Người đàn ông đứng bên hiên nhà mặc một bộ đồ màu đen, cả người hắn như dung nhập với bóng đêm đặc quánh.Lúc ban đầu Cừu Thiên Phóng không để ý thấy người đàn ông đó. Cho tới khi hắn bế Khả Khanh đang ngủ say bước trên con đường nhỏ đi vào tòa nhà, hắn mới nhìn thấy người đàn ông áo đen có mái tóc dài kia đang đứng gần bụi hoa hồng.
Tay người đó cầm một bình nước, lẳng lặng đứng bên hiên tưới hoa, những giọt nước trong vắt được vẩy ra bám trên cánh hoa hồng đẹp tựa hạt ngọc, có giọt nhỏ xuống, có giọt đọng lại trên những cánh hoa màu đỏ tươi, lấp lánh trong đêm.
Từ phía xa, hắn nhận ra đó là ông chủ tiệm café, chủ nhà của Khả Khanh, cô chưa từng chủ động giới thiệu hai người với nhau.
Cừu Thiên Phóng muốn đi tới bắt chuyện, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của người kia, hắn đứng khựng lại.
Hắn nhận ra người này. Gương mặt, cặp mắt và khí tức dịu dàng luôn vây quanh người đó…
Cừu Thiên Phóng đứng im tại chỗ, không dám tiến thêm một bước nào nữa, trái tim hắn rúng động, hắn muốn ôm chặt người con gái quan trọng nhất đang ở trong lòng, rồi xoay người bỏ chạy, chạy trốn thật xa, càng xa người này càng tốt.
“Ngủ ngon.”
Nước ở trong bình ngừng tưới xuống, người đàn ông đó cất lời thăm hỏi, giọng nói của hắn có âm vực trầm thấp.
Giọng nói này càng khiến Cừu Thiên Phóng chấn động, hắn khẳng định những suy đoán của mình. Đối phương vẫn đứng tại chỗ, tay buông lỏng bình tưới nước, gương mặt tái nhợt kia không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.
Cừu Thiên Phóng ôm chặt Khả Khanh, hắn cố đè tâm trạng không tốt xuống, ép buộc mình phải gật đầu đáp lại.
“Ngủ ngon.”
Người đàn ông kia nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, không để ý tới hắn nữa, mà tiếp tục quay lại với công việc của mình, nước trong bình lại từ từ chảy xuống.
Gió đêm chợt thổi qua khiến những cánh hoa hồng chập chờn theo gió.
Gió đêm rất lạnh, Khả Khanh bất giác cọ vào ngực hắn. Cừu Thiên Phóng cố nén nỗi sợ ôm Khả Khanh lên lầu, không hề liếc mắt sang người đàn ông kia thêm một lần nào nữa, nhưng hắn có thể nghe thấy rõ ràng trong bóng tối đang truyền đến tiếng đếm ngược thời gian.
——————-
“Ngực em vẫn còn đau ư?”
Nhìn đôi hàng mi thanh tú của Khả Khanh nhíu lại, hắn vỗ về tay cô, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Nghe thấy lời hỏi thăm của hắn, Khả Khanh tỉnh lại từ trong suy nghĩ, lúc này cô mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Cừu Thiên Phóng đã ngừng làm việc.
Lần trước cô đưa cho hắn một tờ giấy khám sức khỏe giả mạo, từ đó không thấy hắn hỏi lại nữa, nhưng không ngờ hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về sức khỏe của cô.
“Không ạ.” – Khả Khanh thả tay xuống, mỉm cười lắc đầu, cố làm hắn yên tâm.
“Em có muốn đi ngủ một chút không?” – Cừu Thiên Phóng đưa tay vỗ về gương mặt của cô, – “Sắc mặt em không được tốt lắm.”
“Em không sao, chỉ là do thời tiết quá nóng mà thôi.” – Khả Khanh dựa vào lòng hắn, hai mắt nhắm nghiền, cô đưa lòng bàn tay của hắn đặt lên mặt mình.
Đôi mắt đen thẳm của Cừu Thiên Phóng tối sầm lại, hắn kéo cô ngồi lên trên đùi, Khả Khanh không phản kháng, thậm chí còn mở mắt, thuận thế tựa đầu vào hõm vai hắn, thở dài.
Nhiệt độ cơ thể của Khả Khanh thấp tới mức khiến hắn phải sợ hãi, hắn không hề tin việc này do khí trời quá nóng gây nên. Tuy ả phù thủy kia nói cô ấy sẽ không bao giờ chết, cũng không sinh bệnh, nhưng hắn vẫn lo lắng mỗi khi Khả Khanh bị đau vô cớ, hoặc thỉnh thoảng nhiệt độ cơ thể lại xuống thấp.
