Ngày hôm sau tất cả mọi thứ đều như ngày thường. Thời điểm Tương Như Nhân thức dậy thái tử đã rời khỏi. Cho hai đứa nhỏ ăn sáng xong, Tương Như Nhân đi Dao Hoa các thỉnh an.
Diệp lương nhân thân mình chín tháng đã sắp lâm bồn. So với năm năm trước, hiện tại phủ thái tử thêm nhiều đứa nhỏ, tăng thêm không ít sinh khí.
Tương Như Nhân không có cách nào khác ngoài đem chuyện này quăng ra sau đầu. Bởi mấy ngày này thái tử đến Linh Lung các cảm giác không được thoải mái cho lắm, dù không có gì thể hiện ra mặt nhưng lúc hai người nằm chung trên giường thế nào Tương Như Nhân lại không cảm nhận được.
Cứ như vậy nửa tháng, mấy người Hứa ma ma cũng cảm thấy được. Sau một phen thảo luận, vẫn là Tôn ma ma ra mặt. Này đạo vợ chồng cũng có nhiều kiến thức. Thái tử thân phận như thế dĩ nhiên các nàng không thể đi yêu cầu hắn đón ý nói hùa. Chỉ có thể cố gắng khuyên Tương Như Nhân bên này nỗ lực.
Nhưng dạy dỗ lúc này lại tựa hồ không có chút thành công nào. Những điều Tôn ma ma nói Tương Như Nhân đều biết, cũng thấy mình đã làm tốt. Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của nàng, Tôn ma ma nở nụ cười “Tiểu thư, đây là thái tử điện hạ để ý ngài nên mới như vậy. Nếu là điện hạ thực sự giận ngài thì sẽ không đến đây.”
“Ý của ma ma là, thái tử cảm thấy ta không để ý hắn?” Trầm mặc một hồi, Tương Như Nhân mở miệng. Tôn ma ma gật đầu, chính là cái ý đó.
“Ta đã biết” Tương Như Nhân gật đầu. Tôn ma ma cảm thấy nói đến đây là đủ, không cần phải cầm tay chỉ từng bước, lui xuống để cho Tương Như Nhân có thời gian tự suy nghĩ.
Ra tới ngoài phòng, Hứa ma ma đang chờ nàng. Hai người nhìn nhau, Hứa ma ma thở dài “Tiểu thư cáu kỉnh, liền cứ duy trì vậy sao?”
Tôn ma ma lắc đầu “Tiểu thư không phải đang cáu kỉnh, thái tử điện hạ cũng không phải. Gặp chuyện này chưa hẳn đã không tốt.“...
Đầu tháng tám, Diệp lương nhân đủ tháng lâm bồn, sanh ra một nữ nhi. Thái tử đặt tên là Tô Lệ Đồng. Đứa nhỏ thật khỏe mạnh.
Tháng tám, phủ Phong Tấn hầu có việc vui. Đích trưởng tôn nữ của phủ Trấn Tây hầu Chu Trường Sinh giữ đạo hiếu một năm kết thúc, chuẩn bị gả vào phủ Phong Tấn hầu là Phong Tấn hầu phủ tam thiếu phu nhân.
Lúc trước Chu Trường Sinh thu được rất nhiều thêm gả của mọi người. Trừ bỏ bằng hữu tốt của tổ phụ lúc sinh tiền, làm cho người ta ghé mắt chính là những thứ được thái hậu và hoàng hậu ban cho.
Mọi người đối với tương lai của cặp tiểu phu thê này cũng rất mong chờ. Tuy phần lớn trong đó là chờ mong vui sướng khi người gặp họa. Nhưng điều này cũng không ngăn được hôn lễ vô cùng náo nhiệt hôm nay.
Tiền Hạo Mân cũng không có tại hôn lễ làm ra chuyện gì khác người. Ước chừng là trước đó đã bị Phong Tấn hầu cùng lão phu nhân gõ qua nhiều lần, an phận thành thân. Một đêm động phòng trôi qua thế nào không ai biết rõ. Nhưng ngay lúc mọi người cho rằng Tiền gia tam thiếu gia lúc trước lời thề chính là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, thành thân mới tầm nửa tháng, Phong Tấn hầu phủ tam thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng tuyên bố muốn xuất gia.Tại vì sao?
Mọi người đều nằm sấp đầu tường dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
Từ nhiều nguồn tin hợp lại, mọi người đían rằng Phong Tấn hầu phủ tam thiếu phu nhân này không phải là kẻ dễ bị bắt nạt a. Vào cửa mới chỉ nửa tháng, nàng đã đem toàn bộ hậu viện mất mấy năm công phu thu thập của Tiền Hạo Mân giải tán hơn phân nửa. Không quản nàng là dùng biện pháp gì. Hậu viện kia gồm bảy tám quan nhân, mười tiểu thiếp hiện tại chỉ còn bốn năm người. Tiền Hạo Mân tức giận, trực tiếp tuyên bố muốn xuất gia, muốn Chu Trường Sinh sống đời quả phụ.
