hỏi trong cung có vô số người che chở Tần Nguyệt Ca trước!"
"Mà người có thể cứu Vân Nhi chỉ có ngươi... Nó chỉ có ngươi..."
Cuối cùng, nàng khóc không thành tiếng.
"Đều bởi vì ngươi, hiện tại ta... Hai bàn tay trắng! Ngươi một lần lại một lần mà bức ta!"
Bên ngoài mưa to tầm tã, mơ hồ có tiếng sét đánh truyền đến, Vân Nhi sợ sét đánh, mỗi lần sét đánh đều khóc lớn không ngừng, chỉ có Tô Kiều Ngọc ôm khắp nơi mới hơi ngừng một chút.
Thẩm Vân Chiêu biết nàng thống khổ cùng tuyệt vọng, vì hắn cũng đồng cảm với nàng như bản thân hắn chịu phải.
Hắn một lần lại một lần lẩm bẩm xin lỗi, tự biết không thể thay đổi được gì, nhưng trừ lần đó ra, hắn không có giải thích gì khác.
Độc tính của rượu độc chậm rãi phát tác, càng ngày càng thêm mãnh liệt, máu trong cổ họng muốn khụ ra lại bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
Ngẩng đầu, ngữ điệu mềm nhẹ, "A Ngọc,... Ta có đồ vật này cho nàng..."
Tô Kiều Ngọc lau nước mắt trên mặt, không tiến đến, đứng tại chỗ nhìn hắn, lạnh thấu xương.
Thẩm Vân Chiêu không cưỡng cầu, gian nan cởi ngọc bội bên hông, đưa cho nàng, "Mang theo khối ngọc bội này, từ cửa nam đi ra ngoài... Khụ khụ." Hắn ho ra một ngụm máu đỏ sẫm, lại mở miệng nói, "Nếu thủ vệ cửa thành hỏi, thì đưa hắn xem cái này, các người có thể an toàn rời đi."
"Sau khi ra khỏi kinh thành, cứ đi hướng đông, ít nhất phải đến Hoa Du thành mới có thể ngừng lại,... Nơi đó mới đủ an toàn."
Tô Kiều Ngọc nghe những lời này, ngây ngẩn cả người, thậm chí nàng không có nhận lấy ngọc bội.
Nàng dường như nghe một lời nói đùa, sao có thể, Thẩm Vân Chiêu vẫn luôn yêu Tần Nguyệt Ca, căm hận nàng quấy rầy chuyện của bọn họ, hắn không có khả năng nói những lời này!
Chỉ nghe nàng mở miệng nói, "Hiện tại ngươi cần gì phải giả bộ mọi thứ đều vì ta để đổi lấy tha thứ của ta, đó là tổn thương mà ngươi thiếu ta!"
Lại bồi thêm một câu, "Vĩnh viễn!"
Vừa dứt lời, nàng lập tức vội vàng chạy ra ngoài, không nhận lấy ngọc bội hắn đưa, bên ngoài mưa to như đậu.
Hắn không xứng được tha thứ!
Thẩm Vân Chiêu nhìn thân ảnh Tô Kiều Ngọc vội vàng rời đi, kiếp này, có thể là vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại đi, hắn ở trong đầu miêu tả lại bộ dáng của nàng.
Hắn muốn đem nàng khắc vào linh hồn, để kiếp sau hắn có thể tìm được nàng, bồi thường thật tốt thua thiệt mà kiếp này hắn mang đến cho nàng.
Dược hiệu đã hoàn toàn phát tác, ngực tựa như có thứ gì đó muốn dâng lên, khó có thể ức chế.
Kỳ thật, một ly rượu độc thì tính là cái gì. Nếu có thể được nàng tha thứ, như thế nào cũng đều có thể.
Có lẽ là không.
Chết, với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát. Rời xa mưu quyền, cũng sẽ không có cơ hội để nàng lại bị tổn thương.
Mưa xối vào đầu tóc, quần áo của Tô Kiều Ngọc, lạnh thấu xương.
Ra khỏi đại lao, nàng chậm chạp đi về phía trước, mặc kệ gió thổi mưa xối. Nàng tự tay kết thúc Thẩm Vân Chiêu, nàng hẳn phải vui vẻ mới đúng, làm sao lại khổ sợ như thế, muốn khóc lớn một phen.
Nàng không hiểu. Đột nhiên giống như bị điên ở trong mưa cười to, khiến người ta sợ hãi.
Nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn vào nhau, bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm, nàng không nghĩ đến sau khi giết Thẩm Vân Chiêu thì sẽ phải làm gì tiếp.
Lang thang không mục tiêu mà đi, thẳng đến khi trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện thân ảnh tuấn vĩ(*), y phục màu đỏ tía hàng ngày, cầm ô vì nàng che mưa.
(*) Tuẩn vĩ: Anh tuấn cao lớn.