Hắn biết, cơn đau ngực của cô có liên quan tới hắn.
“Không được cau mày.”
Một ngón trỏ trắng nõn khẽ xoa xoa nếp nhăn ở giữa ấn đường của hắn, Cừu Thiên Phóng nhìn sang, chẳng biết cô đã mở mắt từ khi nào, khóe miệng khẽ cười dịu dàng: “Sẽ nhanh già đấy.”
Lồng ngực hắn nảy lên cảm giác yêu thương vô hạn, cổ họng bỗng chốc căng thẳng, hắn mỉm cười cúi đầu hôn lên trán của Khả Khanh.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tán lá xanh dập dờn đón gió.
Trên chiếc bàn trong phòng khách đặt một ly nước trái cây màu xanh ngọc, ly nước phản xạ lại ánh sáng mặt trời chiếc lên tường thành màu cầu vồng bảy sắc.
Trong ngày nghỉ, thời gian sau giờ Ngọ luôn mang tới cảm giác thảnh thơi, nhàn nhã.
Những ngày này, Khả Khanh luôn bắt Cừu Thiên Phóng phải ngủ nướng cùng mình, thong thả ăn cơm trưa, bức hắn phải nghỉ ngơi.
Cô lo lắng cho hắn, hắn biết điều đó nên để mặc cô cằn nhằn mình, quý trọng từng phần quan tâm cô dành cho hắn, bởi vì hắn biết những ngày tháng hạnh phúc bình yên này có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Từ đêm đầu tiên hắn ngủ lại nhà cô đã chú ý tới chiếc vali to đùng nằm trong góc tường, hắn từng tò mò mở ra, bên trong đầy đủ quần áo cùng vật dụng cá nhân, lúc đầu hắn thắc mắc vì sao cô không bỏ hành lý ra sửa soạn lại, nhưng đêm hôm sau hắn bỗng hiểu ra chiếc vali ấy dùng để làm gì.
Khả Khanh từng muốn bỏ đi, có lẽ là ngay hôm đầu tiên hắn đưa cô về nhà.
Hắn ngồi im không động đậy, trừng mắt nhìn chiếc vali nơi góc tường, trái tim như đang bị ai đó bóp chặt, đau nhói khó chịu. Hắn rất muốn quăng chiếc vali kia đi, nhưng cũng tự hiểu rằng nếu làm như vậy sẽ đập tan những gì hắn cố gắng gìn giữ bấy lâu, vì thế hắn nhịn, ra vẻ không chú ý tới chiếc vali nặng nề đó, làm bộ như không phát hiện ra Khả Khanh đã từng có ý bỏ đi.
Qua mấy tháng, tuy rằng cô đã lấy không ít đồ đạc trong vali ra, nhưng chiếc vali đó vẫn được đặt ở góc phòng, lẳng lặng đứng như đang lớn tiếng cảnh báo hắn.
Từng ngày, từng đêm trôi qua, Khả Khanh vẫn không có động tĩnh gì muốn bỏ đi, Cừu Thiên Phóng cũng luôn tự nói với chính mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn sợ không còn nhiều thời gian nữa.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Vị chủ nhà thần bí ở dưới lầu như một hồ băng sâu thăm thẳm hiện lên trong óc hắn.
Cừu Thiên Phóng đưa tay ôm chặt tấm lưng của Khả Khanh.
Hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông kia ở nhân thế, ít nhất là lúc còn sống thì chưa bao giờ.
Cừu Thiên Phóng không tin đây chỉ là sự trùng hợp, hắn hiểu việc này cũng giống bảy năm trước, ả phù thủy kia cũng chạy tới tìm hắn trước.
Không còn đủ thời gian…
“Hey, chàng đẹp trai, anh đang nghĩ gì vậy?” – Thấy hắn nhăn mày, Khả Khanh đành cười khẽ, đưa tay lên vỗ về chiếc cằm cương nghị của hắn.
Cừu Thiên Phóng hoàn hồn, cúi xuống nhìn người con gái đang mỉm cười ở trong lòng, nụ cười của cô thật dịu dàng, trong thoáng chốc hắn không khống chế được trái tim mình, xúc động nói:
“Anh yêu em.”
Cái gì? Hắn vừa nói cái gì thế?
Khả Khanh chấn động toàn thân, cô không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Anh yêu em.” – Hắn nghiêm túc nói lại một lần nữa, giọng khàn khàn.
Trời ạ….
Khả Khanh há miệng nhưng không biết nên nói gì, lòng cô tràn ngập yêu thương cùng mâu thuẫn, cho tới khi chúng căng phồng lên, nổ to, đầu óc cô thành một mớ hỗn loạn.
“Em…” – Khả Khanh hoảng hốt định ngẩng đầu lên lại bị bàn tay kiên định của hắn ghì chặt lấy.
“Ưm!” – Ôm xiết người con gái trong ngực, Cừu Thiên Phóng nói nhẹ bên tai cô – “Không sao, em không cần phải nói gì cả, anh chỉ muốn em biết điều đó, anh không muốn sau này hối hận vì chưa từng nói ra, mặc kệ…”
Khả Khanh tựa đầu lên vai Cừu Thiên Phóng, vòng tay ôm hông của hắn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ nơi trái tim hắn, tai nghe giọng nói trầm khàn quen thuộc.
Cừu Thiên Phóng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
“Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, anh mong em nhớ thật kỹ, anh yêu em.”
Khả Khanh vùi mặt vào vòm ngực ấm áp, cô không nói gì, chỉ có nước mắt bất giác cứ muốn trào ra.
Sao hắn có thể yêu cô? Hắn không thể yêu cô!
Cô không thể đáp lại tình cảm của hắn, cô không già đi, không bao giờ bị bệnh tật, cô… không bình thường…
Khả Khanh không thể cùng hắn chung sống hạnh phúc đến già, càng không thể kết hôn với hắn, cùng sống cùng chết.
Đây chỉ là một mối quan hệ dựa trên nhu cầu của nam và nữ mà thôi, sao hắn có thể yêu cô được chứ? Việc này sao có thể?!
Khả Khanh biết mình cần phải đẩy hắn ra, lập tức rời khỏi đây, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể làm được. Cô nắm chặt vạt áo sơ mi của hắn, cảm thấy lòng đau như muốn nứt toác…
“Đừng khóc.” – Hắn vỗ về lưng Khả Khanh, hôn lên tóc cô.
Nghe thấy những lời này cô mới phát hiện nước mắt của mình đã thấm ướt đẫm áo hắn, nhưng cô không tài nào ngăn được nước mắt thôi trào ra.
“Đừng khóc.” – Hắn nâng cằm cô, hôn lên dòng lệ nóng bỏng đang chảy xuống hai gò má, giọng hắn khàn khàn – “Anh không muốn làm cho em khóc đâu, anh biết anh không có quyền yêu cầu em làm cái gì, cũng không cần em lập tức phải thích anh, phải lấy anh…”
“Không!” – Câu nói sau cùng của hắn khiến cô đẩy hắn ra, nhảy dựng, cô hốt hoảng lùi lại, nghiêm giọng nói – “Anh lầm rồi, đó chỉ là ảo giác mà thôi! Anh không hề yêu em, có nghe hay không, anh không yêu em, cũng không muốn lấy em!”
“Anh yêu em.” – Không dám tạo thêm áp lực cho Khả Khanh, hắn cố nén ý niệm ở trong đầu, chỉ ngồi trên ghế sa-lon nhìn thẳng vào cô, kiên định nói. – “Em không yêu anh cũng không sao, anh có thể chờ, chờ cho đến khi em yêu anh, đồng ý lấy anh!”
Chờ? Có thể chờ sao? Chờ tới khi nào? Cho tới khi tóc hắn bạc trắng, phát hiện ra cô không thể già đi, là một yêu quái bất tử, cuối cùng mới biết rằng cô không thể cùng hắn dắt tay nhau đi tới đầu bạc răng long?
Không!
Cô không thể sống cùng hắn, không muốn nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn cô như nhìn thấy một con quái vật!
Sắc mặt Khả Khanh trở nên tái nhợt, hai tay nắm chặt, cô kích động nhìn hắn: “Không cần, em bây giờ nói cho anh biết, em sẽ không cưới anh, hiện tại không, sau này cũng không, cả đời càng không!”
“Vì sao?”
Giọng nói của hắn trở nên khàn đục, đôi mắt đen láy nhuốm đầy bi thương. Khả Khanh chấn động, sắc mặt cứng đờ, cố ép mình phải nói ra, – “Bởi vì… em không yêu anh.”
“Anh nói rồi, anh có thể chờ.”
“Chúng ta không thể đâu, anh đừng lãng phí thời gian.” – Khả Khanh nhắm mắt lại, cố thắt lòng, giọng cô run run – “Xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm, em là người theo chủ nghĩa không hôn nhân, cả đời này cũng không có ý định kết hôn, là lỗi của em ngay từ đầu đã không nói rõ ràng…”
“Em chỉ coi anh là người tình thôi sao?”