Cái này đúng là... cực kì ngây thơ!
Chuyện này có người còn bình luận: Phong Tấn hầu phủ tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân vốn dĩ là không cùng trình độ. Tam thiếu gia chỉ biết huơ chân huơ tay đòi xuất gia, rất thất bại.
Mà người thất bại đó hiện tại đang vô cùng đau khổ. Bản thân đã tìm nhiều năm, tìm thật cao giá tiền. Giấc mộng lúc nhỏ muốn thu toàn bộ mĩ nhân trong thiêm hạ vào hậu viện cyar mình, vào ngày hôm qua, đã bị nữ nhân kiêu ngạo kia vô tình đánh nát.
Vì thế hắn muốn mượn rượu giải sầu, muốn tìm mĩ nhân an ủi. Hắn bèn tìm đến thanh quan phường, muốn nhìn thấy Thích công tử.
Ở trong phòng kia, Tiền Hạo Mân càng ngắm Thích công tử càng đau lòng. Mỹ nhân này dù xuất bao nhiêu bạc cũng không thu về được. Mà ở trong nhà lại mất đi gần hết. Toàn gia từ trên xuống dưới, tổ mẫu luôn yêu thương hắn nhất cũng không ủng hộ hắn. Phụ thân lại không cần nhắc đến. Nữ nhân kia mới vào phủ được bao lâu, hắn ban đầu nghĩ thật đơn giản. Phải biết rằng nếu lúc trước biết kết quả như thế này thì có đánh chết hắn cũng không chịu ngoan ngoãn thành thân.
Tiền Hạo Mân uoonga một chén, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Thích công tử, cảm thấy được an ủi một ít, không khỏi phun mật vàng “Bản công tử cho tới bây giờ đều không có ngược đãi các nàng, dưỡng các nàng sành ăn. Trước khia bản công tử mua các nàng vào phut, các nàng nào có những ngày tốt lành như thế. Kết quả thì sao, chỉ nghe nữ nhân kia nói vài câu đã lập tức rời khỏi bản công tử. “
Thích công tử ở bên cạnh miễn cưỡng châm rượu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng “Là nói điều gì?”
Mỹ nhân châm rượu, Tiền Hạo Mân nhộn nhạo khe khẽ, tiện đà nói “Cái gì mà... sinh mạng đáng quý, tình yêu rất thanh cao, nếu tự do, hai bên đều có thể tự theo đuổi” Tiền Hạo Mân nói thập phần khinh thường, tiện đà một ly rồi lại một ly nuốt xuống. Chỉ vì vài câu nói vớ vẩn này đó, vốn dĩ đang ngoan ngoãn một chỗ, bỗng nhiên như ngộ đạo phải rời khỏi Tiền phủ. Lúc trước hắn đã từng nói nếu muốn đi hắn sẽ không ép giữ, được thôi, thực sự đã đi rồi.
Hắn là thực thương tâm, vì thế không để ý đến Thích công tử sau khi khi nghe hân nói xong, vẻ mặt lạnh nhạt kia có chút biến sắc.
“Tình yêu rất thanh cao, hai bên đều có thể tự theo đuổi” Thích công tử thì thào nói xong thì bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến hai vai run run, cười đến cơ hồ ra lệ.
Tiền Hạo Mân mông lung nhìn hắn. Thích công tử nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tiếng cười im bặt, trên mặt hiện lên vẻ miên man. Nói thật hay: nếu tự do, hai người đều có thể tự theo đuổi.
Đối với Tiền Hạo Mân, ngắm nhìn không nói một lời như vậy cũng là một loại thưởng thức. Huống chi hắn cũng không nghĩ muốn làm gì Thích công tử. Nửa người ghé vào trên bàn. Tiền Hạo Mân là rượu không say người, người tự say, thấp giọng lẩm bẩm một hồi thì ngủ.
Thích công tử thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Tiền Hạo Mân đã say ngủ trên bàn, cất lời “Ngươi không vì tự do, cũng không vì tình yêu, vậy là vì cái gì?”
Tiền Hạo Mân không phản ứng. Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, một kẻ sai vặt tiến vào đưa cho hắn một phong thư.
Thích công tử nhìn đến bút danh phía trên bì thư khẽ giật mình. Mở ra xem xong, nâng một tay lên chạm vào chiếc vòng đeo trên tay còn lại, trong giọng nói có chút buồn bã “Hắn là vì tình yêu, ta đây là vì cái gì?“...
Tháng chín vào thu. Bên trong phủ thái tử, nhị điện hạ An nhi và trưởng quận chúa Lệ Vân chuẩn bị đi thái học viện đọc sách. Mấy ngày này thái tử đều đi sớm về muộn, vì thế trong phủ cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Tương Như Nhân dành thời gian một tháng cuối cùng cũng đem gì đó biểu đạt “Để ý chi tâm” chuẩn bị tốt. Mấy ngày nay thái tử bận, không thể nhìn thấy hắn. Vì vậy sau bữa chiều, Tương Như Nhân sai người đưa Phượng Dương các.
