Tướng Thuật Sư

Chương 7: TRÚNG ĐỘC



Triệu Triệt sững người, im lặng một lúc, mười ngón tay bấu chặt vào mặt bàn đá, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức:

"Không thể nào... Ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy! Ta làm sao có thể..."

Ta hai tay cầm chén trà, buồn chán nhìn xung quanh, khẽ tặc lưỡi:

"Điện hạ, ở đây không có ai khác, ngươi nên vui mừng mới đúng. Không nói đến việc ngươi có làm hay không, nhưng nếu có một ngày ngươi hạ độc người, ngươi nhất định sẽ thành công."

Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt u ám, đột nhiên giật lấy chén trà, ném vào tường:

"Ta không tin! Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bức ta đến mức này!"

Ta ngẩn người, đây chẳng phải là tin rồi sao? Đều bắt đầu đổ lỗi cho người khác rồi.

Ta đứng dậy rời đi.

Triệu Triệt bình tĩnh lại, im lặng một lát: "Nếu vậy, hôm đó ở đại điện, tại sao ngươi không chọn ta? Ta sẽ không thành công sao?"

Ta dừng bước:

"Năm đó hạn hán Tây Nam, đất đai khô cằn ngàn dặm, cây cỏ không mọc, điện hạ cứu trợ thiên tai suốt tám tháng, chỉ trong ba tháng lương thực quan phủ đã cạn kiệt, nhưng đến tháng thứ sáu vẫn còn có thể g.i.ế.c ngựa để ăn."

Ta xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, giọng điệu hơi nghi ngờ:

"Thái tử điện hạ, thứ bị g.i.ế.c thật sự là ngựa?"

Trong mật thất ánh sáng yếu ớt.

Triệu Triệt nhìn ta hồi lâu, sắc mặt không chút gợn sóng, giật giật khóe môi, lộ ra nụ cười không chân thật:

"Công lao ngày xưa, hà tất phải nhắc lại? Ta chỉ muốn biết, sau này có khả năng nào đó, Minh tam cô nương có nguyện ý đi theo ta không?"

Trong góc tối của mật thất, dường như có tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ.

Ngay cả ánh nến bên cạnh cửa cũng run rẩy dữ dội.

"Thắng làm vua thua làm giặc. Nếu điện hạ thành công, ta nhất định đi theo."

Rời khỏi mật thất, ta gặp Nhị tỷ.



Minh Văn Hạ ngồi bên cửa sổ, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi sẽ không sao."

"Tỷ tỷ nói vậy, thật khiến người ta đau lòng."

Nàng ta không nói gì nữa.

Ta tự mình ngồi xuống, uống một chén trà của nàng.

"Ta biết, tỷ và Đại tỷ từ nhỏ đã không thích ta, may mà ta cũng lãnh đạm, chỉ mong các tỷ tự chăm sóc tốt cho mình."

Không biết tiếp theo sẽ thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không yên ổn.

Nửa tháng sau là Trung thu, Thôi Tống muốn dẫn Dương Hành vào cung gặp đường tỷ, Thôi quý phi.

Ta đang ngồi bên cạnh đình, buồn chán cho cá chép ăn.

Dương Hành thấy ta không có việc gì làm, liền muốn kéo ta đi cùng.

Thôi Tống không đồng ý: "Lần trước là thánh chỉ của Bệ hạ, nàng là thiếp thất, không nên vào cung."

"Vấn Thu cũng không phải thiếp thất, hữu danh vô thực."

Dương Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tranh luận với Thôi Tống thay ta.

Thôi Tống day day mi tâm, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dương Hành, cuối cùng vẫn chiều theo ý nàng.

Thôi Tống và Dương Hành ngồi cạnh nhau.

Dương Hành nói chuyện tùy ý, Thôi Tống đều kiên nhẫn đáp lại, câu nào cũng không lạnh nhạt.

Ta ngồi bên cửa, cách xa bọn họ, nhìn chằm chằm vào dây cương đang đung đưa, chốc lát lại buồn ngủ.

Xe ngựa đến cửa cung thì ta vừa vặn tỉnh giấc.

Thôi Tống đi ngang qua ta, trước khi xuống xe, hắn hờ hững liếc nhìn ta một cái, rồi đột nhiên đưa tay chỉ về phía ta.

Ta ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Dương Hành.

Nàng đã ngồi lại gần, lấy hộp phấn trang điểm ra, nhẹ nhàng vỗ lên trán ta.



Chỗ đó in hằn một vệt đỏ do gối đầu.

"Chẳng lẽ phủ đệ tịch mịch khiến muội ngủ không ngon sao?" Dương Hành thuận miệng hỏi.

"Không phải." Là ta ưu tư phiền muộn nhiều chuyện.

Tháng Tám, trong cung của Thôi quý phi đã đốt lò sưởi, nàng dựa vào trường kỷ mềm mại, làn da trắng như tuyết, hai tay ôm lò sưởi tay, đầu gối đắp chăn, dường như vô cùng sợ lạnh.

Thôi Tống và Dương Hành ngồi, ta đứng sau lưng họ, lặng lẽ nhìn Thôi quý phi.

Nàng nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, nằm thẳng trên giường, hai tay đặt trên eo, khóe môi từ từ chảy ra m.á.u đen, theo cằm trượt xuống cổ.

Nàng bỗng nhiên mở mắt nhìn ta: "Ngươi là Minh thị?"

Ta giật mình, vội vàng quỳ xuống.

Thôi Tống quay đầu nhìn ta, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho ta đứng dậy.

"Đường tỷ, nàng là quý thiếp do Bệ hạ ban tặng."

Thôi quý phi không để ý, kéo chăn lên, nhận lấy lò sưởi tay được thêm than, khẽ thở dài:

"Tướng sư? Bản cung từng gặp muội muội của nàng, dung mạo quả thật xinh đẹp, phu nhân của tướng quân... đúng là đáng tiếc cho Lý Huyền Ca."

Ta lặng lẽ đứng yên tại chỗ.

Nếu mẫu thân ta còn sống, tuổi cũng tương đương với Thôi quý phi.

"Quý phi nương nương, thần thiếp không chỉ biết xem tướng, mà còn am hiểu chút ít y thuật. Làn da nương nương trắng như tuyết, lại sợ lạnh như vậy, giống như trúng độc."

"Choang" một tiếng.

Lò sưởi tay trong tay Thôi quý phi rơi xuống đất vỡ tan.

Thôi Tống vội vàng đưa chúng ta về phủ.

Nửa tháng sau, cả hoàng cung chấn động, Thôi quý phi bị phát hiện trúng độc, độc đã ngấm sâu từ lâu, lại vô cùng hiếm gặp, tên là Tuyết Liên Y, không gây c.h.ế.t người, chỉ khiến cơ thể suy nhược và không thể mang thai.

Mà điều tuyệt diệu hơn nữa là, nó có thể lây nhiễm sang người bên cạnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv