Tướng Thuật Sư

Chương 15: VẤN THU, GIÚP TA



Ngay sau đó, Thôi Tống ra tay.

Nhưng thanh kiếm lại cứng đờ giữa không trung.

Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn, lưỡi kiếm xuyên qua ngực, thậm chí còn chưa kịp dính máu.

Ta đột ngột rút kiếm về.

Thôi Tống ngã ngửa ra sau, nằm dưới chân ta, hai mắt nhìn ta chằm chằm.

"Là ngươi..." Hắn ngửa cổ lên, miệng nôn ra máu, "Ngươi... lừa ta, ta đối với ngươi..."

Ta ngồi xổm xuống nhìn ngươi:

"Thôi đại nhân, đừng nói nữa, ta nhịn ngươi đủ rồi."

Ta nhớ tới Tứ muội, sợ lại xảy ra chuyện, liền phong bế huyệt đạo của hắn.

Ta nửa ngồi xổm, nhìn Dương Hành, khẽ nhướng mày:

"Không cần xuống dưới chờ nữa, ta đưa người tới cho ngươi rồi. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là, ngươi nói muốn báo thù cho hắn, ta đưa ngươi xuống đoàn tụ với hắn; hai là, ngươi nói cảm ơn ân cứu mạng của ta, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."

Dương Hành chống hai tay xuống đất, mở to mắt nhìn ta, nước mắt lưng tròng.

Nàng ấy nhắm mắt lại, hai hàng lệ tuôn rơi:

"Vấn Thu, xin lỗi, ta không chịu nổi nữa."

Nàng ấy ngồi đó, m.á.u bên dưới thấm ướt vạt áo đến tận eo.

Ta vội vàng đỡ Dương Hành dậy, nhìn quanh căn phòng đang dần bốc cháy, muốn tìm chỗ cho nàng ấy nằm xuống.

Dương Hành nắm lấy tay ta, nói từng chữ một: "Ngươi đã tặng ta món quà này, ta cũng muốn tặng ngươi một món quà. Ta sẽ viết thư tuyệt mệnh cho cha, bảo ông ấy nhận ngươi làm nghĩa nữ, sau này Thịnh Quốc Công phủ sẽ che chở cho ngươi."

Lửa cháy ngút trời, nàng ấy gắng gượng hơi thở cuối cùng, gục xuống bàn, cầm bút viết thư.

Nàng ấy buông tay, nhét bức thư vào tay ta, cố sức tháo chiếc vòng ngọc màu vàng mật ong xuống.

Giống như lần gặp mặt năm ngoái.



"Đeo chiếc vòng này, đến tiệm thư họa mà ta thường lui tới, đưa thư cho chưởng quầy là được."

Ta nắm chặt bức thư, nhìn nàng ấy, mắt hơi ươn ướt:

"Ta sẽ sai người cõng ngươi ra ngoài."

Dương Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cúi đầu nhìn bụng, ánh mắt cầu xin nhìn ta:

"Vấn Thu, giúp ta."

------------------------

Hoàng đế băng hà, cáo thiên hạ.

Hiền vương dẫn theo tông thất vào cung để làm lễ tiểu liệm cho Đại Hành hoàng đế, bị Thái tử dẫn Ngự lâm quân chặn lại, giam giữ ở điện Kiến Thủy.

Chỉ trong một đêm, tiếng vó ngựa vang vọng khắp đường phố.

Phủ đệ của các quan đại thần đều bị Ngự lâm quân canh giữ.

Những chuyện này xảy ra khi ta đang ở chùa Bạch Vân ngoại ô kinh thành, mua một ngôi nhà hoang ở phía sau để tá túc, liên tiếp ba ngày phát cháo cứu đói cho dân nghèo.

Ngày ta trốn khỏi phủ Thôi Tống, Thôi Tống và Dương Hành c.h.ế.t cháy trong biển lửa.

Triệu Triệt đến muộn một bước, liền thiêu rụi phủ Thôi Tống, nói với bên ngoài là ta mưu hại vợ chồng Thôi gia, phóng hỏa thiêu xác, bỏ trốn.

May mà ta dựa vào bức thư tuyệt mệnh của Dương Hành, bí mật liên lạc được với Thịnh Quốc Công.

Thịnh Quốc Công Dương Thiệu tuyên bố với thế nhân, nhận Minh Vấn Thu làm nghĩa nữ.

Ta có thể đoán được, Thôi Tống vừa chết, Thái tử nhất định như chim sợ cành cong, vội vàng muốn an bài chuyện đăng cơ.

Nhưng Ngự lâm quân cần Thái tử cầm Hổ phù mới có thể điều động, chẳng phải Hổ phù đang ở trong tay Hiền vương sao?

Khi nào thì bị Triệu Triệt lấy trộm về?

Ta nghĩ đến một người.

Người khiến ta đau đầu.

Thuộc hạ khuyên ta lúc này nên đi tìm Lý Huyền Ca:



"Phu nhân, nhân lúc Thái tử đang bận rộn trong cung, chúng ta có thể ra khỏi kinh thành, trở về Bắc cương, hội hợp với tướng quân."

Ta liếc nhìn hắn.

Ban đêm, ta triệu tập tất cả mọi người ra sân, kê vài cái bàn, trải đầy giấy Tuyên Thành, nói:

"Các vị đã cùng ta vào sinh ra tử, đều là ân nhân cứu mạng của ta. Nhưng hiện tại ta không đi Bắc cương, kinh thành nguy hiểm, sống c.h.ế.t khó lường. Các vị, ai muốn đi tìm Lý Huyền Ca, có thể tự ý rời đi, ta sẽ viết thư cho hắn, không trách tội."

Mọi người nhìn trái nhìn phải.

Một nén nhang suy nghĩ, gần một phần ba số người rời đi.

Ánh trăng như nước, ta mài mực, giọng nói không nhanh không chậm:

"Những người còn lại, bây giờ Thôi Tống đã chết, nếu Lý gia lên ngôi, ta là cung phi, nếu Dương gia lên ngôi, ta là nghĩa công chúa, nếu Thái tử hoặc Hiền vương lên ngôi, ta cũng coi như là thê muội."

Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn từng người một:

"Những ai muốn đi theo Minh Vấn Thu ta, sau này không gọi ta là phu nhân nữa, phải đổi giọng gọi ta là chủ tử, những ai muốn tranh giành địa vị danh tiếng trong loạn thế... Các ngươi hãy viết tên tuổi quê quán, cha mẹ vợ con lên tờ giấy này, có ngày nào đó, chỉ cần ta còn sống, người sống sẽ được luận công ban thưởng, người c.h.ế.t sẽ được truy phong cho gia đình!"

Không lâu sau, có người đầu tiên bước ra, viết tên mình.

Đội ngũ nhanh chóng sôi nổi, lần lượt chuyền bút viết.

Trong góc sân, vẫn còn bốn năm người không nhúc nhích, vẻ mặt do dự.

Ta vào nhà lấy đồ, đưa cho họ.

"Đây là bạc vụn, các ngươi cầm lấy chia nhau, xuống núi đi. Các ngươi không muốn đi Bắc cương, cũng không muốn theo ta, hẳn là nhớ nhà rồi, vậy thì đi đi."

Cha mẹ ruột thịt chưa chắc đã kém quan trọng hơn việc lập công danh.

Mấy người đó nhận lấy bạc, liên tục cảm ơn ta, rồi xuống núi.

Nhưng có một người, khác biệt.

"Ta vừa muốn lấy tiền, vừa muốn viết tên, được không?"

Ta quan sát hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv