Trần Thứ trở lại ký túc xá, đã mười hai giờ.
Tôn Trình đang chơi game, nghe được động tĩnh, từ giường trên thò đầu ra, “Hôm nay sao về muộn vậy? Không phải mười giờ sao?” Hỏi xong thân thể lại rụt về tiếp tục chơi, ai ngờ nửa ngày cũng không nghe thấy Trần Thứ trả lời.
Tôn Trình nghi ngờ nhìn xuống dưới, thấy Trần Thứ ngồi bên cạnh bàn, trong tay siết chặt chiếc di động màu trắng, không nhúc nhích.
“Này, Trần Thứ?” Tôn Trình gọi.
“Hả.” Trần Thứ cuối cùng có chút phản ứng.
Tôn Trình cúi đầu nhìn xuống, thấy không rõ hình dáng chiếc điện thoại trong tay cậu, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Ồ, cậu đổi điện thoại? Sao giống điện thoại của con gái vậy.”
“Không phải của tớ.”
“Tớ nói cậu sao lại đổi điện thoại chứ.”
Tôn Trình lầm bầm một câu, đột nhiên lộ ra nét mặt hưng phấn, “Cậu nhặt được à, mau mở ra xem, khẳng định là của con gái, cậu có thể xem thông tin một chút, gọi điện thoại cho bạn cô ấy để tìm người.”
Trần Thứ không hề cử động, cách hai giây mới nói: “Mở không được, hư rồi.”
“A? Cậu nhặt cái điện thoại hư làm gì, người ta đã ném đi rồi mà.” Tôn Trình lập tức không còn hứng thú, không nói chuyện với Trần Thứ nữa, tiếp tục chơi game.
Trần Thứ bóp di động ngồi một hồi lâu.
Không biết tại sao, giống như có thể thấy gò mà giàn giụa nước mắt của Khương Tỉnh.
Cậu chưa kịp trả điện thoại cho cô, cứ đứng một bên nhìn cô vừa khóc vừa gọi taxi, ngồi vào liền đi mất.
**********
Đêm nay Khương Tỉnh không về nhà, điện thoại cũng không gọi được, giống như đột nhiên bốc hơi đi mất. Thẩm Bạc An gọi đến tất cả những người cô quen, không ai ở cùng với Khương Tỉnh.
Ba giờ sáng, cuối cùng anh ta lái xe ra ngoài tìm cô. Xe khởi động xong mới phát hiện không nghĩ ra được nơi cô có thể đi, chỉ có thể tìm lung tung mấy chỗ, không thu hoạch được gì.
Về đến nhà đã là buổi sáng. Trong nhà trống không, anh ta ngồi trên sô pha, trong tay là con gây bông màu trắng, đó là gối ôm của Khương Tỉnh. Lúc cô mới đến đã mua nó, dùng nhiều năm lông đều đổi màu cũng không vứt bỏ. Cô thật ra là một người hoài cổ.
Thẩm Bạc An đè tay lên trán, đang định đứng dậy, điện thoại lại vang lên.
Anh ta lập tức cầm lấy di động, thấy rõ tên trên màn hình, thần sắc không đổi.
Điện thoại kết nối, tiếng Giang Thấm Ninh truyền tới: “Thầy.”
“Thấm Ninh.” Thẩm Bạc An lại tựa vào sô pha.
“Là em.” Giọng nói đầu kia có chút vui vẻ, “Hôm nay uống Latte được không? Chính là của tiệm lần trước em nói với anh, ông chủ tiệm cuối cùng đã trở lại.”
Thẩm Bạc An nói: “Được.”
“Vậy lát nữa gặp.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, trong phòng khôi phục yên tĩnh, nắng sớm từ sân thượng chiếu vào, phòng khách sáng ngời.
Thẩm Bạc An ngồi một lúc, sau đó gọi điện thoại cho Tống Vũ. Điện thoại vang lên ba tiếng mới kết nói, giọng Tống Vũ lười biếng, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
Thẩm Bạc An nói: “Hội nghị sáng nay cậu chủ trì đi, tớ sẽ đến muộn một chút.”
“Cái gì?” Tống Vũ ở đầu kia ngạc nhiên nhảy dựng, “Cậu làm gì thế, sao đột nhiên thay đổi kế hoạch, tớ còn đang ở trên giường.”
“Tớ có việc cần xử lí.”
“Cậu mới sớm tinh mơ thì có việc gì? Trường học còn chưa khai giảng, cậu đâu cần lên lớp.”
Thẩm Bạc An đứng lên đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Không thấy Khương Tỉnh.”
Gọi điện thoại xong, Thẩm Bạc An nhắn tin cho Giang Thấm Ninh: Đừng mua cà phê, buổi sáng anh không đến.
