Trạm Hằng để đồ ăn xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện Trầm Bắc Khương, che khuất hình ảnh phía sau. Trầm Bắc Khương cụp mắt, vừa rồi có chút xúc động muốn lao qua bên đó, bây giờ bình tĩnh lại, anh thầm cười nhạo mình, qua đó rồi sao, nói gì đây? Lấy tư cách gì mà nói? Anh trai kế à? Trạm Hằng rõ ràng nhận ra cảm xúc có chút âm trầm của Trầm Bắc Khương, cậu ta nhíu mày vẻ hoài nghi, tay huých Trầm Bắc Khương
"Bắc ca, anh không vui lắm thì phải?"
Trầm Bắc Khương im lặng không nói gì, giơ đũa gắp một miếng đậu, vị mặn vào miệng chả hiểu sao lại chua lạ thường, anh cau mày lạnh lùng nói:
"Lần sau không quay lại đây nữa"
"Không hợp khẩu vị à? Em thấy khá ngon đấy chứ" Nói vậy nhưng Trạm Hằng cũng biết, Trầm Bắc Khương nói vậy thì tức là anh sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, cậu ta lại thấy đồ ăn ở đây khá ngon miệng, lần sau chắc đi với đám đàn em vậy.
Tương Tình là con gái cưng của cả một nhà dòng dõi thư hương, mẹ cô còn là người làm nghệ thuật cho nên ngay từ khi còn nhỏ, cô đã được tiếp nhận nền giáo dục vô cùng tốt. Từ dáng ngồi nghiêm chỉnh cho đến cách ăn uống thanh lịch, tao nhã đều toát ra cảm giác cô gái được giáo dưỡng tử tế. Tương Tình rút túi khăn giấy nhỏ trong túi áo ra chậm rãi lau miệng, cô nhìn nhìn mọi người rồi đưa khăn giấy cho từng người. Cung Khương nhận khăn giấy từ tay cô, tâm trạng cứ như trên mây, mặt cậu cười hớn hở lộ liễu. Hứa Tề Dương và Ôn Thịnh Đình nhìn cậu thầm khinh bỉ, còn đâu phong thái đại ca nữa hả lão đại, nhìn cái kiểu cười ngu đần kia thì ai cũng nhận ra cậu rơi vào bể tình với bạn học mới rồi.
Buổi chiều sau khi tan học, Cung Khương ngay lập tức bật chế độ bám người. Tương Tình nhớ ra chiều nay lúc năm giờ cô có một buổi học múa, cô gọi cho mẹ thông báo để mọi người không phải chờ. Tương Uyển Nhàn hơi lo lắng, bình thường bà toàn đưa cô đi, hôm nay lại để cô đi một mình. Tương Tình cười nói gần trường có tàu điện, cô lên tàu đi một chút là tới phòng học múa, dặn dò bà đừng lo lắng, Tương Uyển Nhàn nghe con gái nói vậy nên cũng gật đầu đồng ý, con gái cũng đã lớn, bà bảo bọc quá có khi con lại cảm thấy không thoải mái.
Cất điện thoại vào trong túi, Tương Tình nhìn Cung Khương vẫn kè kè đi bên mình thắc mắc:
"Cung Khương, cậu không về nhà sao?"
"Cái đó, chúng ta cùng đường đấy, tôi thuận tiện đi cùng cậu luôn. Đi hai mình vui hơn còn gì"
Tương Tình gật đầu không nói gì, tàu điện cách trường học khá gần, đi qua một con đường là tới. Ngồi trên tàu điện, Cung Khương lúc này mới sân si lại gần Tương Tình, hắng giọng hỏi:
"Cậu không về nhà sao?"