Thanh Thu đi một chuyến rất nhanh đã trở về. Tất cả những gì Tương Như Nhân đưa đi đều đem trở lại, trong hộp điểm tâm một miếng cũng còn nguyên.
Thanh Thu mang về một câu nói của thái tử “Cũng là tâm ý, sai người đưa chi, tính là thành ý?”
Tương Như Nhân kêu rên, mang theo Thanh Thu lại một chuyến đi Phượng Dương các.
Ban đêm trên đường thật an bình. Vào thu, trong bụi cỏ ven đường còn có tiếng côn trùng kêu. Đến Phượng Dương các, Tương Như Nhân ở cửa dừng một chút, tiếp nhận đồ từ trong tay Thanh Thu, đẩy cửa tiến vào.
Tô Khiêm Dương tựa vào bàn, ngẩng đầu nhìn là nàng, cũng không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt. Chính là buông bút xuống, khí định thần nhàn nhìn nàng.
Tương Như Nhân đặt thực hộp xuống bàn trà, cũng không có ý định đi vào bên trong. Hành động bàu tỏ tâm ý này cứ khiến nàng thấy quái dị.
“Điện hạ hay là ăn trước một chút gì đó rồi lại tiếp tục” Tương Như Nhân bày các đĩa ra bàn. Tô Khiêm Dương đã đi tới, không nói chuyện, ý chờ nàng nói tiếp.
Tương Như Nhân thở dài một hơi, từ trong lòng lấy ra một cái hầu bao “Đây là thiếp thêu cho điện hạ. Bên trong là bùa hộ mệnh cầu từ Nam Sơn tự, thiếp còn thả thêm an thần hương vào bên trong.”
Vừa rồi đã xem qua một lần, Tô Khiêm Dương cúi đầu đánh giá vật trong tay nàng. Hầu bao thêu thật tinh xảo, một mặt thêu mặt trời mọc, một mặt là chữ Giác, ít đường viền xung quanh, ngắn gọn, hào phóng.
Nửa ngày, Tô Khiêm Dương ngẩng đầu “Nhiều ngày như vậy, nàng chỉ thêu cái này? “
Tương Như Nhân không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy hiện tại không khí đã tốt hơn hẳn lúc nàng mới vừa bước vào phòng một ít, nói chi tiết “Thiếp thêu rất nhiều cái nhưng đều không hài lòng nên mới mất nhiều thời gian như vậy”
“Tại sao tự nhiên lại thêu hầu bao tặng bản cung?” Tô Khiêm Dương rốt cuộc cũng nhận lấy từ tay nàng, cúi đầu ngồi xuống, khóe miệng có chút ý cười.
Tương Như Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi “Đây là chút tâm ý của thần thiếp”
Dành không ít thời gian thêu hầu bao, bên trong lại còn bỏ thêm gì đó, coi như cũng đã là thập phần thành ý. Chuyện hờn dỗi lúc trước cũng đã trôi qua gần hai tháng, Tô Khiêm Dương cũng không nhỏ mọn đến bực này. Chủ yếu trong lòng là để ý đến phản ứng của nàng mà thôi.
Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh.
Tương Như Nhân ngẩng đầu xem phản ứng của hắn, bỗng nhiên lại thấy hắn tiều tụy đi một ít. Mấy ngày không gặp, sắc mặt hắn có vẻ không được tốt, vì thế thân thiết nói “Điện hạ cũng nên chú ý nghĩ ngơi nhiều một chút. Thần thiếp thấy ngài đã gầy đi một ít”
Tô Khiêm Dương quơ ray đem hầu bao cất vào trong lòng, tiện đà nhấc chén trà vừa rót lên “Không sao, ngày gần đây trong cung bận rộn. Mấy ngày nữa các nàng vào cung cũng đừng mang Bình Ninh và Dung nhi theo.”
Mỗi tháng thái tử phi đều dẫn theo các nàng tiến cung thỉnh an, Bình Ninh và Dung nhi từ khi hơn tuổi cũng đi cùng. Tương Như Nhân nghe hắn nói như vậy có chút nghi ngờ “Điện hạ, có phải trong cung xảy ra chuyện gì?”
Tô Khiêm Dương vẫn không nói cho nàng biết trong cung là có chuyện gì.
Vài ngày sau tiến cung thỉnh an, Tương Như Nhân nghe được ít lời đồn.
Đồn đãi là về Thực tần, phi tử sinh hạ Lục hoàng tử. Trong một tháng qua nàng cơ hồ như phát điên, liên tục xử tử cung nữ thái giám trong cung nàng. Tiếp đọ lại gọi Lục hoàng tử từ trong thái học viện trở về. Lại không biết thế nào, nửa tháng sau Lục hoàng tử lâm bệnh.
Sinh bệnh nên thỉnh thái y. Nhưng Thực tần để vài ngày cũng không chịu đăng báo. Đợi thời điểm hoàng thượng và hoàng hậu phát hiện, mạng nhỏ của Lục hoàng tử kém chút đã không còn.