Lúc ta mở mắt ra lần nữa, đập vào tầm mắt là màn giường thêu hoa tinh xảo, sau đó ta phát hiện trên người có một lớp chăn bông thật dày, lại ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương. Đang lúc kinh ngạc vì sao mình vẫn còn sống, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nữ lười biếng quyến rũ: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
Ta nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy bên cạnh bàn có một nữ tử, dáng người yểu điệu thướt tha, nàng đang nhìn ta, đứng dậy đi về phía ta, lúc nàng đi đến cạnh giường, ta cũng nhìn thấy rõ diện mạo của nàng.
Nàng tầm ba mươi tuổi, mặt mày như họa, tuyệt đại tao nhã, nhất là đôi mắt sáng ngời kia khiến cho người ta khắc sâu, trong mắt tràn ngập thứ gì đó mà người bình thường không có, thế nhưng khí chất phong trần kia lại khiến ta thấy rất phản cảm. Nàng nhếch môi cười với ta, hai tay khoanh trước ngực đứng dựa vào mép giường: “Ngươi hôn mê tròn ba ngày rồi, mỗi ngày ta đều dùng dược liệu tốt nhất cung phụng ngươi đó, nếu ngươi còn không tỉnh lại, lão nương sẽ thiệt thòi rất lớn.”
“Ta cũng đâu có bảo ngươi cứu ta.” Ta nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn nàng.
“Ôi ôi, ngươi đây là chó cắn Lã Động Tân* hả? Lão nương chẳng mấy khi làm được chuyện tốt đâu.” Nàng cười nhạo ta, không ngừng vung cái khăn lụa mỏng màu đỏ trong tay, “Cũng không phải do lão nương cứu ngươi về, ta chưa bao giờ làm loại chuyện lỗ vốn này, ngươi là do đầu bếp của Nhạc Phường chúng ta trên đường đi mua đồ ăn nhặt về đấy.”
(*Thành ngữ chó cắn Lã Động Tân: Ý chỉ người không hiểu được lòng tốt của người khác.)
Ta nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Nàng khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Nếu tỉnh rồi thì đừng có giả chết nữa, ít nhất phải trả hết nợ thuốc men cho ta rồi hãy nói.” Sau đó nàng quay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, giọng nói lại vang lên, “Từ nhỏ ta đã nghe người ta nói qua, trong kinh Pháp Hoa Phật có dạy, “Tam giới vô an, du như hỏa trạch”, tức là sống trong ba cõi này dù sinh ở dục giới, sắc giới hay vô sắc giới đều phải chịu lửa vô thường thiêu đốt, không có chỗ nào hoàn toàn an ổn. Sống trên cõi đời này không ai là dễ dàng, khi ngươi tự cho là mình cực kỳ khổ, khổ đến sống không nổi, trên thực tế lại có người còn khổ hơn ngươi, nói không chừng chuyện của ngươi chẳng thấm tháp gì so với người ta, ấy vậy mà người ta vẫn còn sống tốt, cũng không ngày ngày khóc hô đòi tìm chết, chỉ cần còn sống, sẽ có ngày không còn khổ nữa.”
Ta nằm trên giường hoàn toàn không bị lời của nàng đả động, nàng không trải qua những gì ta đã trải qua, làm sao có thể hiểu được hay cảm nhận được nỗi khổ của ta? Cha nương ta đã mất, ca ca của ta cũng đã mất, bên cạnh ta không có người thân, không có ai yêu ta quan tâm ta, ta còn sống làm gì?
Nữ nhân này đi ra ngoài, chưa đến một lúc lại tới nữa, lần này trong tay nàng bưng một cái khay, trên khay đặt một bát sứ tinh xảo, nàng để cái khay kia lên bàn gỗ lim, lại thướt tha đi đến cạnh giường của ta, cười nói: “Hôn mê thời gian dài như vậy chắc ngươi cũng đói bụng rồi, vừa lúc giữa trưa ta nấu cháo vẫn còn, ngươi dùng tạm vậy.”
Nàng không thèm hỏi ý kiến của ta, cứ thế đỡ thân thể vô lực của ta dậy, một tay giữ ta, tay còn lại kiếm gối đầu lót sau lưng ta, sau đó trở lại bên cạnh bàn cầm bát cháo, quay lưng lại đút cho ta ăn.
Ta ngậm miệng không chịu ăn, nàng thả chiếc thìa lại trong bát: “Ngươi rơi vào tay ta đã không chết lại còn nợ ta tiền thuốc men, thì cũng đừng nghĩ đến chuyện nhịn đói mà chết, đút ngươi ngươi không ăn, ta sẽ tìm người bóp miệng ngươi đổ vào đấy.”
Ta căm tức nhìn nàng, nàng cười quyến rũ nói: “Lão nương cũng không lừa ngươi, vẫn nên ngoan ngoãn chút đi, đừng để ta phải dùng thủ đoạn độc ác mới khiến ngươi đi vào khuôn khổ.”
“Ngươi cứu ta là vì muốn ta ở trong thanh lâu của ngươi bán mình tiếp khách?” Ta giận dữ nói.
“Ôi chao, ngươi tưởng tượng đi đâu vậy, ta đây là phường ca múa, không phải phường kỹ nữ.” Nàng ra vẻ kinh ngạc nói.
“Đều xấu xa như nhau.” Ta tức giận.
Nàng ném cái thìa vào trong bát làm phát ra tiếng vang thanh thúy, bực bội nói: “Các cô nương ở chỗ bọn ta đều là người làm ăn chân chính, không hề ngủ với người ta, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Ta vẫn xoay đầu sang một bên không nhìn nàng.
“Biết trong lòng ngươi không thoải mái, chắc chắn là vì gặp phải chuyện gì khó khăn mới có thể như vậy, nếu không đã không bước lên con đường này, nhưng được sống một đời cũng không dễ dàng gì, tùy tiện tìm cái chết đúng là quá qua loa.” Nàng kiên nhẫn nói với ta.
“Ngươi vốn không biết ta đã trải qua những gì, cho nên mới có thể nói thoải mái như thế.” Ta không hề thay đổi thái độ.
“Ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, nhưng ta có thể nhớ rõ bản thân ta từng trải qua chuyện gì, để ta kể cho ngươi nghe một chút, xem ai mới là người không thuận buồm xuôi gió nhé.”
Ta quay đầu liếc nhìn nàng, phát hiện trên khóe miệng nàng treo nụ cười mỉm, là nụ cười khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng yên lòng.
“Mạnh Tử từng nói: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên sẽ khiến cho họ khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo
túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng vang lên bên tai ta, “Nếu ông trời đã lựa chọn ngươi đến với thế gian này, chứng tỏ ngươi có tư cách được sống, ngươi có vốn liếng để đối mặt với tất cả khốn khổ, tùy tiện bỏ qua cơ hội sống sót, kiếp sau ắt sẽ không cho ngươi đầu thai. Đương nhiên, một người có sống được hay không, vĩnh viễn đều do chính bản thân người đó quyết định.”
Sau đó, nàng nói cho ta biết, nàng tên là Mộ Hàn.
…
—hết chương 2—