"Tớ tới lớp học múa"
Cung Khương đột nhiên có chút tủi thân, cô vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, lại còn biết múa, còn cậu ngoài đẹp trai và có tiền ra thì lúc nào cũng đội sổ, còn thô lỗ, đánh nhau, hút thuốc. Cung Khương đột nhiên có cảm giác mình giống mấy cọng cỏ dại ven đường còn người mình thích thì như đám mây lộng lẫy trên trời cao. Cậu buồn bực cúi đầu, Tương Tình tò mò nhìn cậu bỗng dưng không nói gì, tự nhiên có chút buồn cười. Chàng thiếu niên cao lớn ngồi cạnh cô ủ rũ cúi đầu không khác gì một chú chó to xác đang buồn rầu, Tương Tình biết cách so sánh này không được hay ho cho lắm, nhưng nhìn cậu cô không khỏi liên tưởng đến con chó Husky ngáo ngáo của cậu út, dáng vẻ này của cậu y hệt nó lúc không được cho ăn.
Tương Tình nhịn không được giơ tay xoa xoa mái tóc đen mềm của cậu, cô bật cười hỏi
"Cung Khương, cậu sao thế?"
Bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn dịu dàng xoa tóc cậu, xúc cảm mềm mại truyền đến từ da đầu có chút tê dại, Cung Khương ngơ ngác ngẩng đầu. Thấy cậu chằm chằm nhìn mình, Tương Tình lúng túng bỏ tay xuống, cúi đầu bối rối. Một lúc lâu sau vẫn không thấy cậu phản ứng gì, cô ngước mắt nhìn, Cung Khương vẫn giữ vẻ mặt ngẩn ngơ ấy, trên đầu cậu còn có một chỏm tóc vểnh lên trông vô cùng buồn cười. Mặc dù biết là thất lễ, Tương Tình vẫn không nhịn được cười phá lên.
Cung Khương giật mình nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, trái tim cậu run lên mạnh mẽ, hàng mi dài rủ xuống như cánh bướm, mắt cong lại như vầng trăng non, một tay ôm bụng một tay che miệng cười tít cả mắt. Cậu xấu hổ đỏ bừng cả mặt, buồn bực lầu bầu
"Cậu cười cái gì chứ?" Còn cười đẹp thế, tính quyến rũ tôi có đúng không hả? Cung Khương hít sâu, cậu còn chưa muốn bóc lịch đếm song sắt đâu. Cậu nhìn Tương Tình, dường như bị cô lây nhiễm, cậu cũng bật cười, ánh mắt nhìn cô cũng mềm mại.
Tương Tình đứng trước cửa phòng học, vẫy tay với Cung Khương chào tạm biệt, lại nghe cậu hỏi
"Mấy giờ cậu tan học?"
Tương Tình có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời "Bảy giờ"
Có mẹ làm nghệ thuật nên từ nhỏ Tương Tình đã tiếp xúc với khá nhiều các bộ môn nghệ thuật, có lẽ di truyền dòng máu hoặc là tiếp xúc lâu dài mà cô cực kì thích học những thứ này. Tương Tình học múa ballet từ năm lớp ba, tính đến giờ đã gần chín năm. Giáo viên dạy múa của Tương Tình là cô Phương, cũng là bạn lâu năm của Tương Uyển Nhàn. Học chung với Tương Tình có cả Hạ Tinh. Hạ Tinh đến muộn, cô bạn cười hihi haha nhìn cô Phương, nói là trực nhật nên tới muộn. Cô Phương chỉ cười hiền, ra hiệu cho hai người làm vài động tác khởi động cơ thể trước rồi ra ngoài nhận điện thoại.
Hạ Tinh thay đồ tập rồi lười biếng nằm ì ra sàn, nhìn Tương Tình đang duỗi chân, chọc chọc vào eo cô
"Kiều Kiều, mình lười quá"
Tương Tình dừng lại động tác, tỏ vẻ hết cách, cô kéo Hạ Tinh ngồi dậy
"Cậu ngồi dậy đi, mình giúp cậu"
"Kiều Kiều à, mình yêu cậu nhất ~~~"