Tần Viễn Mặc kéo cổ tay nàng, giọng nói ấm áp hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Kiều Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt rõ ràng không có vui vẻ mà chỉ có bất lực bị kiềm nén, "Ta cho hắn một ly rượu độc..."
Nàng cười ngây ngô, "Ta thay Vân Nhi báo thù... Ta... Thật vui vẻ."
"Thẩm Vân Chiêu?" Trái tim Tần Viễn Mặc bất ngờ nhấc lên, trong mắt tràn đầy nôn nóng.
Tô Kiều Ngọc không nói gì, cũng không gật đầu nhưng Tần Viễn Mặc từ bộ dáng của nàng biết được đáp án.
Nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, Tần Viễn Mặc ôm bả vai của nàng, giọng nói đầy kinh ngạc, "Sao nàng lại xúc động như vậy?"
Tô Kiều Ngọc hung hăng đẩy hắn ra, quát, "Vì sao lại không? Nếu không phải hắn, Vân Nhi sẽ không phải chết, mọi thứ cũng sẽ tốt, đều là lỗi của hắn!"
"Nhưng hắn vì..." Nói một nửa lại tự mình gắng gượng ngăn lại lời nói phía sau.
Chờ nàng hơi bình tĩnh lại, nhíu mày dò hỏi, "Giải dược đâu, mang ở trên người sao?"
Tô Kiều Ngọc nghe đến giải dược, cảm xúc lại phập phồng lên, kháng cự.
Tất cả những gì nàng trải qua, người đầy vết thương, làm sao có thể giết hắn lại cho hắn giải dược!
Không!
Như vậy sao có thể đòi lại công đạo cho Vân Nhi đã chết!
Tần Viễn Mặc nhìn nàng, có chút không đành lòng, nhưng lại không biết cùng nàng nói như thế nào. Sau khi sửa sang lại từ ngữ, cầm tay nàng, "Tin ta, trước tiên đưa giải dược cho ta được không, ta đều có đạo lý của ta, nếu báo thù, còn có rất nhiều cơ hội. Nhưng hiện tại, không được!"
Hắn không muốn nàng về sau sẽ hối hận.
Nếu hiện tại Thẩm Vân Chiêu chết trong tay nàng, nàng nhất định không còn lòng tin để sống.
Tay Tô Kiều Ngọc gắt gao che chở túi tiền, nghĩ không muốn Tần Viễn Mặc biết giải dược ở đâu.
Nghe được giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ của Tần Viễn Mặc, tay nàng hơi buông lỏng, hắn thuận lợi lấy được bình nhỏ đựng thuốc giải.
Tô Kiều Ngọc hơi hoảng, muốn lấy lại nhưng hắn không có cho nàng cơ hội.
Nàng nắm lấy ống tay áo, vẻ mặt hoảng hốt, "Mang ta rời khỏi đây đi, ta mệt mỏi... Thật sự, rất mệt."
Tần Viễn Mặc nghiêm túc gật đầu, "Ừ." Ánh mắt nhìn về phía nàng ôn nhu lại lưu luyến. Giữa lúc hắn đưa ô cho nàng để vào đại lao đưa giải dược, Tô Kiều Ngọc lung lay nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Tần Viễn Mặc vội vàng ôm eo nàng, ôm nàng đến dưới máu hiên, phát hiện gò má nàng đỏ ửng không bình thường, như là sốt cao.
Đành phải phân phó cho một thị vệ đáng tin cậy đi đưa dược, bản thân hắn ôm Tô Kiều Ngọc trở lại tư trạch(*).
(*) Tư trạch: nhà riêng.
Lão y sư phụng mệnh đến khám, vẻ mặt ngưng trọng, sau khi bắt mạnh thì nói, "Không lâu trước đây nàng bị thương nghiêm trọng, hơn nữa hôm nay lại hàn khí nhập thể(*), tâm trạng sầu lo, cho nên sốt cao không lùi."
(*) Hàn khí nhập thể: khí lạnh nhập vào thân thể.
"Vậy thỉnh viết phương thuốc cứu chữa, sẽ có phần thưởng." Tần Viễn Mặc vội vàng nói, thần sắc lo lắng.
Nhưng y sư mặt lộ vẻ khó xử, "Phương thuốc này lại phải có một dược liệu mà khó có thể mua được. Mà không có dược liệu này, cô nương chỉ sợ... Aizz, ta trước tiên viết phương thuốc, về phần dược liệu, quả thực..."
Khuôn mặt Tần Viễn Mặc mang theo tức giận, vẫy tay để hắn lui xuống.
Ngồi ở mép giường, nhìn Tô Kiều Ngọc sốt cao co thành một đoàn, trong lòng ẩn đau.
Trong miệng Tô Kiều Ngọc mơ hồ lẩm bẩm nói gì đó, Tần Viễn Mặc nghe không rõ, chỉ nghe được mấy chữ. Tâm tư tỉ mỉ như hắn, có thể đoán được.
Lòng nàng, chỉ có người kia có thể mang lại ấm áp.