Cha ta là thiên hạ đệ nhất tướng sư.
Lời người nói ra chưa từng sai.
Lần nổi tiếng nhất là khi Kinh thành mưa to ba ngày không dứt.
Người lại nói với mọi người, hẻm phía Đông thành đêm nay sẽ xảy ra hỏa hoạn.
Mọi người đều không tin, còn cùng người cá cược, tranh nhau đặt cược.
Cả con hẻm, mười hộ gia đình liên kết lại, dập tắt đèn lồng, không thắp nến, thề sẽ phá vỡ danh tiếng của cha ta.
Nhưng gần đến giờ Tý, canh ba vừa điểm, cuối hẻm đã bốc cháy.
May mắn thay, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, nên không gây ra tai họa lớn.
Sau đó mới biết được đó là một chuyện tình phong lưu.
Có vị tiểu thư nửa đêm gặp gỡ tình lang, trước đây hai người đều mượn ánh đèn trước hiên, hôm qua đành phải thắp đèn gặp nhau, tình ý dạt dào.
Một trận gió nổi lên, đèn lồng lật úp, lửa cháy, tình lang bỏ chạy, danh tiếng của tiểu thư cũng mất.
Mọi người chỉ trỏ nàng ta, bịa đặt đủ điều, bỏ đá xuống giếng.
Vị tiểu thư này liền tìm đến cha ta.
Cha ta tưởng nàng ta đến gây phiền phức, nhưng không ngờ tiểu thư lại mang theo vàng bạc đến cảm tạ, cảm ơn người đã giúp nàng ta nhìn rõ kẻ phụ lòng, tránh được con đường đau khổ nửa đời sau.
Đó là lần đầu tiên cha mẹ ta gặp nhau.
Họ yêu thương, không nghi ngờ lẫn nhau, trải qua mười mấy năm tháng.
Mười mấy năm đó, cha ta không xem bói cho bất kỳ ai, dù là quan lại quyền quý hay người tài giỏi.
Cho đến năm ta mười tuổi, mẹ ta lâm bệnh qua đời.
Căn bệnh đến quá nhanh, quá dữ dội, thậm chí thuốc trên lò còn chưa kịp sắc xong, bà đã buông tay trần thế.
Chỉ khi sắp lìa đời, bà mới nói với bốn chị em ta tám chữ:
"Vật hoặc vu kế, vật khốn vu thuật."
Nhà ta có bốn nữ nhi, ba người đều học được tướng thuật, trừ tứ muội.
Mẹ ta mất, cha ta như chìm trong bùn lầy, nửa tháng sau, người mới tiếp tục xem bói cho người khác.
Vốn đã qua mười mấy năm, mọi người đã quên mất nhân vật này, nhưng cha ta lại càng thêm cuồng vọng hơn trước, không chỉ đoán mệnh người khác, mà còn dám quyết định sinh tử.
Trước đây người nói đó là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Ta đoán, cha ta hẳn là không muốn sống nữa.
Năm năm này, cha ta dùng vô số sinh mạng của những người bị người phán đoán, để củng cố địa vị thiên hạ đệ nhất tướng sư.
Năm năm sau, người mà người đợi, cuối cùng cũng đến.
Người đến khoảng năm mươi tuổi, ánh mắt tinh anh, khoác áo choàng dày, xung quanh có không ít người đi theo.
Có người da đen gầy gò, vẻ mặt nghiêm nghị, có người da trắng giọng nói nhỏ nhẹ, cử chỉ dịu dàng, ai nấy đều hết sức cẩn thận.
"Nay triều đình tình thế phức tạp, quỷ quyệt khó lường, tiên sinh có thể đoán ra, ai là thiên tử tương lai không?"
Cha ta bày ra bốn đồng tiền:
"Khí vận Tử Vi, không ngoài bốn người này."
Trên đời này, không có gì mà cha ta không biết.
Lúc mẹ ta còn sống, những thuật pháp của người, đều dùng để dỗ dành mẹ ta vui vẻ.
Mẹ ta hỏi người là, ngày nào gạo tăng giá, ngày nào trời mưa, ngày nào sẽ có tuyết rơi.
Cha ta rất bất lực: "Sao nàng không hỏi những điều quan trọng hơn?"
Mẹ ta ngồi ở hành lang ngắm tuyết bay, đưa tay đến gần lò lửa sưởi ấm.
"Thế nào là quan trọng? Chẳng lẽ ta phải biết ai sẽ làm Hoàng đế sao?"
Ta đang định cầm cành hoa mai chạy đến, vô tình nghe được câu trả lời của cha ta:
"Cũng được, có rất nhiều người dò hỏi chuyện này. Ta xem thiên tử tương lai, sẽ xuất hiện trong số Thái tử Triệu Triệt, Thừa tướng Thôi Tống, Thiếu tướng quân Lý Huyền Ca và Hoàng thúc Triệu Minh Thừa."
Năm năm sau, cha ta cũng nói ra bốn cái tên này.
Vì câu nói này, cả nhà bị bắt giam.
Người đó là Hoàng đế đương triều, đáp án mà hắn muốn nghe, chỉ có Thái tử.
Hoàng đế nói với bên ngoài, cha ta yêu ngôn hoặc chúng, muốn xử tử cả nhà ta.
Nhưng trong tối, hắn đích thân đến nhà lao, ép hỏi cha ta tên của thiên tử tương lai.
Cha ta ngồi ngay ngắn trên nền đất, tóc tai rũ rượi che khuất mặt, tiều tụy như cây khô.
"Nữ nhi của ta, thừa kế huyết mạch của ta, có thể xem ra mệnh cách của phu quân."
Người nói xong câu này, liền nhắm mắt thật lâu.
Hoàng đế hỏi mọi người: "Ai là nữ nhi của hắn?"
Trong nhà lao tối tăm, đại tỷ và nhị tỷ vẫn bình tĩnh như thường, ta ngồi trong góc, hơi xuất thần.
Tứ muội sợ hãi ôm chặt cánh tay ta không buông:
"Tam tỷ tỷ, muội cái gì cũng không biết."
Nàng ta mới mười lăm tuổi, vừa mới cập kê, từ trước đến nay rất nhát gan.
Năm đó ta cùng mẹ ta đi chùa dâng hương, lúc xuống núi, trời mưa như trút nước, có một tiểu khất cái đuổi theo chó con, ngã sấp mặt xuống vũng bùn, chắn trước xe ngựa của chúng ta.
Ta chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, đã bảo mẹ ta cứu nàng ta, vì vậy mười năm nay, tứ muội luôn thân thiết với ta hơn.
Ta nâng mặt nàng ta lên, cho nàng ta nhìn vào mắt ta:
"Tin ta, muội sẽ không sao."
"Thật sao?"
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta: "Đương nhiên, muội biết bản lĩnh của ta mà."
Chúng ta bị đưa đến trước mặt Hoàng đế.