Giọng nói của hắn ngay sát bên tai khiến cô sợ hãi đến mức phải mở mắt, chẳng biết từ lúc nào hắn đã đứng lên, đi tới trước mặt cô. Khả Khanh không dám ngẩng đầu, chỉ có thể gằn giọng nói ra từ trái lòng mình: “Đúng!”
Cả thế giới như rơi vào khoảng không yên lặng.
Đường Khả Khanh đau lòng đến mức hít thở không thông, chăm chú nhìn người đối diện, cô đang cố gắng chuẩn bị tinh thần nghe hắn chửi rủa, hoặc hắn sẽ xoay người bỏ đi.
Nhưng Cừu Thiên Phóng chẳng làm gì, hắn chỉ yên lặng đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Cô như dán mắt vào đôi chân của hắn, không khí dường như đông lại, hay là thời gian đã đóng băng?
Cô không biết.
Bỗng có tiếng chuông reo, trong khung cảnh trầm lắng này, nghe tiếng chuông chẳng khác nào như sấm đánh giữa trời.
Khả Khanh giật mình hoảng hốt, sau đó cô phát hiện ra đây là tiếng chuông điện thoại, cô trừng mắt nhìn chiếc điện thoại như thế nó là thứ quái vật đáng ghét, nhưng lại không nhận cuộc gọi, đơn giản vì muốn nhấc máy cô phải nhoài người qua hắn.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng réo rắt trong không gian.
Cừu Thiên Phóng chuyển động, xoay người đi ra ngoài.
Khả Khanh cắn môi, nắm chặt hai tay, cô biết hắn phải đi khỏi đây, rời khỏi cô….
Đây chính là điều cô muốn, thế nhưng nó lại khiến tim cô đau đớn, đau đến mức tưởng chừng muốn chết đi. Khả Khanh nhắm mắt nhịn đau, không muốn nhìn thấy hình bóng hắn rời khỏi tầm mắt của mình.
Cô đã làm đúng, hắn đi lúc này là hay nhất, đây là điều cần thiết cho cả hai.
Chuông điện thoại ngừng reo.
Nhịp tim của cô cũng đập chậm lại, căn phòng khôi phục vẻ tịch mịch vốn có tựa như kiếp sống cô độc bất lão bất tử của Khả Khanh.
“Vâng?”
Chợt cô nghe thấy giọng nói bình thản của hắn, Khả Khanh ngẩng phắt lên, trợn mắt nhìn, trước mắt cô là người tưởng đã bỏ đi, nay lại đang đứng ở trước bàn trà, cánh tay rắn rỏi rám nắng cầm chiếc điện thoại của cô.
“Đúng, anh không gọi nhầm máy, cô ấy đang bận không tiện nghe.”
Khả Khanh nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn đang đứng trước mặt, nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn khiến cô như chao đảo.
Không phải hắn đã đi rồi sao? Vì sao còn đứng đây? Vì sao lại nhận điện thoại giúp cô?
Bao nhiêu câu hỏi nảy ra nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại một điều duy nhất…
Hắn vẫn ở đây, hắn không đi, ở lại bên cạnh cô.
Cừu Thiên Phóng bình tĩnh nhìn Khả Khanh, yên lặng vài giây, trong điện thoại truyền tới vài tiếng nói đứt quãng, hắn kết thúc: “Tôi lập tức đưa cô ấy tới.”
Khả Khanh ngây ngốc nhìn hắn cúp điện thoại, đi tới bên cô.
“Mẹ em bị ngã cầu thang, hiện đang được đưa vào viện.”
Lần này mặt đất thực sự chao đảo.
“Khả Khanh!”
Cô thấy hắn đưa tay ra đỡ mình, sau đó cô mới phát hiện ra mặt đất như chao đảo là bởi hai chân cô đã nhũn ra không còn chút sức lực.
“Mẹ em…” – Sắc mặt cô trắng bệch, cố nắm lấy vạt áo của hắn.
“Bà ấy không sao, chỉ bị gãy xương chân thôi.” – Hắn nắm lấy hông của cô, giúp cô đứng thẳng được, tiếp tục trấn an: “Em bình tĩnh một chút.”
Khả Khanh nhắm mắt, một lát sau mới tỉnh táo trở lại, cô hỏi: “Vậy… bà đang tới bệnh viện nào?”
“Bệnh viện đa khoa Quang Vinh.”