Giang Thấm Ninh đã mua cà phê xong, vừa ngồi xuống, bạn tốt tiểu Diệp liền đưa túi cho cô ta, nói: “Điện thoại cậu vừa kêu, hình như là tiếng tin nhắn.”
“A, cậu cầm giúp tớ một chút.”
Tiểu Diệp nhận cà phê, Giang Thấm Ninh lấy di động từ trong túi ra, đọc xong tin nhắn liền nhíu mày.
Tiểu Diệp hỏi: “Sao vậy?”
Giang Thấm Ninh lắc đầu, cất điện thoại, nói: “Tiểu Diệp, cà phê này cho cậu.”
“Gì?” Tiểu Diệp xấu xa cười một tiếng, chế nhạo: “Sao lại cho tớ, không phải là mua cho thầy Thẩm nhà cậu sao?”
Mặt Giang Thấm Ninh đỏ lên, đưa khuỷu tay đẩy cô ta một cái, “Nói bậy bạ gì vậy? Thầy Thẩm là thầy Thẩm, nhà tớ cái gì.”
Tiểu Diệp càng cười to: “Ở trước mặt tớ đừng giả vờ, dù sao không phải sẽ nhanh chóng trở thành của nhà cậu sao?” Sau đó ghé sát vào, nói nhỏ bên tai Giang Thấm Ninh, “Cậu xem thầy Thẩm thật chiều cậu, cậu đề cử một cái, tớ liền có thể đến đây làm việc, nếu không thì với thành tích của tớ sao vào được Sở Luật.”
Giang Thấm Ninh không còn cách nào, trừng mắt nhìn cô ta: “Tớ xin cậu đừng nói mãi như vậy, ở Sở Luật cũng nói ít thôi, muốn để cho mọi người đều biết cậu đi cửa sau sao?”
“Được rồi được rồi, tớ biết rồi.” Tiểu Diệp chau mày, bỗng nhiên lại hỏi, “Này, Thấm Ninh, khi nào thầy Thẩm mới ly hôn, lần trước cậu nói không phải sắp rồi sao?”
Mặt Giang Thấm Ninh cứng đờ, sắc mặt không được tốt, trầm mặc hai giây mới nói: “Bọn tớ chưa từng nói đến chuyện này, anh ấy không nói, tớ cũng không hỏi, tớ cảm thấy anh ấy hết sức mâu thuẩn, không biết có phải không đành lòng mở miệng hay không.” Ngừng một lại, còn nói, “Kỳ thật chuyện của hai người họ đến giờ tớ cũng không rõ ràng lắm, nghe nói chuyện năm đó rất phức tạp, Khương Tỉnh hình như còn trở mặt với người nhà.”
Tiểu Diệp kinh ngạc: “Như vậy, thầy Thẩm vẫn còn tình cảm với cô ta sao, xem ra cô gái đó rất khó đối phó.”
Giang Thấm Ninh nhíu mày, không nói phải, cũng không nói không phải.
Tiểu Diệp chớp mắt, suy nghĩ. Cô ta vỗ vỗ Giang Thấm Ninh, ý bảo cô ta lại gần.
“Thấm Ninh, tớ phải nhắc nhở cậu, đối với chuyện thầy Thẩm nhà cậu ly hôn, cậu phải thông minh một chút, phải tỉnh táo.”
“Là sao?”
“Cậu nghĩ xem, thầy Thẩm nhà cậu có thân phận gì, nói khó nghe, hai người là đang ngoại tình.”
“Cậu nói gì đó?” Giang Thấm Ninh nghiêm mặt, “Thầy Thẩm cùng cô ta đã sớm không còn tình cảm, một năm nay họ hầu như không ở chung, tớ không phải đã nói mọi chuyện với cậu sao, đừng thấy anh ấy còn chưa ly hôn, kì thật đã sớm chỉ là cái vỏ rỗng.” Sau cùng lại nhấn mạnh: “Tớ đã nói, tớ không phải người thứ ba.”
“Phải phải phải, tớ hiểu, cậu kích động gì chứ.” Tiểu Diệp nói, “Đây không phải trọng điểm, tớ là lo lắng cho cậu, tớ biết, nhưng người khác đâu biết, lời nói đáng sợ cậu cũng biết, cho nên việc này phải giải quyết cho tốt, nếu không, không chỉ thầy Thẩm thân bại danh liệt mà danh tiếng của cậu cũng hỏng.”
Thấy sắc mặt Giang Thấm Ninh trầm trọng, tiểu Diệp lại tiếp tục phân tích, “Cái này còn chưa nói, chúng ta học luật, cậu đừng quên chuyện quan trọng nhất là, nếu cô gái kia nhất quyết không chịu ly hôn, làm loạn đến tận tòa án đối với hai người đều không tốt, trong mối quan hệ này người sai là thầy Thẩm, đến lúc đó phân chia tài sản sẽ bị thua thiệt, cậu nghĩ cách đi.”
Mặt Giang Thấm Ninh phút chốc sụp đổ.
Tiểu Diệp thở dài, vỗ tay cô ta: “Thấm Ninh, cậu đừng ngốc như vậy, thời đại này không phải có tình yêu là no bụng, cậu nên vì mình mà tính toán, lỡ như thầy Thẩm không dứt khoát được, kéo dài như vậy, cậu phải làm sao?”
“Tớ có thể làm sao?” Mắt Giang Thấm Ninh đỏ lên, “Chuyện ly hôn của bọn họ, tớ đâu thể làm gì, áp lực của thầy Thẩm đã rất lớn, tớ không thể tăng thêm gánh nặng cho anh ấy.”
Tiểu Diệp nói: “Nếu bên này không có cách, cậu chuyển sang bên kia đi.”
Giang Thấm Ninh sững sờ: “Ý cậu là gì?”
“Còn không hiểu sao, tìm cơ hội từ vợ thầy ấy, hoặc là cậu hẹn cô ta ra, làm cho cô ta khuất phục, chủ động rút lui, tự đề nghị ly hôn.”
“Tớ không làm được.” Giang Thấm Ninh lắc đầu liên tục, “Sao tớ làm được chứ.”
“Tớ biết cậu không làm được.” Tiểu Diệp cũng không đổ thêm dầu vào lửa, nghĩ biện pháp cho cô ta: “Tớ cũng không tin cô gái kia trong sạch, cô ta quanh năm suốt tháng không ở nhà, quan hệ với chồng lại như vậy, cậu không nghĩ cô ta đã có gì đó ở ngoài sao.”
Giang Thấm Ninh mở to mắt, giật mình nói: “Không thể nào.”
“Rất có khả năng.” Tiểu Diệp nháy mắt mấy cái, “Cũng không cần rõ ràng như vậy, chỉ cần để lại chút dấu vết là được, còn phải xem cậu dùng mấy dấu vết này như thế nào.”
Giang Thấm Ninh há to miệng, vẫn còn mơ hồ.
Tiểu Diệp vỗ ngực, “Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu.”
Giang Thấm Ninh nhìn cô ta, trong lòng có một tia hi vọng, nhưng lại có chút bối rối không chịu nổi.
Cả ngày hôm nay, Giang Thấm Ninh không thấy Thẩm Bạc An. Anh ta chỉ nói buổi sáng không đến, không ngờ lại vắng mặt cả ngày.
Lúc tan tầm, Giang Thấm Ninh gọi điện thoại qua, chuông vang nhiều lần không có ai nhận.
Người ở văn phòng đã về hết, tiểu Diệp dọn dẹp xong đến tìm cô ra: “Cùng ăn cơm không?”
Giang Thấm Ninh nói: “Không ăn, tớ về trường.”
“Được rồi.” Tiểu Diệp vỗ vỗ cô ra, nói: “Đừng lo lắng, chuyện lớn phải làm từ từ.”
Giang Thấm Ninh về trường. Phòng trọ ở ký túc xá phía tây, trên đường đi, gặp Trần Thứ vừa đi căn tin về.
“Giang sư tỉ.” Trần Thứ dừng xe, đứng ở ven đường chào cô ta.
Giang Thấm Ninh cười cười, “Trần Thứ à, đi ăn cơm sao.”
“Ừ.”
“Chị đang định đi ăn, đúng rồi, em còn giữ chìa khóa phòng hồ sơ phải không?”
“Phải.”
Giang Thấm Ninh: “Vậy thì tốt, ngày mai chị muốn đi sao chép ít tài liệu, đến lúc đó tìm em mượn chìa khóa.”
“Được, buổi chiều em đều ở trường.”
Giang Thấm Ninh suy nghĩ một chút lại hỏi: “Trần Thứ, em vẫn còn làm thêm ở nhà xuất bản sao?”
“Vâng, buổi sáng em đều làm bên đó.”
Giang Thấm Ninh nói: “Bên đó tiền lương quá thấp, em làm hết kỳ nghỉ hè thì đừng đi nữa.”
Trần Thứ gật đầu: “Liêu sư huynh giới thiệu cho em hai công việc mới, khai giảng xong em không làm ở đó nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Thấm Ninh nói, “Thầy Thẩm rất tán thưởng em, chờ em học xong bài chuyên ngành năm này, chị sẽ đề cử với thầy xem có thể cho em đến Sở Luật làm việc hay không, dù sao tiền lương cũng tốt, còn có thể học tập thêm, em thấy thế nào?”
Trần Thứ lập tức nói cảm ơn.
Giang Thấm Ninh cười cười, vẫy tay với cậu: “Đi đây.”
Đi được vài bước, lại nghe thấy Trần Thứ gọi.
Giang Thấm Ninh quang người lại, thấy Trần Thứ đã dừng xe lại, chạy đến gần.
“Sao thế?”
“Sư tỉ,” Trần Thứ nói, “Chị có biết địa chỉ nhà thầy Thẩm không?”
Giang Thấm Ninh hơi sững sơ: “Em có chuyện gì muốn tìm thầy Thẩm sao?”
Trần Thứ hơi dừng lại, cũng không biết nên nói thế nào. Chẳng lẽ nói cậu không phải tìm thầy Thẩm mà tìm vợ thầy trả điện thoại sao, nhưng lại không biết giải thích thế nào về việc điện thoại của cô lại trong tay cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thứ gian nan nói dối: “Thầy giáo dặn mỗi lớp tặng quà cho các thầy cô chủ nhiệm, nhưng năm nay khai giảng muộn, các thầy cô đều không ở trường nên bọn em thống kê lại địa chỉ của giảng viên, đến lúc đó chia nhau đưa qua.”
Giang Thấm Ninh kinh ngạc: “Còn tận hơn nửa tháng, các em chuẩn bị sớm như vậy?”
“… Bàn bạc trước một chút.”
“Được rồi, chờ chị gửi qua điện thoại cho.”
************
Khương Tỉnh ở bên ngoài hai ngày mới trở về, buổi tối cô vừa về không lâu thì Thẩm Bạc An trở lại.
Khương Tỉnh từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy Thẩm Bạc An đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Khương Tỉnh lấy lại tinh thần, cầm khăn lông đi về phía phòng ngủ, Thẩm Bạc An cũng đi theo đi vào.
“Em đi đâu vậy?.”
“Không đi đâu hết.” Khương Tỉnh lấy ba lô ra thu dọn đồ đạc.
“Em đã hai ngày không về nhà.” Thẩm Bạc An nói.
“Cho nên?” Khương Tỉnh tiếp tục làm việc trong tay, đầu cũng không quay lại.
“Khương Tỉnh.” Thẩm Bạc An đột nhiên đi đến, bắt lấy tay cô.
Khương Tỉnh đẩy mạnh anh ta ra, đến ngăn kéo bên cạnh lấy một túi tất bỏ vào túi, đeo túi lên ra ngoài.
Thẩm Bạc An không đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, sững sờ một chút mới đuổi theo.
Anh ta chặn trước cửa.
“Làm gì vậy?” Anh ta lạnh mặt, “Khương Tỉnh, đến cùng là em đang làm gì?”
“Tôi làm gì?” Khương Tỉnh đột nhiên cười, “Bạc An, tôi chẳng làm gì cả.”
Mặt Thẩm Bạc An lạnh như băng..
Khương Tỉnh nói, “Còn anh, Bạc An, anh đã làm gì?”
Thẩm Bạc An không nói lời nào.
Khương Tỉnh liếm môi, cười: “Tôi phải đi, anh tránh ra.”
Ánh mắt Thẩm Bạc An run lên.
Môi anh ta mím lại, giống như đang nhẫn nại cái gì. Bầu không khí căng thằng cực độ, hai giây sau, anh ta mở miệng:
“Đi đâu?” Anh ta nói, “Em định đi đâu?”
Khương Tỉnh không trả lời, chỉ nói: “Anh tránh ra đi, đừng cản đường.”
Thẩm Bạc An không nhúc nhích.
Bọn họ nhìn đối phương, ánh mắt nhìn nhau nhưng không có độ ấm.
Khương Tỉnh nâng lên cằm, mặt khẽ ngước lên: “Bạc An, tôi cảm thấy không có ý nghĩ gì, một chút ý nghĩa cũng không có.”
“Ý em là gì?” Thẩm Bạc An không phối hợp, “Em đang làm loạn cái gì?”
Khương Tỉnh khẽ cười một tiếng: “ Anh không phải đang chờ tôi làm loạn sao?” Nhừng một lát, “Tôi cũng không làm gì, sao tôi phải mở miệng.”
Khương TỈnh đi về phía trước, đến gần anh ta. Cô nói: “Anh tự nói, đừng hi vọng là tôi.”
Anh tự nói, anh không yêu tôi, anh yêu người khác.
Anh tự nói, Khương Tỉnh, chúng ta chia tay.
Em chưa từng buông tay, còn anh đã không kiên trì được.
Như vậy, ít nhất anh phải tự thừa nhận.